Sau bốn năm quay lại thành phố Ma Cao, Lộ Giai có vẻ hơi lơ đãng, nhưng khi nhìn thấy ống kính điện thoại của Trương Hiểu Hy, cô vẫn nở một nụ cười, giơ tay tạo dáng chữ "V" ngớ ngẩn.
Cô là kiểu người không ăn ảnh lắm, ai quen biết cô đều nghĩ cô ngoài đời trông xinh đẹp hơn trong ảnh, vì vậy cô không mấy hứng thú với việc chụp hình.
Nhưng Trương Hiểu Hy không nhận ra sự khác thường của Lộ Giai, cô ấy vẫn kéo cô đi khắp nơi, vừa đi vừa chụp ảnh, lúc này chuẩn bị đến nơi mà họ đã định trước.
"Lần này không biết vận may của mình sẽ thế nào."
"À đúng rồi, Giai Giai, cậu nói cậu sẽ gặp bạn của cậu mà, sao không rủ bạn cậu cùng chơi với chúng ta?"
Lộ Giai không thể nói rõ tất cả với Trương Hiểu Hy, nhưng cô cũng đã nói mình sẽ rời đi một lúc để gặp Phoenix.
Cô hiểu Trương Hiểu Hy lo lắng cho sự an toàn của mình ở một nơi xa lạ, nhưng vì Lộ Giai đã nói với Phoenix rằng cô đến cùng bạn trai, nên không thể gọi anh đến để dễ dàng lật tẩy lời nói dối này.
"Không sao đâu, mình sẽ đi taxi cả đi lẫn về, như vậy sẽ ít gặp rắc rối hơn."
"Được rồi, vậy cậu nhớ về sớm nhé."
Sau khi chia tay Trương Hiểu Hy, Lộ Giai gọi một chiếc taxi bên đường, đưa cho tài xế địa chỉ mà cô nhận được từ Phoenix, rồi ngồi chờ thời gian dần trôi qua, những khung cảnh xa lạ bên đường lùi lại phía sau, đưa cô đến đích của chuyến đi.
"Đến rồi, mỹ nữ."
Ma Cao vốn không lớn, chuyến đi này ngắn hơn cô tưởng. Lộ Giai ngây người một lúc, sau khi trả tiền, cô xuống xe, theo chỉ dẫn tìm thấy một tòa nhà. Cô bước vào thang máy, rồi nhấn nút đến tầng mà cô đã được chỉ.
Khi cửa thang máy từ từ khép lại và thang máy bắt đầu di chuyển lên, cảm giác căng thẳng và lo lắng của Lộ Giai cũng dâng lên, như một quả bóng bay bị kéo căng đến mức gần như sắp nổ tung.
Tim cô đập nhanh, hơi thở trở nên gấp gáp, với tâm trạng đó, cô đã đứng trước cánh cửa mà địa chỉ chỉ dẫn đến.
Đó là một cánh cửa gỗ đơn giản với những vết tích sử dụng lâu dài, mờ mờ có thể thấy những vết nứt nhỏ do bị sử dụng bạo lực gần chỗ khóa.
Lộ Giai lặng lẽ quay đi. Cô hít sâu một hơi, đứng cách Phoenix chỉ một cánh cửa, bắt đầu do dự liệu có thực sự muốn gặp anh hay không.
Mặc dù việc đến đây rồi mới nghĩ đến điều này có vẻ rất buồn cười, nhưng trước khi đến, Lộ Giai đã đầy quyết tâm muốn trả thù những tổn thương mà Phoenix đã gây ra cho cô. Nhưng giờ nghĩ lại, tại sao cô phải vượt qua cả ngàn dặm chỉ để đến gặp anh?
Nó giống như một phần thưởng hơn.
Chắc chắn là cô đã mất trí.
Lộ Giai cảm thấy chùn bước. Cô lùi lại một bước, định rời đi trước khi Phoenix kịp phát hiện ra mình.
Nhưng cô chưa kịp đi được hai bước, Lộ Giai đột nhiên nhận thấy tay nắm cửa bị vặn mạnh, ngay sau đó, cánh cửa gần như ngay lập tức mở ra.
Bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mắt Lộ Giai trong khoảnh khắc, trước khi cô kịp phản ứng, thân hình cao lớn của người đàn ông đã bao bọc cô trong vòng tay, mạnh mẽ và chặt chẽ đến mức cô cảm thấy như bị anh ép vào sâu trong cơ thể anh.
"Lộ Giai... Lộ Giai, thật sự là em."
