Chiều hôm đó Tùy Kỳ ngủ đến lúc trời tối thui, khuôn mặt đã rửa sạch sẽ núp trong chăn trơn bóng như sứ trắng, bàn tay đặt bên ngoài nắm góc áo Mạc Tùy như thể sợ cô bỏ trốn.
Mạc Tùy dựa vào giường gấp của anh chơi điện thoại, thì báo có điện thoại của Phạm Tư Nhiễm.
“Lão Mạc, mình báo cho cậu một tiếng, Trần Phi nằm viện, bị ngã gãy
xương sườn, nói sao thì nói cũng đã là quen biết, mình phải qua xem, cậu đi không.”
“Chuyện lúc nào vậy?”
“Mới hai ngày nay, cụ thể lúc nào thì không biết.”
Mạc Tùy nhớ lại, đêm đó Tùy Kỳ đấm một cú hình như Trần Phi nằm trên đất một hồi lâu cũng không dậy. Không trùng hợp thế chứ? Nhưng dù có phải
tại Tùy Kỳ hay không, Trần Phi gặp chuyện cô phải đi thăm, đây là vấn đề nguyên tắc.
“Mình và cậu cùng đi bây giờ à?”
“Ừ, mình chờ cậu ở hàng hoa quả nhà lão Trương nhé.”
“Ừ được.”
Mạc Tùy cúp điện thoại quay đầu nhìn Tùy Kỳ. Anh ngủ rất say, đầu lông
mi dài hạ xuống như một chiếc quạt nhỏ. Suy nghĩ một chút, Mạc Tùy kéo
áo khỏi tay anh. Đi qua chắc không mất bao nhiêu thời gian, cứ để anh
ngủ vậy.
Chỉ là mới đứng lên Tùy Kỳ liền thức. Sau vài giây ngái ngủ, anh kinh hoàng nhảy dựng lên, nóng nảy nhìn Mạc Tùy: “Em đi đâu!”
Cũng khó trách anh phản ứng lớn như thế, hai ngày liên tục lo lắng sợ
hãi, suy nghĩ vẩn vơ, được Mạc Tùy dễ dàng tha thứ còn chấp nhận mình
như vậy, anh vẫn cảm thấy mình đang nằm mơ, anh rất sợ quay đầu lại,
chẳng qua là do mình tự tưởng tượng.
“Anh đi cùng em.” Tùy Kỳ vội vội vàng vàng mặc quần áo.
Mạc Tùy nhìn người trước mặt – mới ngủ được ba tiếng đồng hồ. Thật ra cô cũng không mong hai người đó gặp mặt nhau, nhỡ đâu đúng là do một đấm
của Tùy Kỳ mà Trần Phi bị như vậy thì sẽ xấu hổ lắm.
“Em sẽ về ngay, anh đi theo làm gì, đi ngủ đi.”
Tùy Kỳ nhìn cô, “Không ngủ. Đi theo em.”
Rõ ràng biểu cảm mềm mại mà lại khó bắt nạt kì lạ.
“Muốn đi theo cũng được, có điều phải nghe lời. Đừng có hơi tí là đánh
người.” Mạc Tùy gạt vài sợi tóc ra, thấy Tùy Kỳ còn nhìn nghi hoặc, nói
tiếp: “Trần Phi nằm viện, giờ chúng ta đi thăm.”
Tùy Kỳ lập tức yên lặng, vừa nghe là biết đó là nam: “Là người lần trước.”
Mạc Tùy vội ho một tiếng, “Đúng rồi. Anh đừng không vui, người ta nằm viện có khi là vì anh đấy.”
“Được rồi” Tùy Kỳ buồn bực bắt đầu đi giày, còn nhấn mạnh: “Em đừng quên đã nhận lời anh rồi.”
Mạc Tùy đảo mắt: “Chắc anh hiểu lầm rồi. Em đồng ý anh, không có nghĩ
cái gì cũng phải lấy anh làm trung tâm, em có tự do của em, anh không
thể ngăn cản.”
