Trọn Đời Về Sau

Chương 58



Nguyên một ngày thứ Năm, chẳng thấy bóng Vạn Côn đâu. Nhưng không phải là cậu đã bỏ trốn, cậu vẫn còn ở công trường, làm việc ở khu Khu 1 của Huy Vận. Buổi sáng Trần Lộ hỏi Vạn Côn, chuyện trước đó có sai sót gì không, Vạn Côn nói với anh ta không có. Nhưng đến buổi chiều, hai người bọn họ rảnh rang, ngồi bên ngoài hút thuốc, Vạn Côn nói với Trần Lộ, có thể ngày mai mình sẽ rời đi. Trần Lộ đứng bật dậy, từ trên cao nhìn xuống cậu.

"Cậu còn nói không có gì!?"

Vạn Côn cầm điếu thuốc trong tay trái, cánh tay phải cẩn thận gác ở một bên. Cánh tay của cậu vốn chưa lành, tự mình xé thạch cao ra ở nhà Hà Lệ Chân, kết quả sáng hôm khuỷu tay liền sưng tấy, Hà Lệ Chân kêu cậu đi bệnh viện, cậu đồng ý ngoài miệng, ra khỏi cửa đã quên mất.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Trần Lộ lo lắng hỏi.

Vạn Côn đáp: "Không có gì."

Trần Lộ nhấn mạnh từng chữ một với cậu: "Vạn Côn, tôi không biết cậu đang nghĩ gì, nhưng tôi coi cậu như bạn bè."

Vạn Côn nhìn anh ta, nói: "Đại ca, em coi anh như anh em."

Trần Lộ cảm động, lại rít một hơi thuốc, nhìn về bãi rác ở nơi xa, bên đó có một ông lão đang lượm rác, cắm cúi lựa rác. Hiện giờ có rất nhiều hộ đang tân trang ở Khu 1, thùng rác mỗi ngày đều vất đầy vật dụng từ những nơi đang tu sửa.

Trần Lộ nhìn một lúc, quay đầu lại.

"Cậu nói cho anh nghe, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nếu cần đến anh ở đâu, cậu cứ nói."

Vạn Côn đáp: "Không có chỗ nào cần đến anh cả."

Bình thường Trần Lộ thích vẻ điềm tĩnh này của Vạn Côn, nhưng hôm nay cậu như vậy, anh ta lại cảm thấy vô cùng sốt ruột.

"Anh." Vạn Côn ngồi xổm trên bậc thang, gảy gảy tàn thuốc.

Trần Lộ quay đầu nhìn cậu.

Vạn Côn bỏ thuốc lên môi, nói: "Cho dù không gặp chuyện này, em cũng sẽ đi."

"Ý là sao?"

"Lần này chẳng qua chỉ sớm hơn một chút."

"Không phải......" Trần Lộ vẫn chưa hiểu, "Trước đây, trước đây chẳng, chẳng phải cậu nói —–"

Vạn Côn làm như không nghe thấy lời anh ta, sắc mặt từ đầu đến cuối không thay đổi, ánh mắt của cậu rơi trên bồn phun nước, lẳng lặng nói: "Gặp chuyện này, chẳng qua chỉ thành ra sớm hơn một chút mà thôi."

"Sao?" Trần Lộ ngồi xổm xuống, "Có phải đám người đó đùn hết lên cậu không?"

Vạn Côn im lặng một lúc, Trần Lộ sốt ruột bảo: "Rốt cuộc cậu cũng nên nói đi chứ!"

Vạn Côn đứng lên, nhả khói ra, hít sâu vào một hơi, duỗi người, nói với Trần Lộ: "Không đùn, chỉ là đã nghĩ thông suốt rồi."

"Cậu đã thông suốt cái gì?"

"Thông suốt em không thể ở lại đây."

"Vì sao?"

"Quá dễ chịu."

Trần Lộ lại mù mờ, "Cái gì dễ chịu? Dễ chịu không tốt à?"

Cũng không rõ Vạn Côn đang trả lời Trần Lộ, hay là đang tự nói với bản thân, cậu lẩm bẩm: "Sự dễ chịu này chỉ là giả mà thôi. Là em quá vô tích sự, quá nghèo, dối mình gạt người. Ở lại bên cô ấy, mãi mãi sẽ không thể chân chính bắt đầu."

