Trung niên nam tử ngồi trên ngai vàng giữa đại điển, cả người tản ra khí chất uy nghiêm uy chấn thiên hạ của vương giả,lạnh lùng mang theo một chút xa cách. Một người như vậy lại có một đôi mắt trong suốt sáng ngời lộ ra một chút hài hước. chiếc mũi thẳng thắn, đôi môi bao phủ dưới chòm râu lộ ra một chút mỉm cười từ ái. Bên cạnh còn có một trung niên mỹ phụ, giờ phút này chính là vẻ mặt ai oán nhìn người nào đó.
-“Xem ra hoàng nhi so với phụ hoàng ngươi còn bận rộn a! Từ ngày ngươi tống hoàng huynh hồi cung sau, ta này mẹ ngươi cũng khó gặp ngươi. Ngay cả tin tức ngươi muốn đại hôn cũng phải nghe từ miệng người khác, ta nương này thật là…ô ô…”Thanh âm thật là làm người ta đau lòng.
Hiên Viên Ảnh buộc chặt khuôn mặt, như là đang cực kì ẩn nhẫn gì đó, nhưng lại không nói một lời.
-“Ngươi này bất hiếu tử, rốt cuộc sao lại thế này, ngươi đem mẫu hậu tức chết sao chứ? Ngươi rốt cuộc đem vòng tay Minh Phượng đưa cho ai? Chẳng lẽ ngươi quên ngươi cùng Tú Nga còn có hôn ước sao? Ngươi đem vòng tay Minh Phượng cho người ta chẳng khác nào muốn nữ nhi của thừa tướng làm thiếp? Nàng kia đâu? Không phải nói cho nàng cùng tiến cung sao?”
-“Mẫu hậu, ngài yên tâm, ta nghĩ Thất đệ không có ý tứ này” Thái tử đứng một bên liều mạng cấp ánh mắt cho Hiên Viên Ảnh. Mau giải thích a, nói mau a! Nhưng Hiên Viên Ảnh cũng không nhìn hắn. Này thật là làm thái tử điện hạ khó hiểu a. Đệ đệ nhất mẫu đồng bào này của hắn thật là đoán không ra. Nhưng thật là yêu thương hắn. Đương kim hoàng hậu chính là mẫu hậu của hai người, hai đứa nhỏ một là thái tử, một là đứa rất có năng lực, Thất vương Hiên Viên Ảnh được phụ hoàng cùng Thái hậu sủng ái giao cho binh quyền, bởi vậy địa vị trong cung có thể nói là vững như thái sơn. Nhưng là mẫu hậu lại không quá thích đệ đệ, từ nhỏ liền ít quan tâm hắn. Bởi vì đệ đệ chẳng những tính cách cổ quái lạnh lùng, khi sinh ra lại chân ra trước làm mẫu hậu thiếu chút nữa bởi vì khó sinh mà chết. Thẳng đến sau Ảnh đến Hạc Minh sơn học nghệ trở về, lập chiến công,mẫu hậu mới thay đổi thái độ,sau lại chỉ định nữ nhi thừa tướng lập phi cho hắn. Lúc ấy Ảnh tựa như hiện tại, trầm mặc không nói.
-“Lão thất, nơi nào học được keo kiệt như vậy. Ngay cả phụ hoàng cũng không thể gặp Thất vương phi thật sự bảo bối như vậy sao?”
-‘Thời điểm đến phụ hoàng sẽ nhìn thấy, chính là phải chuẩn bị một chút. Mịch nhi có điểm không quá giống người thường, Phụ hoàng cần phải bao dung”
-“Nga! Trẫm đối Thất vương phi càng ngày càng tò mò a!” Hai phụ tử nói chuyện với nhau vui vẻ.
-“Ngươi” có người lại tức giận đến phát run –“Kia Tú Nga đâu? Ngươi chuẩn bị làm sao bây giờ?” Hoàng hậu tức giận đến kinh người hỏi. Hiên Viên Ảnh nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nói:
-“Ta không biết nàng, nàng cùng ta không có quan hệ gì, mẫu hậu không thấy người nói lung tung gì sao”
-“Ngươi…ngươi…ngươi…Hoàng thượng…” ghé vào đầu vai hoàng thượng –“Người nghe nghe hắn nói cái gì” Hoàng thượng nhẹ nhàng vỗ vai hoàng hậu, trên mặt cũng không che dấu được ý cười, hắn rất thích cổ khí phách này của lão Thất. Vương giả thôi! Thiên hạ chỉ có lời ta nói là tính, người khác tính cái gì?
-“Khụ…Thất vương nghe chỉ, năm ngày sau đại hôn thái tử, nhất định phải dẫn người trẫm muốn gặp đến. Nghe hiểu chứ?”
-“Nhi thần tuân chỉ”
Cứng ngắc đi ra khỏi cửa cung, liền đụng phải Lỗi thúc đứng ở ngoài vẻ mặt lo lắng.