Trốn Thoát Dưới Đáy Biển - Đả Kết

Chương 64: Cất cánh



"Cái gì? Hệ thống bị can thiệp? Anh ta lại đặt thêm nhiều chuyến bay tư nhân trong thời gian ngắn nữa à?"

Vincent ở Langley, Virginia lại nhận được phản hồi mới nhất từ bộ phận kỹ thuật, ông lập tức cảm thấy tức giận: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Đầu dây bên kia vang lên tiếng ấp úng: "Hình như...có người đã vượt qua xác thực đa yếu tố, phá vỡ và thay đổi một số tham số quan trọng..."

— Không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là Noah Volvitz giở trò!

Trong khoảnh khắc đó, Vincent chỉ cảm thấy sợ hãi tột cùng. Việc không thể bắt được Caspar Phoenix đã khiến ông thất bại đủ rồi, nghĩ đến việc phía sau màn hình còn có một thiên tài máy tính đang ẩn náu, cảm giác bất lực khiến ông suýt ngất xỉu.

Vincent vốn dự tính dùng hệ thống nhận diện khuôn mặt để định vị xem họ đang ở sân bay nào, ngay cả khi đối phương che giấu dung mạo, thì đó cũng chỉ là kéo dài thời gian.

Giờ thì hay rồi, cuộc điều tra của họ đã bị gián đoạn nghiêm trọng. Không những cơ hội thăng tiến của Vincent tan biến, mà chính ông còn có thể phải trả cái giá đắt mà Cục trưởng đã nhắc đến.

Nhưng dĩ nhiên Vincent không thể dễ dàng từ bỏ như vậy. Ông nghiến răng, cố gắng bình tĩnh để suy nghĩ, không khỏi nghi ngờ rằng các vé máy bay trước đó chỉ là để đánh lạc hướng. Những vé mới được mua có lẽ là thật!

Thông tin này nhanh chóng được thông báo cho các đặc vụ trên hiện trường.

Tại phòng chờ VIP của sân bay ở Nicaragua, một đặc vụ thoáng nhìn thấy một bóng dáng cao lớn và nhận được lệnh chờ đợi. Không ngạc nhiên khi họ chưa nhận được bất kỳ tin tức hay sự hỗ trợ nào, vì hệ thống thu thập dữ liệu và nhận diện khuôn mặt đã bị hỏng, trong khi mục tiêu đã mua thêm rất nhiều vé máy bay. Cục cho rằng họ có khả năng rời đi bằng những vé vừa mới mua.

Vì vậy, giờ đây họ phải dựa vào việc nhận diện mục tiêu bằng mắt thường.

"Chết tiệt!"

Đặc vụ kia chửi thầm, ban đầu định đuổi theo để xác minh danh tính người đàn ông cao lớn đó, nhưng do vừa nhận được thông tin mới, anh ta quyết định không theo sau mà tiếp tục kiểm tra xung quanh, loại bỏ những hành khách khả nghi tại sân bay.

Ở phía bên kia, Lộ Giai không để tâm đến màn chào đón của đội ngũ tiếp viên mà nhanh chóng bước lên cầu thang của chiếc máy bay tư nhân. Cô tìm một góc ngồi co lại, nhìn qua cửa sổ. Khi cửa máy bay đóng lại và không thấy điều gì bất thường trên đường băng, Lộ Giai mới tin Phoenix không lừa mình. Anh chỉ đang thúc giục phi hành đoàn cất cánh nhanh hơn mà thôi.

Phoenix từ xa nhìn thấy Lộ Giai vẫn còn căng thẳng liền nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn ra ngoài theo ánh mắt của cô, rồi quay lại nhìn cô, khẽ nói: "Tôi đã thúc giục rồi, năm phút nữa chúng ta sẽ cất cánh."

Lời vừa dứt, tiếp viên hàng không dịu dàng bước tới, nhắc nhở hai người thắt dây an toàn vì máy bay sắp cất cánh. Nghe đến đây, Lộ Giai không nhìn Phoenix nữa mà vội vàng cúi đầu thắt dây an toàn. Quả thật, máy bay bắt đầu lăn bánh trên đường băng.