"Rốt cuộc cậu đang nói gì thế?"

"Đại ca." Vạn Côn quay qua, nhìn Trần Lộ, nói 4 từ ngắn ngủi.

"Em phải đi rồi."

Trần Lộ nói không nên lời nữa. Kinh ngạc vẫn còn đó, nghi vấn vẫn còn đó, tất cả đều còn đó. Nhưng anh ta nói không nên lời nữa. Vạn Côn tựa như sở hữu đặc chất ấy, cậu không dễ dàng quyết định, quyết định rồi, cũng không dễ thay đổi. Trần Lộ biết, hỏi cũng vô ích. Phí công.

"Khi nào đây......"

Vạn Côn nhớ đến lời của Hà Lệ Chân, đáp: "Mai là thứ Sáu rồi."

"Đúng vậy." Trần Lộ đáp, "Mai em sẽ không đi ngay chứ."

Vạn Côn đáp: "Ừ, chắc tối mai."

"Đi đâu?"

"Không biết."

Trần Lộ hít sâu một hơi, bất ngờ. "Không biết!?"

Vạn Côn đáp: "Được tới đâu tính tới đó đi, có thể sẽ đi về phía Nam một chút, dưới đó nhiều cơ hội."

"Không phải, anh nói là, ngay cả đi chỗ nào cậu còn chưa biết đã đòi ra ngoài làm?"

Vạn Côn thản nhiên ừ một tiếng.

"Vậy còn gia đình thì sao? Đã nói xong xuôi với gia đình rồi?"

Vạn Côn nghĩ đến gia đình nọ, lão bố nọ, bản thân cậu không khỏi cười một tiếng.

"Hiện giờ lão đang còn mong em đi nhanh hơn một chút, mãi đừng về nữa."

"......."

Sắc trời tối dần, Vạn Côn mặc áo khoác chuẩn bị đi, Trần Lộ hỏi: "Về nhà?"

"Không, hôm nay em ở lại công trường."

Trần Lộ và Vạn Côn cùng nhau đi về phía công trường của Khu 2 Huy Vận, dọc đường, cả hai đều trầm lặng. Trần Lộ vẫn chưa hết kinh ngạc từ chuyện Vạn Côn sắp sửa ra đi, Vạn Côn bị trùng trùng vây khốn, không còn sức để mở miệng.

"Vạn Côn."

Lúc sắp tới khu công trường, bỗng có người gọi Vạn Côn. Trần Lộ và Vạn Công đồng thời dừng bước, ngoái đầu nhìn.

Hà Lệ Chân đứng đàng sau, cách họ không xa. Trần Lộ bất giác liếc nhìn Vạn Côn một cái, phát hiện ánh mắt người sau hoàn toàn không nhìn đâu khác, tập trung toàn bộ lên người của cô gái kia, anh ta thức thời, xách đồ rời đi trước.

Khi Hà Lệ Chân bước đến gần, Vạn Côn vẫn bất động, chỉ cứ thế nhìn cô không chớp mắt. Đã chắc chắn sẽ phải ra đi, có thể nhìn được chút nào đều tranh thủ nhìn. Hà Lệ Chân cũng không nói gì thêm, nắm lấy tay cậu, nói: "Ăn bữa cơm nhé."

Vạn côn hỏi: "Em muốn ăn gì?"

Hà Lệ Chân suy nghĩ nghiêm túc một lúc, đáp: "Quán lẩu bên cạnh trường đi."

Sắc mặt của Vạn Côn phức tạp, nhìn cô: "Ăn gì?"

"Thì lẩu đó."

"......."

Hà Lệ Chân cười cười, vươn tay búng đầu cậu một cái.

"Anh ngốc rồi à."

Hà Lệ Chân thấp bé, muốn búng đầu cậu phải nhón chân lên, giọng của cô nhỏ nhẹ, động tác nhanh nhẹn, tựa như muốn đề tỉnh cậu, lại không nỡ làm mạnh, cẩn thận thả ngón tay thon nhỏ, búng nhẹ lên sọ đầu cứng rắn của Vạn Côn. Vạn Côn nghe xương sọ của mình khẽ vang lên một tiếng. Lòng vốn dĩ đã kiên định như đá, đến lúc này liền vỡ vụn. Hà Lệ Chân nắm lấy tay của Vạn Côn, đi về phía quán lẩu nọ.

