Hoa Thiệu Đình chưa bao giờ nghĩ, trên đời này tồn tại chuyện gì có thể ngăn được anh. Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng ở trong phòng, anh đột nhiên dừng bước.
Bùi Hoan nằm trên giường, áo bị xé rách tả tơi. Tay phải của cô bị con dao đâm xuyên qua, cắm xuống ván giường. Máu từ cánh tay chảy thành dòng xuống đất.
Đây là Bùi Bùi của anh, sinh mệnh của anh.
Nhát dao như đâm thẳng vào lồng ngực Hoa Thiệu Đình, khiến anh đây đớn khôn cùng. Nhưng hai mươi năm lăn lộn giúp anh trấn tĩnh và lý trí hơn người. Anh thử lay gọi Bùi Hoan nhưng nỗi đau quá lớn khiến cô không hề có phản ứng, đã rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh.(minchi - )
Hoa Thiệu Đình nhanh chóng kiểm tra thân thể cô. Đám người cặn bã định chụp hình khỏa thân để sau này uy hiếp cô. Áo lót của cô bị tháo tung, riêng quần vẫn còn nguyên vẹn. Hoa Thiệu Đình cởi áo khoác cuộn người Bùi Hoan vào trong. Anh đồng thời đã văng chiếc máy ảnh. Ở giây tiếp theo, ngoài hành lang vang lên tiếng động lớn, Cố Lâm đã đập vỡ máy ảnh.
Cùng lúc đó, bác sĩ đi vào phòng. Hoa Thiệu Đình kêu bác sĩ lập tức xử lý vết thương và cầm máu cho Bùi Hoan. Khi con dao được rút ra, cổ họng anh đột nhiên trào dâng ngụm máu tanh nhưng anh nghiến răng nuốt vào bụng.
Tuy nhiên, Hoa Thiệu Đình không thể khống chế ý nghĩ tàn bạo đang dần nảy sinh trong nội tâm.
Anh đã từng nói, anh không phải là Thượng Đế của ai, anh cũng có lúc không thể khống chế bản thân.
Cố Lâm đứng ở cửa, hỏi nhỏ: "Hoa tiên sinh, những tên súc sinh này xử lý thế nào?"".
Hoa Thiệu Đình quay sang Phúc gia, ánh mắt như muốn xẻ thịt lột da ông ta. Phúc gia đã gần hôn mê. Khi Cố Lâm buông tay, ông ta đổ gục xuống đất. Hoa Thiệu Đình đạp ông ta một phát, làm đối phương kêu thảm thiết.
"Ông ta có gan, để ông ta chết thì quá dễ dàng cho ông ta." Hoa Thiệu Đình nói rất nhẹ. Cố Lâm cảm thấy căng thẳng. Cô thử khuyên anh không nên tức giận, bởi anh đang bệnh tật đầy người, nhưng Hoa tiên sinh bỏ ngoài tai.( Diễn đàn )
"Mau đi gọi cho Tưởng Duy Thành. Bất kể dùng cách gì, cậu ta cũng phải đến đây trong vòng mười phút. Bằng không... sẽ gặp mặt trực tiếp ở nhà họ Tưởng."
Cố Lâm liền cầm điện thoại. Trong lúc điện thoại chưa kết nối, bên dưới đột nhiên có người hét lớn: "Hoa tiên sinh, Tưởng Duy Thành đến rồi".
Hoa Thiệu Đình không cảm thấy bất ngờ, tựa hồ tiềm thức của anh cũng đang chờ đợi đối phương. Anh bảo người cho Tưởng Duy Thành lên tầng trên. Vệ sĩ của Tưởng gia muốn đi theo, hai bên đối đầu căng thẳng.
Cuối cùng, Tưởng Duy Thành lên tiếng: "Tôi sẽ một mình lên trên đó".
Người đàn ông ở trong phòng nhẹ nhàng dặn dò, thuộc hạ đứng ở cầu thang lập tức nhường lối.
Bác sĩ tư của Hoa Thiệu Đình đã xử lý qua vết thương của Bùi Hoan, giục anh mau chóng đưa cô đến bệnh viện. Hoa Thiệu Đình gật đầu: "Sẽ đi ngay đây, anh cứ đi ra ngoài trước đi".
