Ngoại ô kinh thành, sương mù che phủ lưng chừng núi, Trưởng Tôn Tông Lam quỳ trước một căn nhà tranh bên sườn núi một ngày một đêm vẫn chưa đứng dậy. Khuôn mặt yêu mị thường ngày đã không còn, nhắm mắt yên tĩnh, vạt áo đỏ rộng lớn trải lên nền đá, như một đoán sen khổng lồ.
Lúc Vũ Văn Tư Dạ trèo lên giữa sườn núi đã thấy cảnh tượng này.
Sương mù dày đặc, hắn lẳng lặng quỳ gối cách đó không xa, không nói gì cũng không làm gì, giống như đó là lời giải thích duy nhất cho mục đích của hắn.
Vạt áo Vũ Văn Tư Dạ nhuộm sương sớm, cẩm bào màu tím nhạt càng đậm màu, giống như được nhuộm vào đó. Hắn chậm rãi bước đến, sau khi buông vạt áo trước, hai chân hạ xuống, đầu gối nặng nề chạm đấm. Hắn nhìn căn nhà nhỏ phía trước, nói: “Vũ Văn Tư Dạ xin Trưởng Tôn tiểu thư xuống núi.”
Đôi mắt Trưởng Tôn Tông Lam khẽ run lên, vậy mà Vũ Văn Tư Dạ cũng tìm được chỗ này.
Trong nhà không hề có bất kì động tĩnh gì, khiến người ta hoài nghi bên trong thật sự có người hay không.
Sương sớm dày đặc, hai nam tử một đỏ một tím phong độ xuất trần. Vạt áo dính đầy bùn đất, sống lưng thẳng đứng quỳ gối trước căn nhà tranh.
Người không rõ nhất định sẽ cho rằng mình bị ảo giác, là tiên nhân hạ phàm, hóa thành thể xác ở nhân gian.
“Vì sao lại tới đây?” Trưởng Tôn Tông Lam môi mỏng khẽ mở, cụp mắt hỏi.
“Là ta hại nàng, ta không tới thì ai tới?” Hắn cũng cụp mắt đáp lại.
“Nàng tỉnh dậy cũng sẽ không tha thứ cho ngươi.”
“Ta không cần nàng tha thứ.”
“Vậy ngươi tội gì phải cứu nàng?” Giọng nói của Trưởng Tôn Tông Lam mang theo đau xót, người như Vũ Văn Tư Dạ, hắn chưa bao giờ nhìn thấu.
Mắt Vũ Văn Tư Dạ khẽ mở to, con ngươi trong khoảnh khắc sáng rọi rực rỡ, nói khẽ: “Ta không cứu thì ai cứu?”
Hắn lẳng lặng cụp mắt, nhìn gốc cây nhỏ yếu ớt dưới đầu gối, Tiêu Sơ Âm, ta không cứu nàng, cũng sẽ có người đến cứu nàng, nhưng như vậy sau khi tỉnh lại, sao nang có thể nhớ ta?
Trưởng Tôn Tông Lam nhìn hắn thật sâu, không thể nào hình dung ra tâm tình phức tạp trong lòng: “Tư Dạ, ngươi chưa từng vì bất kì ai mà suy xét.”
Vũ Văn Tư Dạ cười khẽ: “Ừ!”
Hai người không nói gì nữa, mặt trời đằng đông dần hé mở, sương mù tiêu tán. Hai người quỳ cho đến khi đá lát trước mặt đều nóng lên, trong phòng mới vang lên giọng nói du dương: “Sáng sớm đã ầm ĩ trước cửa, hai đại nam nhân quỳ gối thầm thì trước cửa nhà nữ tử cũng không biết xấu hổ.”
Cánh cửa mở ra, một bé gái xinh xắn đi ra, nàng vừa ngáp dài vừa kéo kéo xiêm y có hơi quá khổ của mình. Một hồi lâu cũng chưa chỉnh được cái vạt áo.
Thoạt nhìn bé gái tầm mười tuổi, ánh mắt còn lộ ra vẻ thanh thuần của một đứa trẻ. Nàng nhìn hai nam nhân quỳ gối trước cửa nhà mình, liếc nhìn ánh thái dương, lời nói khiến người ta kinh ngạc: “Trưởng Tôn Tông Lam, mười năm trước ta giúp ngươi cứu một người, bây giờ chỉ còn thiếu bảy ngày ngươi mới tính quỳ cho đủ, rốt cuộc là ngươi có thành ý hay không hả?”
Trưởng Tôn Tông Lam không nói gì, chỉ lẳng lặng quỳ ở đó, cả mí mắt cũng không nâng lên.
Bé gái lại ngáp một cái mới dời tầm mắt sang người Vũ Văn Tư Dạ đang quỳ bên cạnh, cười nói: “Không phải người của nhà Trưởng Tôn lại có thể tìm được ta, xem ra ngươi cũng không đơn giản, Tông Lam, không phải ngươi nói cho hắn biết đó chứ!”