Trời vừa trở lạnh, khách trong quán bắt đầu đông lên, Vạn Côn và Hà Lệ Chân chen chúc trong một góc, gọi thức ăn xong, ngồi đợi. Hà Lệ Chân nhìn Vạn Côn, nói: "Sao anh chẳng nói câu nào hết vậy."

Vạn Côn hoàn hồn, muốn nói gì đó, nhưng mở miệng ra rồi lại không biết bắt đầu ở đâu.

Hà Lệ Chân cười cười, cũng không giục cậu. Lẩu được bưng lên, nóng sùng sục. Hà Lệ Chân tách đôi đũa dùng một lần ra, khều khều sợi miến trong đó, nói với Vạn Côn:"Ăn cơm thôi."

Thực khách bên cạnh rổn rảng chuyện trò, làm cho bàn của họ càng mang cảm giác yên tĩnh. Vạn Côn cầm đũa lên, cúi đầu ăn. Hơi nóng từ lẩu hun mặt Vạn Côn, khiến cậu cảm thấy rất nóng, nóng đến hai bên thái dương giựt rần rần. Cậu ngẩng đầu, thấy mặt của Hà Lệ Chân cũng đỏ lựng. Cảnh này tựa như đã từng gặp qua. Vạn Côn sững người nhớ lại, nếu như tất cả đều có điểm khởi đầu, chắc chính là nơi này.

Không!

Ý nghĩ vừa xuất hiện, cậu liền phủ nhận. Không phải tại nơi này. Phải là sớm hơn cả nơi này.

"Vạn Côn......"

Giữa hai người bọn họ, cách một một làn hơi nước phảng phất, gương mặt của Hà Lệ Chân trông mông lung, nét dịu dàng vẫn còn đó.

"Anh còn nhớ lời em nói với anh trước đây không."

Vạn Côn ngây ngẩn nhìn cô, khẽ đáp: ".......Nhớ."

Hà Lệ Chân cười bảo: "Anh còn chưa hỏi xem câu nào, đã nói nhớ."

"Bất kể câu nào, anh đều nhớ cả......."

"Phải không." Hà Lệ Chân vẫn cười, "Vậy chắc anh nhớ, hồi trước em nói với anh, đợi khi anh trả hết nợ cho em, trời cao đất rộng, anh muốn đi đâu cũng có thể đi."

Cuối cùng Vạn Côn nhúc nhích, cậu ngẩng đầu, nhìn Hà Lệ Chân.

"Nơi đâu cũng có thể đi, nói một cách khác, chính là không có nơi nào để đi cả."

Đuôi mày của Hà Lệ Chân rũ xuống, không cười nữa.

Vạn Côn nói: "Em vẫn còn giận sao."

Hà Lệ Chân không trả lời.

"Anh biết........ em vẫn còn đang giận." Vạn Côn duỗi thẳng cánh tay, nắm lấy tay của Hà Lệ Chân, Hà Lệ Chân muốn rụt tay về, nhưng Vạn Côn không cho. Bàn tay của cậu rất rộng lớn, rất cứng. Cũng rất ấm. Hà Lệ Chân cúi gằm đầu.

"Em không đành lòng......" Cô không dám nhìn Vạn Côn, ngay đến giọng cũng nhỏ như một chú mèo con. Vạn Côn không nhìn thấy được mặt cô cũng đủ biết rằng cô đã khóc.

Hà Lệ Chân không muốn để mất mặt ở ngoài đường, cố gắng nhẫn nhịn, nhịn cho đến khi tay cũng run lên.

"Em không đành lòng để cho anh đi......."

Những lời động viên đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, mà vẫn không nói ra được. Hà Lệ Chân ấp ủ chúng cả ngày, đến lúc vừa bước một chân qua cửa, liền thất bại. Cô rất muốn hất chén lẩu cay sôi sục trong tay này lên người cậu, mắng cậu một câu đồ khốn kiếp, một câu cút ngay đi. Tường thành trong lòng sụp đổ, nước mắt của Hà Lệ Chân không ngừng rơi. Mặt của cô càng đỏ lên, như một đoá hoa nở muộn cuối thu, kết cục khỏi cần đoán.