Tưởng Duy Thành vội vàng chạy lên tầng trên. Trên đường đến nơi này,anh đã đoán được ngọn nguồn. Mặc dù rất sốt ruột và lo lắng nhưng anh ép bản thân trấn tĩnh. Thấy Phúc gia nằm ở cửa, anh đi tới giẫm mạnh lên cổ tay của ông ta, lại khiến đối phương kêu thất thanh.()
Trong phong chỉ có ba người, Hoa Thiệu Đình bế Bùi Hoan ngồi ở cạnh giường.
Bắt gặp bộ dạng thê thảm của cô, Tưởng Duy Thành liền đi nhanh tới, cúi thấp người muốn xem vết thương của cô.
Hoa Thiệu Đình cầm con dao của Phúc gia chỉ thẳng vào động mạch cổ của Tưởng Duy Thành.
Tưởng Duy Thành hoàn toàn không đánh trả, chỉ im lặng nhìn người đàn ông sắc mặt nhợt nhạt ở phía đối diện. Khóe miệng Hoa Thiệu Đình đã hơi rỉ máu.
Tưởng Duy Thành bất động, mũi dao trong tay Hoa Thiệu Đình đã thọc vào da thịt anh, chỉ mạnh thêm chút nữa, anh sẽ đi đời.
Hoa Thiệu Đình cuối cùng cũng mở miệng chất vấn đối phương: "Cậu nỡ đối xử với cô ấy như vậy sao?"".
Phúc gia không phải là người có bản lĩnh. Chuyện này rõ ràng là do Tưởng Duy Thành gây ra.(minchi - Diễn đàn )
"Để tôi đưa Bùi Hoan đi bệnh viện, anh hãy giao cô ấy cho tôi."
Hoa Thiệu Đình di chuyển bàn tay, mũi dao nhích xuống dưới, thọc vào ngực Tưởng Duy Thành. Nhưng anh vấn túm chặt tay Hoa Thiệu Đình, nghiến răng nói: "Giao cô ấy cho tôi".
Hoa Thiệu Đình lại lạnh lùng đâm thêm nhát nữa. Tưởng Duy Thành vẫn không né tránh, tiếp tục lặp lại câu vừa rồi.
Sau khi hứng chịu nhát dao thứ ba, Tưởng Duy Thành cuối cùng cũng gục xuống đất, tay ôm bụng. Sắc mặt Hoa Thiệu Đình trắng bệch, máu trào ra khỏi miệng, nhưng giọng nói của anh vẫn vô cùng trầm tĩnh: "Hôm nay cậu đáng chết, nhưng tôi giữ lại mạng sống của cậu, mguyên nhân không phải vì Tưởng gia, mà vì Bùi Bùi. Sáu năm nay cô ấy luôn cảm kích cậu".
Nói xong Hoa Thiệu Đình ôm chặt Bùi Hoan vào lòng. Năm xưa anh ép cô bỏ đi, bây giờ tận mắt chứng kiến cô chịu khổ, quả nhiên anh bị báo ứng.
Hoa Thiệu Đình hơi cúi người nhìn Tưởng Duy Thành. Anh nhếch miệng, tiếp tục lên tiếng: "Cậu là cái thá gì? Cô ấy giận dỗi tôi nên mới gả cho cậu. Từ trước đến nay, giữa tôi và cô ấy đều không có sự tồn tại của cậu".
Xe ô tô đã đợi sẵn ở dưới nhà, Hoa Thiệu Đình nhanh chóng bế Bùi Hoan đi bệnh viện.(Diễn đàn )
Anh không để ý đến người đàn ông nằm dưới đất.
Tưởng Duy Thành bị thương nặng, nằm dưới nền nhà giá lạnh. Anh nhắm mắt, trong đầu toàn là câu nói của Hoa Thiệu Đình: Từ trước đến nay, giữa tôi và cô ấy không có sự tồn tại của cậu.
Câu nói này quả nhiên khiến Tưởng Duy Thành đau đớn hơn cả cái chết. Anh tưởng rằng, hai người trong tối ngoài sáng đối đầu nhau bao nhiêu năm. Nhưng trên thực tế, Hoa Thiệu Đình không hề coi anh là đối thủ.
Hoa ra điều đau khổ nhất trong cuộc đời là cầu mà không được.
Báo chí nhanh chóng đưa tin nóng hổi, đạo diễn Trình uống rượu lái xe, gặp tai nạn ô tô, bị thương nặng đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Trước khi rời đi, Hoa tiên sinh dặn dò Cố Lâm, cô lập tức tuân lệnh. Phúc gia và đám thuộc hạ có mặt ở nhà kho ngày hôm đó bị đưa lên một chiếc ô tô. Sau đó, chiếc xe chở bọn họ lao thẳng xuống dốc núi.