“Tông Lam không dám.” Trưởng Tôn Tông Lam ngày thường cười đùa lúc này lại vô cùng nặng nề, trả lời ngắn gọn.
“Ta nghĩ ngươi cũng không dám!” Bé gái lè lưỡi, mang theo vài phần hồn nhiên của một đứa trẻ.
“Đại tiểu thư, Vũ Văn Tư Dạ xin cô xuống núi cứu người.” Vũ Văn Tư Dạ ngẩng đầu nhìn tiểu cô nương, đại tiểu thư mang lại vô số vinh dự cho nhà Trưởng Tôn, thực ra là một đứa bé không lớn!
“Ngươi muốn cứu người đó, đã có người đi cứu rồi, ngươi còn tới tìm ta làm gì?” Bé gái khinh thường, như đang chê cười hắn uổng công vô ích.
Vũ Văn Tư Dạ nhíu mày, cô ta nói, chẳng lẽ là Lâm Nguyên Kỳ, nhưng lời hắn nói, sao có thể thay đổi chủ ý đi cứu Tiêu Sơ Âm?
“Chỉ có điều, ngươi cũng coi như thông minh, biết Lâm lão già không có bản lĩnh cứu sống tiểu nha đầu đó. Còn biết tới tìm ta, không giống những người đó, tôn lão già đó thành vị thần, ta nhổ vào!” Nàng lên tiếng phỉ nhổ, rất không ưa hành vi của Lâm Nguyên Kỳ.
Luận về tuổi tác, nàng còn lớn hơn Lâm Nguyên Kỳ đến mấy tuổi, lại là đồng môn. Nhưng dung mạo của nàng không thay đổi, lại không quen nhìn hắn ra vẻ thanh cao, thế nên nàng vẫn gọi hắn là lão già.
“Xin đại tiểu thư nể mặt.” Vũ Văn Tư Dạ đầu gối khẽ run, ép ngọn cỏ non mềm giữa hai đầu gối.
Bé gái nói xong dường như không hề nghe thấy lời nói của hắn, tự nhiên đóng cửa lại, giọng nói giòn tan: “Tông Lam, ngươi quỳ đủ thời gian thì về đi, còn vị bên cạnh, ngươi muốn quỳ bao lâu thì quỳ…hì hì.”
Lâm Nguyên Kỳ chưa bao giờ cảm thấy bản thân khẩn trương như vậy. Hắn chữa bệnh cho vô số người, hoàng tộc giàu sang, tôi tớ nông phu, miễn là hắn chịu cứu, chưa từng có người hắn cứu không được. Mà hắn cứu người cũng đều tùy vào tâm tình của bản thân. Có một số người đến đây, ngàn vàng cũng khó mua được một phương thuốc, nhưng có một số người, hắn cứu còn không cần bạc.
Danh hiệu “Thánh thủ thần y” nổi tiếng khắp ngũ đại quốc là người đời dành cho hắn. Không chỉ vì hắn là đồng môn với Trưởng Tôn Đại tiểu thư trong truyền thuyết, mà còn vì mặc dù hắn cao ngạo, nhưng tính cách còn tốt hơn vị Trưởng Tôn đại tiểu thư kia không biết bao nhiêu lần. Cho nên, dù có vài thói quen kì lạ cũng không ai oán hắn nửa câu.
Hắn giờ đây, ngồi trước giường của Tiêu Sơ Âm, ngân châm trong tay run nhè nhẹ, hắn du ngoạn ngũ đại quốc đã cứu vô số người, nhưng trước nữ tử đang bệnh nặng này lại cảm thấy bất ổn.
“Sư phụ, nếu không để con làm vậy.” Dược Đồng từ nhỏ đã theo hắn, chưa bao giờ thấy hắn như vậy. Mắt thấy châm thứ nhất vừa đâm xuống, sắc mặt lại càng tái xanh, nhịn không được lên tiếng.
Một cách ghim bình thường đơn giản như vậy mà sư phụ lại tay run không ngừng.
“Không, để ta.” Khuôn mặt lạnh lùng nhìn nữ tử nằm trên giường. Nếu ông trời quyết định để hắn cứu nàng, như vậy thì cho dù là nghịch thiên cải mệnh, thiên kiếp giáng xuống, hắn cũng không còn lựa chọn nào khác.
“Sư phụ, chỉ mong đồ nhi quyết định đúng.” Tay trái hắn khẽ nắm cổ tay phải, dùng tư thế thỏa đáng chậm rãi cắm vào thân thể Tiêu Sơ Âm. Ngân châm cắm vào, trong nháy mắt một màu đen lan khắp cây ngân châm, giống như cành lá có sinh mệnh, quấn chặt lấy ngân châm.