Vạn Côn nắm chặt tay Hà Lệ Chân, lặng lẽ nhìn cô. Cậu không dỗ cô, thậm chí không an ủi cô. Nhìn một Hà Lệ Chân như vầy, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cậu, thế mà lại là "yên tâm."

Sự cố nối đuôi nhau, khiến cậu gần như căm ghét bản thân mình, nhưng lúc này đây, người phụ nữ này, vẫn còn đối xử với cậu như vậy. Khi cậu trắng tay, lúc rơi xuống đến đáy tận cùng, người phụ nữ này, vẫn nguyện lòng khóc như vậy. Cậu yên tâm.

Hà Lệ Chân chợt cảm thấy bàn tay của Vạn Côn siết mạnh, kéo cô đến gần. Cơ thể của họ đều nhổm về phía trước, Vạn Côn nói như đang tiết lộ một bí mật, bảo cô:

"Hà Lệ Chân......em biết không."

Giọng của cậu vừa mê hoặc vừa cố chấp, ánh nhìn mang vẻ gần như điên cuồng.

Cậu hơi nhếch môi, cười tàn nhẫn, cười tà ác.

"Trọn đời về sau, em sẽ không yêu được người đàn ông nào khác nữa."

Một câu nói, một kết luận của người đã nếm trải hết thăng trầm.

Hà Lệ Chân quên mất hôm ấy cô đã về nhà ra sao. Họ chia tay nhau trước cửa quán lẩu, ai về nhà nấy. Cô chỉ nhớ, đêm ấy cô mất ngủ. Cả một đêm, cô chống mắt, nhìn trần nhà tối đen, không ngủ được. Giữa khuya, lặng ngắt như tờ. Hà Lệ Chân nhớ về trước đây, bắt đầu từ những sự việc mới nhất, rồi dần dần lan đi. Trong đầu cô hiện lên rất nhiều hình ảnh. Con hẻm nhỏ kia, sân vận động, quán lẩu bên cạnh trường. Khu mua sắm, phòng khách, cánh đồng bắp gió lạnh từng hồi. Và cái đêm hôm ấy, cái lần cô đứng bên cạnh xe hơi, ngoái đầu nhìn.

Trọn đời về sau, em sẽ không yêu được người đàn ông nào nữa.

Hà Lệ Chân che mặt mình, trong đêm tối, đếm từng hơi thở của bản thân.

Sáng sớm, đầu Hà Lệ Chân nặng chình chịch, đeo giỏ xách đi dạy. Trong hành lang, Hà Lệ Chân không hẹn mà gặp chủ nhiệm Tưởng. Chủ nhiệm Tưởng vừa định lên tiếng, Hà Lệ Chân đã nói: "Tôi biết rồi, đã thu dọn hết đồ đạc, hôm nay dạy xong, tôi sẽ đi liền."

Chủ nhiệm Tưởng cau mày gật đầu, lại nói: "Bên phía học sinh, cô đừng tiết lộ."

Chủ nhiệm Tưởng định đi, Hà Lệ Chân thoáng ngừng, hỏi thêm một câu: "Chủ nhiệm, trường đã liên lạc với gia đình của cậu ấy chưa."

"Chưa." Chủ nhiệm Tưởng nói, "Chắc tuần sau."

Hà Lệ Chân khẽ nói: "Vậy thì tốt."

Đi thì cũng phải yên tâm mà đi.

Rốt cuộc buổi sáng Hà Lệ Chân không cầm cự nổi, nằm bò trên bàn làm việc ngủ mất, ngủ một mạch ngang qua giờ cơm trưa, mở mắt ra, đã là 2 giờ chiều. Cô vội vàng bò dậy, chạy vào buồng vệ sinh. Cô gái trong gương hơi hốc hác, má trái còn có một vệt đỏ in hằn.

Đầu tiên Hà Lệ Chân rửa mặt, quay về văn phòng, lấy ra một cái túi nhỏ từ trong túi xách, lại quay vào buồng vệ sinh. Hiện giờ đang trong giờ học, buồng vệ sinh không bóng người. Hà Lệ Chân khoá cửa, bắt đầu thay quần áo. Từ trong buồng vệ sinh đi ra, cô đến trước gương sửa sang lại một lần nữa.

Một chiếc váy đầm màu xanh nước biển. Giữa mùa này, mặc váy đầm hơi lạnh. Nhưng không quan trọng.

