Trọn Kiếp Yêu

Chương 23



Tùy Viễn nghe ra nỗi đau từ giọng điệu của Hoa Thiệu Đình. Anh ta muốn an ủi đối phương nhưng tìm không được từ ngữ thích hợp.

Hoa Thiệu Đình yên lặng một lúc, quay sang Tùy Viễn: "Tôi tưởng... tôi nuôi Bùi Bùi lớn khôn, nha đầu đó sẽ không bao giờ rời xa tôi. Vì vậy, tôi mới kéo dài hơi tàn, không chịu làm phẫu thuật. Ngộ nhỡ tôi bị thua trong phòng mổ, đán lang sói ở Lan Phường sẽ xâu xé nha đầu đó. Cuộc đời này tôi sống đã đủ, nợ nần bao nhiêu, báo ứng bao nhiêu không đếm xuể, chết sớm mới được giải thoát. Sở dĩ tôi muốn sống thêm vài năm, là vì sợ bỏ mặc Bùi Bùi một mình. Tôi có thể bảo vệ nha đầu đó ngày nào hay ngày ấy".

Tùy Viễn vỗ vai Hoa Thiệu Đình: "Bùi Hoan chắc sẽ hiểu tình cảm của anh dành cho cô ấy".

Hoa Thiệu Đình đóng cửa kính, thở dài: "Bùi Bùi không còn cách nào khác mới kết hôn với Tưởng Duy Thành. Tôi nói hai tuần sau sẽ đón nha đầu đó về. Vậy mà con bé nói với tôi, sẽ chết theo cậu ta".

Tùy Viễn biết tại sao anh tức giận. Thật ra đây không hẳn là tức giận, mà là thất vọng mới đúng.

Bởi vì hai tuần sau là sinh nhật của Hoa Thiệu Đình. Trước kia còn ở Lan Phường, Bùi Hoan năm nào cũng cùng anh đón sinh nhật. Với tình trạng sức khỏe của anh, trải qua mỗi năm cũng không phải chuyện dễ dàng.

Khoảng thời gian đẹp đẽ không bao giờ trở lại, chốn vui vẻ năm xưa đã vắng lặng cô liêu.

Hoa Thiệu Đình nhắm mắt, một lúc lâu sau cũng không lên tiếng.

Tùy Viễn đột nhiên cảm thấy Hoa Thiệu Đình hơi đáng thương. Rất nhiều người hận anh ta, sợ anh ta, nhưng không ai coi anh ta là một người bình thường. Không ai có thể nhìn mọi điều thấu đáo hơn Hoa tieenh sinh, cũng không người nào có thể an ủi anh ta. Vì vậy anh ta không có cách nào làm một người bình thường. Người bình thường lúc buồn thi đi uống rượu giải khuây, tìm người tâm sự, dù sao cũng tốt hơn nhiều. Hoa tiên sinh mà buồn cũng chỉ có thể cất giấu trong tim, bởi vì đây là chuyện cười, sẽ không ai tin điều đó.

Tùy Viễn không phải là người tâm tư sâu xa. Cảm khái một lúc, anh nhanh chóng lấy lại tâm trạng thoải mái. Bệnh tình của Hoa Thiệu Đình đã ổn định, anh không cần ở lại Hải Đường Các nữa.

Tùy Viễn vừa ra cửa vừa có lòng tốt nhắc nhở: "Anh mau ngủ đi. Trời sắp sáng rồi, anh muốn dụ dỗ ma nữ cũng đã muộn".

Lúc anh đẩy cửa đi ra, Hoa Thiệu Đình đột nhiên lên tiếng: "Tùy Viễn, cậu hãy trân trọng người trước mặt".

Bởi vì đời người cũng chỉ có từng ấy năm.

Tùy Viễn đưa mắt về phía hành lang dài tối mờ mờ. Nơi đó có một người chưa ngủ, cố chấp ngồi ngoài gió lạnh suốt một đêm.

Lúc Tùy Viễn tiến lại gần, Cố Lâm đã đông cứng người. Cô bám cây cột đứng lên: "Sao anh lại ra đây, Hoa tiên sinh thế nào rồi?".

"Chưa chết được, loại yêu quái già như anh ta nếu đắc đạo thành tiên, chẳng phải trời đất sẽ thay đổi hay sao?"

"Tùy Viễn." Cố Lâm không có tâm trạng nói đùa với anh.

Tùy Viễn xòe hai tay, nhùn vai: "Được rồi, cô đừng căng thẳng nữa. Chứng kiến tình hình bệnh của anh ta trong nhiều năm liền, tôi cũng quen rồi...". Tùy Viễn là bác sĩ nên thản nhiên trước sự sống chết, Cố Lâm ngược lại không thể bình tĩnh như anh.