Tùy Kỳ nghe xong rất không vui, cảm giác hình như anh đối với Mạc Tùy
vẫn chẳng là gì quan trọng. Nhưng giờ cũng không nên giải thích gì
nhiều, quan hệ của họ mới hòa hoãn, không thể lại bị hủy hoại. Trong vô
thức Tùy Kỳ có lẽ đã không còn là Tùy Kỳ ngày trước, bên ngoài nhìn thì
không có gì lạ, nhưng tâm tư bên trong thì phức tạp hơn hẳn. Đây có lẽ
là sự trưởng thành mà bất cứ ai cũng phải trải qua.
Phạm Tư Nhiễm thấy Tùy Kỳ cũng đi theo, kéo Mạc Tùy qua một bên nhỏ giọng hỏi: “Sao cậu đưa cả anh ta theo vậy?”
“Mình không muốn tranh cãi với anh ta.”
“Vậy bây giờ không phải cậu đang hẹn hò với Trần Phi à, dẫn theo anh ta thấy sao cũng không ổn ấy.”
Trước đó tìm một người cho Mạc Tùy cũng vì để Tùy Kỳ bỏ cuộc. Hai người
này sớm muộn cũng phải chạm mặt, có điểu phải chọn thời điểm! Người ta
đang nằm viện còn sức đâu mà đối phó. Hơn nữa không phải cô coi thường
ai, nhưng dạo này Mạc Tùy không biết bị làm sao, người ta đã sớm đánh
nhau rồi.
Mạc Tùy cũng không biết nên giải thích thế nào, cuối cùng đành ba phải
qua loa: “Không nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu. Đi đã rồi nói.”
Phạm Tư Nhiễm không thể nào yên tâm, nhìn họ vài lần rồi mới bị Mạc Tùy vừa đẩy vừa kéo vào cửa hàng bên cạnh.
Mua xong vài loại đồ bổ sung dinh dưỡng và hoa quả, họ tới thẳng phòng
bệnh trên tầng ba bệnh viện. Chỉ có mình Trần Phi mặc đồng phục bệnh
viện rộng thùng thình nằm trên giường, mặt tiều tụy. Thấy bọn họ tới,
anh kinh ngạc, mắt nhìn thấy Tùy Kỳ, miệng đang há hốc liền cứng lại,
sau đó chào hỏi như không có gì: “Mọi người sao lại tới?”
Mạc Tùy cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh ta, sự kinh hoàng lúc nãy đương nhiên cô không bỏ sót. Xem ra là gần như chắc chắn rồi.
“Tới thăm anh một chút xem bình phục đến đâu rồi. Ôi, anh cũng khổ quá, đi đường thôi mà sao cũng ngã được vậy.”
Phạm Tư Nhiễm đi vào, đặt đồ trên tay lên tủ, “Bao giờ xuất viện?”
“Còn phải mất một thời gian.” Anh ta chỉ chỉ ghế ở một bên “Mọi người ngồi đi đừng đứng nữa.”
Mạc Tùy đẩy Tùy Kỳ đang đứng sát mình một cái, cảnh cáo trừng mắt nhìn
cái tay đang không yên phận liên tục kéo quần áo kia của anh, sau đó
ngồi xuống sau Phạm Tư Nhiễm.
Trong lúc ấy chẳng ai nói câu nào, đến tận khi Phạm Tư Nhiễm có việc đi
ra ngoài, Mạc Tùy nhân lúc đó gọn gàng dứt khoát hỏi: “Vết thương này
không phải là ngã đúng không?”
Thấy anh ta định chối lập tức bổ sung: “Nếu anh định nói dối thì tìm lý
do nào nghe tin được ấy, đừng tùy tiện nói một câu cho qua chuyện.”
Trần Phi ngượng ngùng cười cười, giơ tay lên vò đầu, không cẩn thận chạm vào chỗ bầm xanh tím trên mắt, đau đến nhe răng. Đây coi như là đồng ý.