Về đến văn phòng, trong phòng chỉ có mỗi mình Hồ Phi, anh ta nhìn thấy Hà Lệ Chân, mắt suýt rớt khỏi tròng.

"Cô Hà.......cô, cô như vầy là—–"

Hà Lệ Chân cười cười với anh ta.

Tiếng chuông tan lớp vang lên, Hà Lệ Chân ôm sách, bước ra ngoài. Trong hành lang học sinh chạy tới chạy lui, Hà Lệ Chân ôm sách đi về phía lớp 12/6.

Tường sơn nửa xanh bên trên, phía dưới đầy vết giày và vết banh, hết thảy như quay trở về lúc ban đầu. Hà Lệ Chân tự hỏi bản thân, tâm trạng của mình thì sao.

Cô bước vào lớp học, trong lớp ồn ào nhốn nháo, học sinh nô đùa, không ai để ý đến cô. Ánh mắt của Hà Lệ Chân không khỏi nhìn về phía hàng ghế cuối. Vẫn xuyên qua vài nam sinh, vẫn là chiếc áo sơ mi trắng ấy. Hôm nay trời đã quang.

Cánh của sổ bên chỗ cậu ngồi để ngỏ, ánh nắng chiếu lên áo sơ mi trắng của cậu, vô cùng chói lọi. Gió lùa tấm rèm cũ kỹ, gấu rèm quét qua quai hàm Vạn Côn, cậu vẫn chẳng buồn nhúc nhích. Bạn có nói đây không phải là vòng luân hồi, không phải định mệnh, cô sẽ không tin.

Cuối cùng có người đã nhìn thấy cô. Đối với một cô giáo dạy văn luôn ăn mặc giản dị thế mà lại mặc váy đầm lên lớp, mọi người đua nhau tỏ ra kinh ngạc, tuy nhiên cũng chỉ đế ý trong vòng mươi phút, sau mươi phút vẫn ai lo việc nấy. Hết thảy vẫn như thường.

20 phút trước khi tan lớp, vẫn còn một chút nội dung chưa giảng xong, Hà Lệ Chân bất chợt buông sách, không giảng bài nữa.

"Cô đã dạy các em bao lâu rồi?" Cô hỏi.

Học sinh phía dưới đang lo chờ tan lớp, bỗng nghe thấy cô giáo hỏi, có vài người đang ngủ gục ngóc đầu dậy.

"Ấn tượng của các em đối với cô như thế nào?"

Vẫn chưa có ai trả lời.

"Rất...... rất tốt ạ!"

Ánh mắt của cả lớp đổ dồn lên người Ngô Uy, Ngô Uy nhìn Hà Lệ Chân, mới nói xong 3 chữ mắt đã đỏ lên. Có người lên tiếng, bầu không khí dịu lại, có nam sinh ở hàng ghế cuối nói như đang đùa: "Cô giáo, cô tốt lắm, rất tốt để bắt nạt ấy mà."

Cậu nam sinh vừa nói, cả lớp cười ồ.

Hà Lệ Chân cũng cười, "Dễ bắt nạt cô sao?"

"Vâng ạ." Cả lớp đồng thanh.

"Còn nữa—-" Một nam sinh khác nói, "Trông cô hơi quê ạ."

Bọn trẻ lại cười ồ.

Hà Lệ Chân cười hỏi: "Em xem, hôm nay cô mặc bộ này cơ mà, bộ này cũng quê sao?"

Nam sinh ấy dẻo miệng, nói: "Bộ này đẹp lắm nha, cô giáo, dáng người cô đẹp lắm đấy, chịu khó mặc đồ mốt một chút, bộ này cũng sắp lỗi thời rồi."

Hà Lệ Chân nói: "Chỉ cần là quần áo, đều sẽ trở thành lỗi thời." Cô cười nhạt, nhìn nam sinh ấy, lại chuyển ánh mắt đến các bạn học của cậu.

"Nhưng có một số thứ, mãi mãi sẽ không lỗi thời."

Tiếng chuông tan học vang lên.

Học sinh bắt đầu rục rịch.

Hà Lệ Chân nói: "Buổi học cuối cùng, cô cũng không dạy lố giờ được, ra chơi đi, chúc các em vui vẻ."

Học sinh lục đục giải tán. Rất nhanh, trong lớp chỉ còn lại ba người. Hà Lệ Chân, Vạn Côn, và Ngô Uy. Hà Lệ Chân nhìn Ngô Uy, "Tan học rồi, sao không ra chơi?"