Sau hơn bốn trăm ngày xa cách, họ lại gặp nhau, mùi hương quen thuộc cùng hormone đầy tính xâm chiếm của anh bao trùm lấy Lộ Giai. Bàn tay nóng hổi và rộng lớn của anh áp chặt vào lưng cô, buộc cô phải ngả người ra sau, má áp vào lồng ngực săn chắc và ấm nóng của anh, khiến cô không thể giãy giụa.
Cô cảm nhận được hơi thở dồn dập và hơi ẩm từ cổ của Phoenix, cùng với nhịp tim nhanh mạnh đang đập trong lồng ngực anh, như thể họ chưa bao giờ chia tay tại cửa khẩu vào ngày thứ mười ba.
Thú thật, Lộ Giai không ngay lập tức đẩy anh ra. Trong khoảnh khắc họ tái ngộ, cô bất ngờ nhận ra mình cũng nhớ anh và những cái chạm của anh đến thế nào, vậy nên cô mới viện đủ mọi cớ để đến đây.
Những ngày trốn chạy đó đã để lại một dấu ấn sâu đậm không thể xóa nhòa mà đến giờ cô mới nhận ra.
Khi thấy Phoenix, Lộ Giai hoàn toàn sụp đổ, những lời thề thốt trả thù và làm tổn thương anh thật ra chỉ là cái cớ.
Nhưng cô vẫn không cam lòng, cô không cam tâm để bản thân dễ dàng tha thứ cho anh vì những gì đã xảy ra.
Nỗi lo sợ trong lúc nguy kịch, những hy vọng bị đốt lên rồi vụt tắt nhiều lần và những lần bị lợi dụng liên tiếp...tất cả đều là do kẻ khốn nạn này gây ra. Anh đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời cô, cô không nên dễ dàng bỏ qua mọi chuyện.
Lộ Giai kìm nén giọng nói nghẹn ngào, lạnh lùng nói, "Làm ơn buông tôi ra, Caspar Phoenix. Bạn trai tôi rất tin tưởng tôi, và tôi không muốn phụ lòng tin của anh ấy."
Vừa dứt lời, Lộ Giai cảm thấy cơ thể Phoenix đột nhiên cứng đờ, hơi thở anh tắc nghẽn trong một khoảnh khắc dài trước khi anh miễn cưỡng buông cô ra.
*
Phoenix đã không thể kiềm chế cảm xúc của mình từ khi kỳ nghỉ bắt đầu. Anh biết cô có thể đến bất cứ lúc nào, nên anh đã mất ngủ suốt mấy đêm liền.
Anh không biết khi nào Lộ Giai sẽ đến Ma Cao, cũng không chắc liệu cô có đến gặp anh hay không. Tất cả đều là một ẩn số đối với Phoenix, nhưng điều đó lại khiến anh cảm thấy như mình được sống trở lại.
Anh đã chờ đợi không nguôi suốt một thời gian dài, cho đến khi bước sang ngày thứ ba. Một âm thanh nhỏ vang lên ngoài cửa, khi tiếng bước chân quen thuộc ngập ngừng tiến đến, anh ngay lập tức biết đó là ai.
Một người, là phụ nữ với trọng lượng nhẹ, không quen với môi trường xung quanh.
— Là cô ấy, nhất định là cô ấy.
Khi Phoenix nhận ra điều đó, anh đã đứng trước cửa, những ngón tay dài của anh chạm vào tay nắm, trán anh tựa vào cửa. Cảm giác chỉ cách cô một cánh cửa thật kỳ lạ, dù biết cô đang ở ngay bên ngoài, nhưng anh sợ sẽ làm cô hoảng sợ, nên chỉ lặng lẽ chờ tiếng gõ cửa vang lên.
Nhưng thời gian trôi qua thật chậm mà cô vẫn không có ý định gõ cửa. Không chỉ vậy, Phoenix còn nghe rõ tiếng bước chân cô lùi lại.
...Cô ấy muốn đi.
Anh không thể chịu đựng được nữa nên đã vội vàng mở cửa.
Cánh cửa không còn ngăn cách họ nữa, sau hơn một năm, cuối cùng anh cũng nhìn thấy rõ Lộ Giai mà anh đã khao khát bấy lâu.
Trong khoảnh khắc đó, tất cả sự tự chủ của anh đều biến mất. Phoenix tiến nhanh về phía cô, sau đó ôm cô thật chặt vào lòng.