Sân bay thủ đô Managua của Nicaragua chỉ có một đường băng, nhưng không có gì mà tiền bạc không thể giải quyết. Khi cảm giác mạnh mẽ của lực đẩy ập đến, cơ thể của Lộ Giai bị ép ngả về phía sau. Khi mặt đất và những tòa nhà ngày càng xa dần, máy bay xuyên qua các tầng mây, cô cuối cùng cũng thả lỏng.

Dù vừa rồi cô rất căng thẳng, thậm chí mọi hành động của Phoenix đều khiến cô lo sợ, nhưng khi máy bay thật sự cất cánh, Lộ Giai không kìm được mà bật khóc.

Cuối cùng cô đã có thể trở về nước rồi!

Lộ Giai rất muốn chia sẻ niềm vui này với mọi người xung quanh, nhưng khi thấy Phoenix ngồi cạnh, nụ cười của cô chợt tắt. Dù sao thì chính anh cũng là kẻ đã khiến cô suýt chết nơi đất khách quê người.

Việc đưa cô về nước vốn dĩ là điều Phoenix nên làm, hơn nữa, anh chỉ đưa cô về Hồng Kông mà thôi, cô vẫn phải đi thêm một chặng nữa mới có thể về đến nhà.

Tuy nhiên, Lộ Giai đã cảm thấy bớt oán giận hơn. Cảm giác an toàn từ trong sâu thẳm giúp cô sau một thời gian dài lo lắng cuối cùng cũng được thả lỏng. Cả cơ thể cô ngay lập tức bị cơn mệt mỏi bao trùm.

Nhưng khi Lộ Giai chuẩn bị nhắm mắt chợp mắt, chiếc máy bay khẽ rung lắc trong màn đêm khiến cô cảm giác như mình vẫn chưa thoát khỏi sự truy đuổi, những hình ảnh đáng sợ hiện ra, như thể cô đang rơi vào địa ngục không trọng lực.

Đúng lúc đó, âm thanh thông báo của máy bay vang lên đánh thức cô khỏi cơn ác mộng. Phoenix bên cạnh đã tháo dây an toàn, quay người lại, cúi xuống nhìn Lộ Giai bằng ánh mắt sâu thẳm. Giọng anh trầm ấm: "Lộ Giai... Em trông không được ổn lắm. Vẫn còn hơn mười tiếng nữa, đằng sau có một phòng ngủ với phòng tắm. Em nên nghỉ ngơi một chút."

Không ngờ trên máy bay còn có phòng ngủ. Ban đầu Lộ Giai định từ chối, nhưng nghĩ đến việc cả người đau nhức vì đêm qua phải ngủ ngoài rừng, cô không chắc liệu chiếc giường êm ái có thể giúp cô thoát khỏi cơn ác mộng hay không, nhưng cô thật sự muốn có một giấc ngủ ngon.

Dù trước đó đã rửa ráy trong rừng, nhưng chỉ với nước suối thì vẫn không đủ sạch.

Lộ Giai từ từ mở mắt nhìn Phoenix, ánh mắt của anh khiến cô cảm thấy không thoải mái, liền nhanh chóng lạnh mặt lại và gật đầu.

May mắn là Phoenix không đi theo cô. Lộ Giai đóng cửa lại, nhìn căn phòng sạch sẽ ngăn nắp rồi khẽ thở phào, sau đó nhanh chóng cởi bỏ quần áo và bước chân trần vào phòng tắm.

Nước nóng bốc hơi giúp thư giãn cơ thể căng cứng của Lộ Giai, khiến máu lưu thông nhanh hơn. Trong không gian kín chỉ có tiếng nước chảy róc rách bên tai, cô thở ra một hơi dài, từ từ nhắm mắt lại cảm nhận dòng nước chảy qua cơ thể.

Có lẽ vì đã chấm dứt chuỗi ngày lo lắng căng thẳng và suy sụp, Lộ Giai cuối cùng cũng có thời gian và không gian riêng để suy nghĩ. Tâm trạng cô bỗng chốc trở nên thoải mái hơn rất nhiều, cô hớp một ngụm nước trong lòng bàn tay.

Dù vị máu trong miệng cô đã bị nước suối cuốn trôi từ hôm đó, Lộ Giai vẫn không ngừng súc miệng nhiều lần đến khi môi cô tê cứng.

...Khi nghĩ lại, cô đã làm những điều ngốc nghếch gì vậy?