Ngô Uy lắc đầu, mắt có vẻ như vẫn còn đỏ, "Cô ơi, vừa mới rồi cô nói gì vậy."

"Hả?"

"Thứ gì sẽ không lỗi thời ạ."

Hà Lệ Chân đáp: "Rất nhiều đấy, trung thực, lương thiện, dũng cảm, những thứ này đều sẽ không lỗi thời."

Ngô Uy đứng dậy, lúc đi ngang qua Hà Lệ Chân, cô vỗ vỗ vai cậu bé, nói: "Ngô Uy, chăm chỉ cũng sẽ mãi mãi không lỗi thời, sau này hãy sống vui vẻ một chút."

Ngô Uy như đánh hơi được gì đó, bất chợt ôm chầm lấy Hà Lệ Chân, bật khóc.

Hà Lệ Chân vỗ đầu cậu nhỏ, "Được rồi được rồi, làm gì thế này, em—-"

"Em biết rồi ạ." Ngô Uy giụi mắt, "Em đi trước đây."

Ngô Uy ra khỏi lớp, còn cố tình đóng cửa lại.

Hà Lệ Chân quay đầu, Vạn Côn dựa vào lưng ghế, hai tay đút túi, cặp chân dài vắt lên nhau, lẳng lặng nhìn cô. Hà Lệ Chân nói: "Bất kể đi bao xa, bất kể đến nơi đâu, em hy vọng tương lai sẽ để cho anh nở mặt với đời, những điều này sẽ mãi mãi không lỗi thời."

Vạn Côn vẫn lẳng lặng nhìn cô, lẳng lặng nghe.

"Đến khi đó......"

Hà Lệ Chân nhìn cậu, nhìn mái tóc ngắn gọn gàng của cậu, tấm lưng rộng lớn của cậu, lồng ngực rắn chắc của cậu, và chiếc áo sơ mi trắng đang phanh nút ngực.

Vạn Côn trầm giọng, lên tiếng: "Đến khi đó thì sao......"

Hà Lệ Chân khẽ nói: "Đến khi đó, hết thảy những lầm lỗi của anh, em sẽ quên hết đi."

Gió nổi lên, gió thổi rất lâu.

Vạn Côn chợt đứng dậy, xách một túi xách từ dưới chân lên, đầu không ngoái lại đi thẳng ra khỏi lớp.

Cơn gió kia vẫn chưa ngừng thổi. Thổi tấm màn cửa bên ghế ngồi đã trống, như đôi cánh đang bay cao. Cho nên, đã trọn vẹn rồi. Hà Lệ Chân quay lên bục giảng, thu dọn sách vở. Tạm thời đã trọn vẹn.

Vạn Côn từ trong trường ra, Lý Oánh trông thấy, gọi cậu. Vạn Côn như không nghe thấy, sải bước thoăn thoắt tiếp tục thẳng tiến.

"Vạn Côn! Em gọi anh anh không——" Lý Oánh xông tới nắm lấy cánh tay của Vạn Côn, da thịt trong tay như thép, Vạn Côn quay qua, lẳng lặng hỏi: "Có việc à?"

Lý Oánh buông tay. Cô bé nhìn Vạn Côn, cảm thấy khuôn mặt vẫn vậy, nhưng con người, thì đã không còn là con người của trước đây.

"Không có gì tôi đi đây."

Vạn Côn ra khỏi trường học, đứng bên vệ đường, lấy di động ra, gọi một số. Điện thoại reo 3 lần, có người bắt máy.

"Anh ta có đó không." Vạn Côn đi thẳng vào trọng tâm.

Đấy là số của tay luật sư dưới trướng Tôn Mạnh Huy, hôm đó ở trụ sở cảnh sát, luật sư Lưu mang danh là đại diện cho Tôn Mạnh Huy, tiếp xúc với cậu.

Luật sư Lưu có vẻ như chưa từng gặp màn nào thẳng thừng như thế này, hỏi: "Anh muốn tìm giám đốc Tôn?"

"Kêu anh ta bắt máy."

"......." Luật sư Lưu nói: "Giám đốc Tôn đang họp, nếu anh—-"

"Các người đã quyết định xong chưa."