Trong lòng cô vô cùng hoảng hốt. Rõ ràng trước mặt Hoa tiên sinh, cô luôn là người thông minh và giỏi giang, khi anh phát bệnh cũng bình tĩnh xử lý. Nhưng lúc chỉ còn lại một mình, cô cứ thấp thỏm không yên.

Tùy Viễn thu lại nụ cười, nhìn Cố Lam chăm chú. Sau khi đưa Hoa tiên sinh về Hải Đường Các, cô ở bên ngoài từ tối đến giờ, thậm chí còn không quay về phòng thay quần áo dày hơn một chút.

Thấy Cố Lâm ôm vai vì lạnh, Tùy Viễn đột nhiên nhớ tới câu nói của Hoa Thiệu Đình.

Anh liền cầm tay cô. Cố Lâm ngây ra, bị Tùy Viễn kéo về phía trước: "Anh...".

Nhân lúc đối phương còn chưa định thần, Tùy Viễn đã lôi cô đi khỏi Hải Đường Các. Trời vẫn chưa sáng, Cố Lâm không tiện gây ầm ĩ nên không động thủ với anh. Cố chỉ hất tay Tùy Viễn: "Anh làm gì vậy?".

Tùy Viễn chỉ về gian phòng của Cố Lâm: "Cô về tắm nước nóng rồi ngủ một giấc đi. Bên ngoài phòng Hoa tiên sinh có bao nhiêu người túc trực, trời có sập anh ta cũng không chết được".

Cố Lâm không để ý đến Tùy Viễn, anh lạnh nhạt bổ sung thêm một câu: "Tay cô bị nứt nẻ rồi kia kìa, về phòng nhớ dùng Vitamin E, đừng dử dụng mấy đồ dưỡng da linh tinh, có thể ngâm nước nóng rồi bôi sau...".

Cố Lâm cúi đầu nhìn tay mình. Từ nhỏ cô đã lang bạt nơi đầu đường xó chợ, không ai quan tâm hay thương xót, tay bị đông cứng nên để lại mầm bệnh. Trời vừa trở lạnh là tay bị nứt toác.

Từ trước đến nay chưa từng có người nào chú ý đến bàn tay của Đại đường chủ, ngay cả bản thân cô cũng không để ý.

Cố Lâm ngước mắt nhìn Tùy Viễn. Anh tưởng cô sẽ nói điều gì đó nhưng cô đột nhiên quay người bỏ đi mất.

Tùy Viễn đứng yên dõi theo bóng Cố Lâm. Cho đến khi cô đi tới chỗ quẹo, anh không nhịn được goi: "Cố Lâm!".

Cô dừng bước. Xung quanh không một bóng người, bọn họ đứng cách nhau một đoạn, trời vẫn còn tối nên họ không nhìn rõ vẻ mặt của đối phương.

Tùy Viễn còn đang ngập ngừng, Cố Lâm chợt lên tiếng trước: "Sắp đến sinh nhật của Hoa tiên sinh, tôi định bày tỏ với tiên sinh".

"Bày tỏ... gì cơ?"

"Tôi không chỉ muốn làm Đại đường chủ của tiên sinh." Ngữ khí của Cố Lâm có vẻ nhẹ nhõm: "Vì vậy nếu tiên sinh không vui, nhiều khả năng anh sẽ không còn nhìn thấy tôi nữa".

Tùy Viễn im lặng.

Cố Lâm nói tiếp: "Tôi không có họ hàng người thân. Coi như tôi nhờ anh, đừng để tôi bị ném xuống biển. Anh nhất định đị tìm xác tôi, tùy tiện tìm một chỗ chôn là được... Tôi không muốn khi sống chẳng ai quan tâm, chết không ai nhặt xác".

Nói xong câu này, cô đi thẳng, đầu cũng không ngoảnh lại.

Cuối cùng Tùy Viễn cũng hiểu, tại sao Hoa Thiệu Đình lại đứng bên ô cửa sổ đó cả đêm.

Năm nay thời tiết biến đổi thất thường, cuối tháng Mười mà thành phố Mộc vẫn còn mưa rào.

Cả tuần liền bầu trời u ám. Đến hôm sinh nhật Hoa tiên sinh, cuối cùng cũng có ánh nắng.

Mấy năm nay Hoa Thiệu Đình không thích tổ chức sinh nhật. Năm nào cũng đợi người trong nhà hỏi đi hỏi lại, anh mới miễn cưỡng sắp xếp.