Cô thậm chí còn bị ảnh hưởng bởi Phoenix đến mức không ngừng rút lui và nảy sinh những cảm xúc khác lạ với anh.

Đây không chỉ đơn giản là hiệu ứng cây cầu treo mà là hội chứng Stockholm chăng?

Chưa bàn đến việc liệu Phoenix có thể nhập cảnh thành công hay không — dù sao thì đất nước của cô không phải nơi mà anh muốn đến thì đến muốn đi thì đi. Hơn nữa, anh vẫn là một kẻ đào tẩu với đầy những lời nói dối. Tâm lý của Lộ Giai giờ đã mạnh mẽ hơn. Cô cảm thấy mình cần nhanh chóng tìm cơ hội để cắt đứt mọi liên hệ với anh ta.

Khi mở mắt lần nữa, đôi mắt đã trở nên sáng tỏ và bình tĩnh.

Lúc này Lộ Giai đã nghĩ thông suốt, cô sắp được trở về nước, cuộc sống sắp trở lại bình thường, tốt nhất là quên đi gã đàn ông khốn kiếp này, như vậy sẽ tốt cho cả hai bên.

Nhưng trong suốt mười mấy tiếng đồng hồ còn lại, lòng cô nóng như lửa đốt, cảm giác thời gian trôi qua quá chậm. Vì không thể ngủ được nên cô quyết định coi đó như một bữa tiệc cuối cùng và lời tạm biệt.

Hơn nửa giờ sau, Lộ Giai khoác áo choàng tắm, vừa dùng khăn lau tóc ướt vừa lạnh lùng mở cửa phòng nhìn Phoenix đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên ngoài, "Tôi tắm xong rồi, anh có muốn đi tắm không?"

Phoenix sáng ngời mở to đôi mắt, anh mơ hồ cảm thấy kể từ khi xác nhận đã an toàn, trạng thái của Lộ Giai có điều gì đó thay đổi, nhưng anh không thể nói rõ là thay đổi ở đâu.

Anh đứng dậy bước về phía Lộ Giai đang đứng ở cửa, nhưng thấy cô chỉ cúi đầu, sau khi nghiêng người nhường anh vào trong thì lập tức đóng cửa phòng ngủ lại.

Lộ Giai hờ hững liếc nhìn, "Phòng tắm ở bên kia."

Sau đó cô ngồi xuống giường, tay chống lên đệm, ánh mắt vừa pha lẫn tình cảm vừa lạnh lùng, "Nhanh lên."

Phoenix thoáng dừng tay khi đang cởi cúc áo, hơi thở lập tức trở nên nặng nề, ánh mắt nhìn về phía Lộ Giai lóe lên một tia sáng khác thường.

Phoenix hiểu rõ sau khi đến Hồng Kông, tương lai giữa anh và Lộ Giai sẽ trở nên mờ mịt. Tất cả sự tin tưởng và dựa dẫm của cô vào anh trước đây đều do anh dùng thủ đoạn lừa gạt mà có được. Cô cuối cùng sẽ được an toàn, rồi cũng sẽ có ngày không còn cần anh nữa. Lộ Giai trước đó đã thể hiện sự chán ghét và không tin tưởng với anh, điều này khiến anh cảm thấy đau khổ và dằn vặt.

Điều Phoenix muốn làm là cố gắng giữ cô lại trước khi mọi thứ quá muộn, thậm chí không ngại tiếp tục lừa dối cô lần nữa.

Cô có lẽ sẽ vì vui mừng khi sắp được về nước mà quên mất chuyện của bọn họ, hay có thể nói Lộ Giai đã tha thư cho anh?

Phoenix không rõ đáp án trong lòng Lộ Giai là gì, nhưng anh biết bản thân đã sắp đánh mất lý trí khi đối mặt với cô, điều đó lại hợp ý anh.

"Nhanh lên."

Lộ Giai có chút mất kiên nhẫn nhíu mày, ý thức và tinh thần của cô vẫn rất tỉnh táo, nhưng cơ thể đã quá mệt mỏi nên rất cần một thứ gì đó giúp cô nhanh chóng ngủ được.

Khi tỉnh dậy, cô sẽ không còn phải chịu đựng sự chờ đợi dài đằng đẵng nữa, lập tức có thể đến Hồng Kông.