Anh hít một hơi thật sâu. Trên người Lộ Giai vẫn còn thoang thoảng hương thơm dịu nhẹ như lần đầu tiên họ gặp, nhưng cô dường như gầy hơn trước. Mái tóc nhuộm nâu vàng trước đây đã trở lại màu đen tự nhiên, nhưng mái tóc dài đã được cắt ngắn, bớt đi sự tươi tắn và hồn nhiên, thay vào đó là nét lạnh lùng và mệt mỏi.
Được gặp lại bóng hồng mà anh luôn mong nhớ, cảm xúc của Phoenix chuyển từ niềm vui tột độ sang sự ân hận và dằn vặt.
Đó là lỗi của anh.
Nhưng khi nghe những lời lạnh lùng của Lộ Giai, Phoenix lập tức bừng tỉnh khỏi giấc mơ ngọt ngào, khó khăn lắm mới buông tay khỏi cô.
...Bạn trai của cô ấy.
Lộ Giai đã có bạn trai rồi.
Trong khoảnh khắc này, tất cả những ký ức mà anh cố ý lãng quên lại ùa về.
Bạn trai của cô rất tốt, sau khi biết mọi chuyện vẫn kiên nhẫn ở bên cạnh giúp cô thoát khỏi bóng ma trong lòng và những ám ảnh mà mười ngày ấy mang lại. Bạn trai của cô rất giỏi, mang lại cho cô niềm vui nhiều hơn anh từng làm. Bạn trai của cô rất tin tưởng cô, cho cô sự tin tưởng hoàn toàn để một mình đến gặp một người đàn ông nguy hiểm.
Nếu là anh, liệu anh có làm được không?
Thành thật mà nói, Phoenix biết rõ anh không thể làm được. Anh biết rằng mình sẽ ghen...chắc chắn sẽ ghen đến phát điên.
Rõ ràng họ rất hòa hợp, trong suốt hơn một năm qua, Phoenix chưa từng nghĩ sẽ có một người hoàn hảo như vậy ở bên cô.
Anh đau khổ cúi xuống, cố dùng bàn tay rộng lớn che đi biểu cảm méo mó và yếu đuối trên khuôn mặt mình. Anh không phải là thánh nhân, không thể vô cảm.
Nhưng anh không muốn Lộ Giai ghét bỏ mình thêm nữa.
Vì thế, Phoenix hít sâu, cho đến khi mọi thứ bình tĩnh trở lại, anh tỏ ra như không nghe thấy gì. Khi thấy Lộ Giai có ý định rời đi, anh không kiềm được mà mở lời, "Vào trong ngồi một lát đã, tôi có một vài chuyện quan trọng muốn nói với em."
Lộ Giai trước mặt anh lộ ra vẻ bán tín bán nghi, rõ ràng những lời nói dối liên tiếp của Phoenix hơn một năm trước khiến cô không dám tin tưởng anh nữa.
Dù Phoenix đã nhận ra điều đó từ lâu, nhưng mỗi lần thấy cô nghi ngờ, trái tim anh như bị đâm thêm một nhát dao.
Anh quay người, nhưng thân hình cao lớn của Phoenix vẫn che một nửa cánh cửa, khiến Lộ Giai không khỏi cau mày, bước vào phòng với lưng quay về phía anh.
Vừa đi, Lộ Giai vừa quan sát căn phòng có vẻ hơi chật chội đối với Phoenix. Nơi đây rất gọn gàng, hé lộ phần nào yêu cầu cao của chủ nhân căn phòng. Tuy nhiên, trong phòng lại không có nhiều đồ đạc, trông quá đỗi lạnh lẽo, không chút hơi ấm gia đình.
Cô có chút không tưởng tượng được, rõ ràng đã không còn trong cảnh chạy trốn nữa, Phoenix – người mang khuôn mặt như công tử quý tộc lại sống ở nơi giản dị như thế này, thực sự không giống anh.
Nhưng khi nhận ra trong không gian nhỏ hẹp chỉ có hai người họ, một nam một nữ, Lộ Giai bỗng thấy không thoải mái, đầu óc chợt tràn ngập những ký ức trong quá khứ, có những khoảnh khắc kìm nén, có những lúc điên cuồng, cũng có những phút giây ám ảnh... Nghĩ đến đây, cô không nhịn được giục, "Bạn trai tôi còn đang đợi, có gì thì nói nhanh đi."
Phoenix từ từ nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra, anh khẽ thở dài, "Xin lỗi, tôi chưa tìm ra tung tích của bố em. Có lẽ thông tin tôi biết quá ít..."