Mạc Tùy lấy từ trong túi ra một phong bì đưa anh: “Chuyện này là do tôi, rất xin lỗi.”
“Làm gì vậy?” Trần Phi lập tức từ chối: “Không phải chuyện gì lớn đâu, đừng làm thế.”
Mạc Tùy hơi mất tự nhiên. Nói thật đời cô chưa được mấy lần đi xin lỗi
ai, nhưng tóm lại, là lỗi của họ, người khác không dưng chịu đánh, cũng
không thể không có biểu hiện gì, vốn là trách nhiệm của Tùy Kỳ, phải gọi anh ra nhận lỗi.
Không phải cô chưa từng nghĩ, nhưng cứ cảm thấy không ổn. Vậy cũng không khác hôm đó Trần Lương Sinh yêu cầu cô xin lỗi Triệu Yến Phi, cũng là
hoàn cảnh như thế.
Mạc Tùy không quan tâm anh ta nói gì, cố ý nhét phong bì vào tay anh ta, sau đó kiếm cớ đi ra ngoài. Đã muộn rồi, họ còn phải đi làm, giờ tìm
một chỗ ăn cơm chạy tới thì vừa lúc.
Cuộc sống lại trở về như trước. Điều duy nhất có thay đổi là Tùy Kỳ càng dính người hơn. Có lẽ háo sắc là bản tính của đàn ông, ngay cả anh cũng không ngoại lệ. Có lúc Mạc Tùy bị quấy quá phiền liền hung dữ mắng anh
mấy câu. Không biết là do cách nói hay là tự anh nhìn ra Mạc Tùy chỉ là
hổ giấy, Tùy Kỳ chỉ híp mắt cười nghe, xong rồi lại đâu hoàn đó.
Mạc Tùy ở một phương diện khác mà nói, là một người may mắn. Ví dụ như chuyện đến tháng.
Không giống Phạm Tư Nhiễm mỗi lẫn đến tháng là như thể sắp chết, lăn lộn trên giường dở sống dở chết, uống thuốc, tiêm thuôc cũng không có tác
dụng gì. Nghe người ta bảo sau khi có con là sẽ hết thôi, trước không
nói cái này có đúng hay không, nhưng chỉ cần chịu đến lúc sinh con cũng
đủ lấy mạng Phạm Tư Nhiễm rồi. Hồi đi học có một lần Mạc Tùy còn ác độc
nhìn rồi hả hê, ai bảo cô tốt số chưa phải chịu khổ như thế chứ, trừ
việc phải dán thêm vài thứ lên quần, ăn lạnh chua cay ti tỉ thứ cũng
chẳng bị làm sao.
Có điều số cũng có lúc tận, thỉnh thoảng vận đen cũng phải hiển linh một lần. Mạc Tùy không thể nào ngờ tới mình cũng có ngày hôm nay, nằm lỳ
trên giường đau đến toát mồ hôi, đến sức để nói cũng không có, lục phủ
ngũ tạng như thể bị ai xẻo, làm gì cũng không có tác dụng, không sao bớt được đau đớn muốn chết này.
Lão Phạm vẫn đều đau, nhưng ít ra thỉnh thoảng nó còn ngừng một chút,
dựa vào cái gì cô lại là đau liên tục đến cả dừng để thở cũng không cho? Quá không công bằng!
Mạc Tùy cắn môi, mặt vàng như nến rất xấu xí, mắt oán giận trừng trừng nhìn trần nhà, vẻ mặt không cam tâm.
Tùy Kỳ đang bận rộn trong bếp thì đau lòng muốn chết, đã bao giờ anh
nhìn thấy Mạc Tùy khốn khổ đáng thương như thế đâu? Cho dù là Phạm Tư
Nhiễm chắc cũng không đến nối như Mạc Tùy, lăn lộn đến nỗi không còn sức sống. Tay pha nước đường đỏ càng nhanh hơn, chân mày nhíu chặt, cả
người đều ảm đạm đi như phủ một lớp bụi.