Bùi Hoan nhanh chóng được đưa tới bệnh viện tư nổi tiếng. Bệnh viện này tuy chi phí đắt đỏ nhưng đặc biệt coi trọng vấn đề bí mật riêng tư. Vì vậy, bệnh viện đuocẹ các ngôi sao hay người không tiện tiết lộ thân phận ưa thích.(minchi - )
Kính Lan Hội phong tỏa cả bệnh viện, Tùy Viễn cũng lập tức đến nơi.
Tay phải Bùi Hoan bị con dao đâm xuyên qua, khiến bắp thị và gân bị tổn thương, dây thần kinh bị đứt rời, buộc phải tiến hành phẫu thuật ngay lập tức.Tùy Viễn không phải chuyên gia về xương cốt, Cố Lâm gọi anh đến bệnh viện là do tình trạng sức khỏe của Hoa tiên sinh có vấn đề.
Khi Bùi Hoan được đẩy vào phòng mổ, mọi người mới hơi yên tâm. Tùy Viễn và Cố Lam đi thu xếp phòng bệnh. Khi quay lại, bọn họ thấy Hoa Thiệu Đình đang đứng đợi ở ngoài phòng mổ. Tùy Viễn sốt ruột, cảnh báo anh: "Tam tiểu thư ra nông nỗi này, anh đừng gây thêm phiền phức nữa, mau đến phòng bệnh nghỉ ngơi một lát đi".
Sắc mặt Hoa Thiệu Đình rất tệ. ĐdLQĐ Anh định nói điều gì đó nhưng lại ho khù khụ, một từ cũng không thể thốt ra miệng. Tùy Viễn giữ người anh kiểm tra, Cố Lâm lập tức mang thuốc đến. Hoa Thiệu Đình lắc đầu: "Tôi không sao".
Biết sốt ruột cũng vô dụng, Tùy Viễn bảo Cố Lâm mau cho anh uống thuốc. Cuối cùng, Hoa Thiệu Đình cũng đỡ hơn một chút.
"Anh cứ bình tĩnh, đừng căng thẳng quá. Mặt cô ấy chỉ bị thương ngoài da, không đáng lo ngại. Tay bị nặng hơn một chút." Bởi vì nghĩ cho Hoa Thiệu Đình mới nói nhẹ đi. Bệnh tình của anh tuyệt đối không thể bị kích động. Tùy Viễn cố gắng giúp anh thả lỏng tinh thần, kết quả Hoa Thiệu Đình gượng cười: "Được rồi, tay bị nặng hơn một chút ư? Mười mấy năm nay tôi nâng niu cô ấy, không hề mắng chửi một câu, vậy mà hôm nay nhìn cô ấy bị dao cắm trên giường... Cậu biết an ủi người khác thật đấy".
Cố Lâm liền tiếp lời: "Các chuyên gia ngoại khoa và khoa xương đều có mặt ở đây, nhất định bọn họ sẽ có cách, tiên sinh đừng giày vò bản thân nữa".
"Tôi không sao, tôi sợ lát nữa ra ngoài cô ấy không nhìn thấy tôi." Hoa Thiệu Đình ngồi xuống sofa bên cạnh. Thấy anh không còn thở dốc hay lên cơn ho nữa, Tùy Viễn cuối cùng cũng có thời gian đi trao đổi với các bác sĩ khác.
Tùy Viễn vừa khuất lặng, Hoa Thiệu Đình quay sang hỏi Cố Lâm: "Cô bảo cậu ta đến đây à?".
"Vâng."
Trên áo của anh dính đầy máu của Bùi Hoan. Bây giơ anh mới mặc áo khoác của mình, hỏi nhỏ: "Cô có thấy không?".(Diễn_đàn_Lê_Quý_Đôn)
Cố Lâm cất giọng run run: "Vừa rồi tiên sinh...". Cô muốn nói nhìn thấy miệng Hoa tiên sinh trào máu nhưng bị anh nhìn chằm chằm, cô không dám nói tiếp.
"Tuyệt đối không để Tùy Viễn biết chuyện này, đây là mệnh lệnh."
Cố Lâm đứng bất động, im lặng hồi lâu. Cuối cùng, cô quỳ một chận xuống bên cạnh Hoa Thiệu Đình, đột nhiên nắm lấy tay anh.