Nghe anh nhắc đến lão Lộ, Lộ Giai khẽ ngừng thở, cô không kiềm được nỗi buồn. Sau đó, từ nỗi đau, cô chợt nhận ra anh thực sự chưa bao giờ quên lời hứa khi ấy, vẫn đang cố gắng giúp cô "tìm" lão Lộ.
Chỉ tiếc rằng, dù anh có tìm bao nhiêu đi nữa, một người đã khuất là điều không thể tìm thấy.
"Nhưng tôi đã tìm được một vài manh mối khác."
Lộ Giai ngẩng đầu nhìn, đôi mắt đỏ hoe không thể tin nổi nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của Phoenix, cố nhận ra đây có phải là một lời nói dối khác để giữ cô lại hay không.
Nhưng từ khuôn mặt của anh, Lộ Giai vẫn không nhận ra điều gì bất thường. Phoenix đi đến bên máy tính, mở màn hình đen lên, "Tôi đã tìm ra tài khoản NoFa mà ông ấy từng dùng, nhưng ông ấy chỉ dùng khoảng ba, bốn năm, bài đăng cuối cùng cách đây mười năm, sau đó không còn đăng nhập nữa."
Mười năm trước, khi đó có lẽ Lộ Giai vẫn đang học tiểu học hoặc cấp hai, cô có chút mơ màng nhìn theo hướng chỉ dẫn của Phoenix, nhìn vào màn hình máy tính. Qua thời gian mười năm, cô lại gặp lại lão Lộ của mười năm trước.
"Lần đầu tiên dùng NoFa, chào mọi người. Đây là con gái tôi, Lộ Giai, dễ thương không?"
"Chơi game cùng Giai Giai, thua mà mếu máo, nhường nó một ván, lại cười như bông hoa vậy."
"Lộ Giai con gái tôi sắp vào trung học rồi. Hy vọng con không bị áp lực, chỉ cần mỗi ngày vui vẻ là được rồi."
"..."
Thực ra tổng cộng chỉ có hơn chục dòng trạng thái. Rõ ràng ông không thường dùng NoFa, vì mạng xã hội này không phổ biến trong nước. Nhưng dù vậy, Lộ Giai vẫn nhìn thấy ở đây, lão Lộ dường như không có cái tôi của mình, tất cả đều là để ghi lại những khoảnh khắc trưởng thành của cô trong ba, bốn năm đó.
Cô kiên trì xem đi xem lại những nội dung này, dù nước mắt đã làm nhòe mắt nên không thể thấy rõ gì nữa, cô vẫn ngồi trước máy tính, nắm chặt con chuột trong tay.
Bỗng dưng, cô lờ mờ cảm thấy có một đôi tay đặt lên vai mình, từ từ xoay người cô lại.
Đầu ngón tay thô ráp nhưng ấm áp khẽ vuốt nhẹ lên đôi má ướt đẫm của Lộ Giai, trong tầm nhìn nhòa lệ, cô chỉ thấy bóng dáng mờ ảo của anh.
Thực ra, sau khi xem những nội dung này, Phoenix đã đoán chủ tài khoản này có lẽ đã gặp chuyện không may.
Một người yêu thương con gái đến vậy không thể cố tình mất liên lạc và không bao giờ liên hệ với gia đình.
Chỉ có thể là...
Nhưng anh không chắc Lộ Giai có biết hay không, vì thế Phoenix không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, để mặc dòng nước mắt nóng hổi của cô nhanh chóng thấm ướt áo mình.
Giọng anh nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại đầy cay đắng, như thể đang cùng cô chia sẻ nỗi đau này, vì anh từng chứng kiến cái chết oan uổng của mẹ mình ngay trước mắt.
Phoenix không có ý muốn lợi dụng lúc cô yếu lòng, nhưng không ai hiểu nỗi đau và nỗi buồn này bằng anh. Quan trọng hơn, anh thực sự muốn cùng Lộ Giai gánh chịu, cảm nhận và vượt qua những đau thương này.
Bởi vì họ không chỉ giống nhau, mà sau khi trải qua mọi chuyện, họ càng thêm gắn kết.
"Lộ Giai... nếu em đồng ý, tôi sẽ cố gắng hết sức, luôn bên cạnh em."
Nói rồi, như chợt nghĩ đến điều gì, giọng Phoenix trở nên vô cùng u sầu, thậm chí mang chút cầu xin.
"Tôi biết em đã có bạn trai rồi, vậy nên... dù chỉ là để tôi làm người tình của em cũng được."