Trốn Thê Của Thất Vương

Chương 8: Tiểu lục



-“Tiểu công chúa, tiểu lại trư mau rời giường, nhìn xem lão ba mang lễ vật gì cho con…ba ba, ba ba….”một ánh mặt trời sáng lạn chiếu vào ánh mắt ta, thật chói mắt –“Ba ba….ba ba..”Mở mắt thấy bài trí kiểu cổ sắc, hóa ra là nằm mơ.

Không biết lão ba có hay không biết chuyện ta mất tích. Ông trời phù hộ, đừng cho lão ba biết.

-“Mịch nhi tiểu thư, ngài tỉnh chưa? Nô tì là tiểu Hồng”tiểu thư là một cái xưng hô thú vị, không phải sao chứ? Ta lộ ra nụ cười trào phúng, xem ra Sở Dịch kia quả thật không có việc gì.

-“Tiến vào đi”

-“Lão gia phân phó tiểu Hồng đến giúp tiểu thư rời giường” Xem ra thân phận của ta cũng được lên cao a.

-“Sau đó thì sao?”

-“Thỉnh ngài dùng qua đồ ăn sáng, sau đó đi xem thiếu gia. Thiếu gia đã tỉnh, tiểu thư thật lợi hại nha! Tiểu Hồng thật cao hứng từ nay về sau có thể đi theo tiểu thư”Ánh mắt đều là sung bái, một cái nha đầu đơn thuần, xem ra chẳng qua mười ba mười bốn tuổi.

-“Ngươi gọi tiểu Hồng?” Ta hỏi.

-“Ân” Tiểu Hồng trả lời, nghi hoặc nhìn ta, phảng phất như hỏi tên nàng có vấn đề sao?

-“Không bằng gọi tiểu Lục đi”

Chỉ thấy nàng cúi đầu một chút

-“Được”

-“Tiểu Lục năm nay bao nhiêu tuổi?”

-“Mười sáu” Xem ra so với suy nghĩ của ta còn lớn hơn chút.

-“Đi thôi, chúng ta đi xem Sở thiếu gia”

Kính Tùng Viện

-“Mịch nhi tiểu thư, lão gia chờ đã lâu, mời đi bên này” Quản gia thôi thúc.

Vào cửa, thấy Sở lão gia khẩn trương hề hề ngồi trước giường,trong mắt hắn đều là đứa con bảo bối, chúng ta đi vào cũng chưa phát hiện. Ta cũng mặc kệ, cũng đứng tại chỗ cho đến khi hắn phát hiện mới thôi.

-“Ngươi đã đến rồi, hắn buổi sáng từng tỉnh lại, ăn một chút cháo lại ngủ”

-“Nga, như vậy chính là an toàn vô sự”

-“Thật vậy chăng?”

Ta cười gật đầu.

-“Chỉ cần làm cho Địch tiên sinh khai một ít thuốc trợ giúp khôi phục là được”

Chỉ thấy lão nhân thở dài một hơi nói –“Như vậy ta an tâm”

-“Sở công tử đã an toàn vô sự, thỉnh lão gia thực hiện hứa hẹn đưa ta một ngàn ngân lượng, ngày mai ta phải rời khỏi nơi này”

-“Cô nương phải đi, nhưng là lão hủ lúc trước đắc tội cô nương…”

-“Lão gia không cần lo lắng,nhà tiểu nữ có đại sự,tiểu nữ phải đi tìm thân nhân” Ta thuận miệng nói, chính là trong thiên hạ này, nơi đây ta có thể tìm ra người nào thân a.

-“Một ngàn ngân lượng này đối với ân tình của cô nương đối với Sở gia chúng ta thật sự không tính gì. Chính là lão phu khẩn thỉnh cô nương lưu lại ít ngày, chờ khuyển tử khang phục, đến lúc đó cho dù là một ngàn lượng hoàng kim lão phu cũng hai tay dâng lên”

Ta có chút vội, nghe khẩu khí của lão nhân này, không có mười ngày nửa tháng ta còn chưa đi được.

-“Nhưng là Sở công tử đã không có việc gì!”Còn muốn đến lãng phí thời gian của bổn cô nương.

-“Cô nương không phải nói còn muốn cắt chỉ sao chứ?”

Ta hãn, trực tiếp không nói gì. Tử lão nhân này như thế nào còn dài dòng như vậy a.

-“Chuyện này Địch tiên sinh cũng có thể làm!”Ta nhìn về phía người nào đó không nói gì.

-“Tại hạ cho tới bây giờ chưa từng làm, cô nương không ngại ở lâu mấy ngày. Tại hạ cũng muốn hướng cô nương thỉnh giáo một phần”

Ta hôn mê.

-“Tiểu Lục, chúng ta đi thôi! Trở về phòng tiếp tục ngủ”

Ta không quay đầu lại tiếp tục đi.

-“Khụ, khụ, khụ! Cha, người nào vừa mới đến đây?”

-“Là cô nương vừa mới cứu ngươi”

-“Là Kim Mịch Nhi?”

-“Ngươi như thế nào biết?”

-“Hừ”Chỉ thấy Sở Dịch kia bất đắc dĩ cười.

-“Thời điểm hôn mê cũng nghe thấy thanh âm của nàng”Nói xong một ít lời kì kì quái quái, hình như là nói: Ta Kim Mịch Nhi cho tới bây giờ còn chưa từng thất thủ, ngươi là người đầu tiên ta chủ đạo động dao, ngươi nếu dám chết ta sẽ không cho ngươi yên.

-“Hừ”Lại là tiếng cười bất đắc dĩ.Thật là, chết đều chết còn yên hay không yên gì.

Sở lão gia nhìn thấy biểu tình của con mình biến hóa, buồn bực đến, chẳng lẽ xảy ra cái gì mà hắn không biết?

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.