Luật sư Lưu ở đầu dây bên kia không nhịn được, muốn chửi bậy tới nơi, nhưng dù sao nề nếp lịch sự vẫn còn, hít sâu một hơi, nói: "Xin hỏi anh Vạn muốn một quyết định như thế nào, chúng tôi đã—–"

"Tối nay tôi sẽ đi." Vạn Côn móc gói thuốc từ trong người ra, ngậm một điếu, đốt lên.

Đối phương không có động tĩnh.

Vạn Côn rít một hơi thuốc, chậm rãi phả ra, nói: "Nhưng không phải là tôi bỏ trốn, các người có quyết định gì, mau nói cho tôi biết."

Luật sư Lưu im lặng một lúc, có vẻ như đang suy nghĩ.

"Có một câu xin ông giúp tôi nhắn lại với anh ta." Vạn Côn nhìn xe cộ xuôi ngược dọc theo con đường, khẽ nói: "Tốt nhất là các người nên mong sao có thể chỉnh chết tôi trong một lần, nếu không thể......." Vạn Côn thoáng ngừng, giọng điệu của cậu hoàn toàn không có vẻ như đang uy hiếp, nhưng mỗi câu mỗi chữ, đều xoáy vào tâm can người ta. "Mai đây, ông mày nhất định sẽ chỉnh chết các người." Luật sư Lưu để mặc hết những lời tính nói, nghiêm túc trả lời một câu: "Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp anh truyền đạt."

Buông di động xuống, Vạn Côn đứng đó rất lâu. Cậu muốn ngoái đầu lại nhìn một lần, nhìn lần nữa nơi cô đang có mặt. Nhưng cuối cùng cậu nhịn được.

Luật sư Lưu khẽ gõ cửa, bước vào trong phòng họp. Phòng ngập khói thuốc, đã họp hơn 3 tiếng đồng hồ, không khí sôi động, Tôn Mạnh Huy đang dẫn đầu hút thuốc. Luật sư Lưu đến bên cạnh Tôn Mạnh Huy, cúi người nói vài câu. Những kỹ sư công trình và quản lý hạng mục đều im. Tôn Mạnh Huy cúi đầu trả lời ông ta mấy câu, luật sư Lưu gật, rồi định đi.

"À." Tôn Mạnh Huy như nhớ ra gì, gọi giật ông, "Kêu Tiểu Vương đặt thêm một tấm vé máy bay nữa, rồi gọi điện thoại cho chú Giang giùm tôi, cứ nói tôi muốn mang thêm một người về, bên chú ấy dành ra một chỗ đào tạo cho tôi."

"Vâng."

Tôn Mạnh Huy xoay người, nói với đám bên dưới, "Tiếp tục."

Cuộc họp lại bắt đầu ồn ào.

Hà Lệ Chân mặc chiếc váy màu xanh nước biển, đứng bên cạnh cửa sổ trong hành lang, nhìn theo bóng lưng đã đứng rất lâu bên vệ đường.

"Người đàn ông ấy rất đẹp trai."

Hà Lệ Chân quay qua, Bành Thiến đang đứng cạnh cô, nhìn cô cười cười chớp mắt, "Đúng không."

Hà Lệ Chân khẽ gật đầu, "Đúng vậy."

"Cậu yêu anh ta không?" Bành Thiến hỏi

"Yêu."

Bành Thiến lại hỏi: "Yêu bao lâu rồi?"

Hà Lệ Chần thì thầm: "Cậu cũng đã nói là yêu rồi, còn hỏi mình bao lâu."

Bành Thiến im.

"Thật tuyệt vời......" Cô ấy mím mím môi, bản thân cũng mỉm cười, cùng nhìn ra ngoài cửa sổ chung với Hà Lệ Chân, lẩm bẩm, "Như vậy thật tuyệt vời......"

Tương lai vô thường, nào ai có thể biết trước.

Tuy nhiên, không biết trước cũng chẳng còn quan trọng.

Hà Lệ Chân nghĩ, Vạn Côn nói trọn đời về sau cô sẽ không còn yêu được ai khác. Thật hay không, Hà Lệ Chân chưa rõ. Điều duy nhất cô có thế chắc chắn, chính là cả đời này, cô không còn có thể đối xử với ai khác như thế nữa.

———————- chính văn hoàn ——————-

tác giả: Twentine

người dịch: idlehouse

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.