Lộ Giai nhìn theo Phoenix biến mất trong phòng tắm, rồi mệt mỏi dựa lưng vào gối, ánh mắt vô tình lướt qua tờ giấy nhớ và cây bút trên tủ đầu giường, lòng cô thoáng động.

...

Cô vẫn chưa ngủ, nhưng chẳng bao lâu sau đã nghe thấy tiếng nước ngừng chảy và tiếng mở cửa phòng tắm. Hơi nóng ẩm ướt từ trong phòng nhanh chóng lan tỏa ra bên ngoài. Một bàn tay nóng hổi đặt lên mắt cá chân của cô dần siết chặt. Lúc này Lộ Giai mới mở mắt.

Ánh mắt của Phoenix như thiêu đốt, anh cúi người thành kính hôn lên mu bàn chân cô.

Cô nhắm mắt, không khỏi cau mày, theo bản năng rụt chân lại.

Nhưng sức mạnh của Phoenix là không thể nghi ngờ, chỉ với một cánh tay, anh dễ dàng kéo cơ thể nhỏ nhắn của Lộ Giai lại gần, rồi bế cô lên không trung. Lộ Giai bất ngờ vì động tác đột ngột mà hét lên, đúng lúc đó máy bay gặp một vùng không khí nhiễu động mạnh, khiến cô theo phản xạ quấn chặt lấy eo anh và ôm chặt lấy cổ anh. Cô ngay lập tức nhận ra ý định ngày càng mạnh mẽ của anh, cố vùng vẫy thoát khỏi.

May mắn thay, Phoenix đã giữ chặt lấy eo cô. Nhìn qua tấm gương treo trên tường, Lộ Giai mới nhận ra sự chênh lệch giữa hai người. Bàn tay anh bao phủ toàn bộ lưng cô, khiến cô trông như một chiếc bao tải nhỏ. Nhưng Lộ Giai nhanh chóng bị kéo về thực tại khi anh ôm chặt cô vào lòng để tiếp tục hành động của mình. Dù đã có chuẩn bị, nhưng cô vẫn không thể chịu nổi sự mạnh bạo của anh, tức giận nắm lấy mái tóc ướt của anh mà hét lên.

Phoenix cuối cùng cũng phải khó khăn thừa nhận, "Tôi sẽ học...tôi sẽ cố gắng học."

Thời gian sau đó, Lộ Giai cảm thấy mình như bị cuốn vào một cơn bão cảm xúc, đến mức không thể thở nổi. Khi tỉnh dậy, cô mệt mỏi nhìn lên trần máy bay, thậm chí nghĩ rằng cô chẳng cần ngủ nữa, máy bay có lẽ sắp đến nơi rồi.

May mắn duy nhất là, đây sẽ là lần cuối cùng giữa họ.

Nghĩ đến đây, cô phẫn nộ nâng cánh tay rã rời đẩy Phoenix ra rồi cười lạnh. Cô với lấy tờ giấy nhớ trên tủ đầu giường, nguệch ngoạc viết lên đó một dãy số rồi đưa cho anh.

"Đây là...số điện thoại của em?" Phoenix nhìn dãy số trong tay, ánh mắt lấp lánh niềm hy vọng.

Lộ Giai nhướng mày, lạnh lùng gật đầu, "Sau khi về nước, anh có thể dùng số này để thông báo cho tôi tin tức về cha tôi, lão Lộ."

"......"

Phoenix không ngờ Lộ Giai lại nhắc đến người khác – dù đó là cha cô, điều này khiến anh thoáng sững sờ.

"Và sau đó, anh đừng đến tìm tôi nữa."

"Ý em là gì?"

Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Phoenix, sau đó nhanh chóng trở nên tái nhợt và hoảng loạn, Lộ Giai cảm thấy vui sướng, ai bảo gã đàn ông chết tiết này năm lần bảy lượt lừa gạt cô, giống như lúc nãy anh không khác gì robot mà đối xử với cô, chút băng khoăng cuối cùng trong lòng cô vì thế cũng biến mất, ngược lại càng trở nên mạnh mẽ hơn. Cô dùng giọng khàn khàn vì quá mệt mỏi mà cười nhạt.

"Ý tôi là, vừa rồi là lần cuối cùng của chúng ta. Sau khi hạ cánh, mọi chuyện kết thúc."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.