Năm nay cũng vậy, lần chần đến cuối cùng nhưng anh vẫn không muốn bày vẽ, chỉ làm một bữa con gia đình.

Trần Phong đã xuất viện nên cũng dự tiệc sinh nhật. Từ đầu đến cuối đều là Trần Dữ dìu anh ta đi lại, tựa hồ phát đạn đó không bao giờ khỏi.

Hoa tiên sinh chỉ mời mấy đường đường chủ ở thành phố Mộc, công thêm đám thân tín sống ở Lan Phường, tất cả chưa tới hai mươi người. Đàn ông tụ tập thường uống rượu, nhưng bởi vì Hoa tiên sinh không uống rượu nên mọi người mang quà mừng đến, trò chuyện vài câu với anh. Tuy nhiên, đến cuối cùng, mọi người vui vẻ ở dưới, không khí rất náo nhiệt, Hoa tiên sinh một mình ngồi ở vị trí chủ nhân. Chiếc ghê chạm khắc hình long phượng, làm từ loại gỗ có độ tuổi mấy trăm năm, màu sắc tối thẫm, bên trên phủ tấm lông chồn màu trắng. Hoa tiên sinh ngồi ở đó, lặng lẽ uống trà, dáng vẻ lạnh lẽo cô quạnh.

Nhìn đám đàn ông vô tư, Cố Lâm càng nghĩ càng bực. Thật ra hôm nay ai cũng biết Tam tiểu thư không tham dự tiệc sinh nhật, trong lòng Hoa tiên sinh không vui, người nào dám đi sai một bước, kết cục sẽ như A Thất hôm Trung thu. Do đó, ai nấy đều giả bộ ngốc nghếch.

Cả đại sảnh chỉ có Tùy Viễn thoải mái nhất. Anh nói đùa với Trần Dữ, cá cược lúc nào Hắc Tử mới ngủ đông. Sau đó, đám huynh đệ bị khơi gợi hứng thú. Trần Dữ rút viên đá mang theo bên mình, mọi người xúm lại, Hoa tiên sinh dường như cảm thấy cũng không tồi, đi đến xem bọn họ đanh cược.

Trần Dữ bảo Hoa tiên sinh đặt cược. Anh đảo mắt qua đám đông, miệng mỉm cười nhưng không lêntiếng. Mọi người bắt đầu hô ầm lên.

Trong lúc ồn ào náo nhiệt, Cố Lâm đột nhiên cầm ly rượu, đứng bên cạnh chiếc ghế chủ nhân. Thấy Đại đường chủ chuẩn bị phát biểu, mọi người đều im lặng như tờ.

Cố Lâm chỉ hướng ánh mắt về phía một người: "Hoa tiên sinh...".

Hoa Thiệu Đình cướp lời cô: "Hôm nay cô còn chưa tặng quà cho tôi, tôi đang đợi đây".

Mọi người phụ họa: "Đại đường chủ chu đáo nhất, chắc chắn sẽ tặng món quà tiên sinh thích".

Tùy Viễn chợt biến sắc, đi về phía Cố Lâm nhưng cô đã ngẩng đầu uống cạn ly rượu, dốc chiếc ly trống không, cười nói: "Món quà tôi tặng, chắc tiên sinh không để vào mắt".

"Cố Lâm cô còn nhớ tôi từng nói với cô không?" Hoa Thiệu Đình chăm chú quan sát viên đá, đột nhiên hỏi một câu. Mọi người không dám thở mạnh.

Tùy Viễn kéo tay Cố Lâm.

Đám đông đều đổ dồn ánh mắt về phía Cố Lâm, mặt cô nóng ran. Không biết có phải do chất cồn kích thích hay vì nguyên nhân khác, trong đầu cô toàn là câu nói của người đàn bà đó.

Bùi Hoan từng nhắc cô, đừng sợ Hoa Thiệu Đình. Kể từ hôm đó, Cố Lâm luôn muốn đánh cược một lần. Cô muốn biết, rốt cuộc Bùi Hoan dựa vào cái gì mà không sợ Hoa tiên sinh.

Cô cũng có thể làm được điều đó.

Cố Lâm thấy Hoa Thiệu Đình đối xử với Bùi Hoan chẳng khác gì những phụ nữ khác, cũng không cho chị ta mang thai. Vì vậy, Cố Lâm nhận định... có lẽ do người đàn bà đó ở bên Hoa tiên sinh quá lâu, lâu đến mức trở thành thói quen, giống như tiên sinh thích trầm hương vậy.

Con người bị mất món đồ vốn luôn ở bên mình sẽ canh cánh trong lòng một thời gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.