Trốn Thoát Khỏi Ác Ma

Chương 44: 44: Phát Tiết Dục Vọng 2 H





Hơn bốn mươi phút lăn lộn khiến thể lực của Kiều Kiều gần như bị mòn rút sạch sẽ.

Giờ phút này cô mệt đến sức để chạy trốn cũng không còn.

Cô nghe thấy tiếng Diệp Mặc Hàn mở ra ngăn kéo, cầm thứ gì đó xé rách sau đó lật lại thân mình cô, tách ra hai chân rồi nhét thứ gì đó tròn tròn mềm mại, thoải mái vào bên trong động.

Nhưng cũng bởi vậy mà lại chặn kín tinh hoa Diệp Mặc Hàn mới bắn vào, không chảy thoát một giọt.

Hơn nữa lần này hắn ra rất nhiều, bây giờ đột nhiên bị vật lạ chặn lại làm Kiều Kiều cảm thấy rất trướng bụng.

Diệp Mặc Hàn cúi người xuống khẽ hôn lên cánh môi cô, giọng nói khàn khàn:
- Mệt sao? Nhưng đêm nay còn rất dài, mà tôi cũng không có ý định buông tha em đâu, tỉnh, tỉnh dậy nào.

Diệp Mặc Hàn nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt Kiều Kiều.

Thấy hai mắt cô mê ly, một bộ mơ màng sắp ngủ thì nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Xem ra phải chơi gì đó kích thích hơn mới được.

Dứt lời hắn đứng dậy rời đi.

Kiều Kiều cố gắng nâng lên mí mắt nặng trĩu muốn ngồi dậy nhưng hai tay bị buộc lâu nên rất đau nhức, vì thế lại ngã nằm xuống giường.

Một lát sau, Diệp Mặc Hàn mang theo một ít cục đá lại đây, sau đó cầm lên một cục rồi dán vào hạch nhỏ nhô lên phía dưới của Kiều Kiều.

Vừa mới cọ xát, Kiều Kiều thấy có chút thoải mái, nhưng sau đó độ ấm giảm xuống, cảm xúc lạnh lẽo làm hạch nhỏ tê cứng không chống đỡ nổi.


- Ưm...!lạnh quá...!lấy ra đi...!
Kiều Kiều vặn vẹo vòng eo hòng né tránh nhưng lại bị Diệp Mặc Hàn giữ chặt eo lại không thể nhúc nhích.

Hạch nhỏ kề sát cục đá, nước đá sau khi tan chảy xuống cánh hoa còn đang sưng đỏ làm cô vừa thoải mái vừa tê lạnh.

Kiều Kiều không chịu nổi, khóc lóc mở miệng xin tha:
- Diệp Mặc Hàn...!ưm...!xin anh...!mau bỏ cục đá ra đi...!A...!anh muốn tôi làm...!làm gì cũng được...!
- Tôi muốn em vĩnh viễn ở bên cạnh tôi, em đồng ý không? Nếu em đồng ý thì sẽ không phải chịu đựng tiếp nữa.

Diệp Mặc Hàn ngước mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt khó chịu của Kiều Kiều, nhàn nhạt nói.

Kiều Kiều ngậm chặt môi không nói một lời.

Cô không muốn lừa chính mình, cũng không muốn lừa hắn.

Diệp Mặc Hàn cười xuỳ thành tiếng, không nói không rằng mà dùng ngón tay đẩy quả cầu tròn vào trong động hẹp, một tay hắn nâng lên eo cô, sau đó ấn quả cầu về phía trước.

Bởi vì Diệp Mặc Hàn buông ra cục đá cho nên hạch nhỏ thoải mái hơn chút nhưng vẫn tê dại vì lạnh.

Làm xong động tác kỳ lạ, hắn tách hai chân cô ra, cong lưng rồi há miệng ngậm lấy hạch nhỏ, nhẹ nhàng dùng khớp hàm gặm cắn lôi kéo, rồi lại dùng miệng bao vây l*ếm mút.

Vừa mới bị cục đá làm tê lạnh thì bây giờ lại bị khoang miệng nóng ấm của Diệp Mặc Hàn chà đạp làm cho hạch nhỏ lại trở nên mẫn cảm.

Lạnh và nóng cùng một lúc kích thích khiến bên trong động hoa không ngừng co rút, thuỷ dịch phun trào mà ra nhưng lại bị chặn ở cửa động, làm Kiều Kiều vừa trướng vừa sảng, cả người không ngừng phát run lên.

- Diệp Mặc Hàn...!ưm...!lấy ra...!ha...!a...!trướng quá...!
Kiều Kiều hai mắt rưng rưng, giọng nói run rẩy.

Lúc này Diệp Mặc Hàn mới chậm rãi lôi nhẹ dây của quả cầu, chầm chậm rút ra khỏi cơ thể cô.

Lập tức một dòng nước mật phun ra mang theo cả dịch trắng hắn mới bắn vào khi nãy.

Cả người Kiều Kiều run lẩy bẩy, ngay cả môi cũng run theo.

Giờ phút này mỗi cọng dây thần kinh trên người cô đều cực kỳ mẫn cảm, trực tiếp truyền thẳng vào não bộ.

Đúng lúc này, Diệp Mặc Hàn lại ngồi khoá giữa hai chân cô, đỡ lấy vật cứng rắn, dùng phần đầu chậm rãi nghiền ép cọ xát nụ hoa làm Kiều Kiều không nhịn nổi mà rên rỉ liên tục.

Động hẹp ướt áp theo bản năng co rút lại, Diệp Mặc Hàn đỡ phần đầu vật cứng rắn trượt xuống dưới một chút, để trước cửa động rồi thẳng lưng cắm vào sâu bên trong.

Hai người đồng thời thở dốc thành tiếng, còn chưa đợi Kiều Kiều thích ứng, vật cứng rắn đã bắt đầu xỏ xuyên trong cơ thể cô.

Thân thể Kiều Kiều không ngừng bị kích thích, đôi gò bồng trắng nõn cũng nhảy lên nhảy xuống theo tiết tấu phía dưới.


Bàn tay Diệp Mặc Hàn lập tức nắm lấy đôi gò bồng, nắm bóp thành vô số hình dáng, mà bên dưới thì liên tục đưa đẩy chiếc eo rắn chắc.

Kiều Kiều nức nở khóc thành tiếng, bốn năm qua cô chưa từng trải qua chuyện tính ái mãnh liệt, hung bạo như này nên khó mà chịu đựng nổi.

Cô bị hắn đùa bỡn cao trào không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng hắn vẫn không chịu buông tha mình.

Bị hắn đè dưới thân, bị hắn từ sau cắm vào, bị hắn làm rất nhiều tư thế xấu hổ ngay cả cô cũng không nhớ rõ nữa.

Mà sau khi bắn tinh, Diệp Mặc Hàn sẽ lại dùng quả cầu kia chặn lại tinh d*ch mới bắn vào bên trong cô, không để chảy ra dù chỉ một giọt.

Mỗi lần phóng thích tinh hoa hắn chỉ nghỉ ngơi một chút rồi lại bắt đầu hiệp mới, làm cô suốt cả một đêm.

Bụng nhỏ của cô nháy mắt trở lên to hơn, giống như đang mang thai ba, bốn tháng làm cô thấy vừa trướng vừa khó chịu.

Nhưng Kiều Kiều không còn sức lực để rút ra quả cầu phía dưới, cho dù Diêp Mặc Hàn ôm cô vào ngực rồi ngủ lịm thì cô cũng không động đậy nổi, mí mắt ngày càng nặng, khuôn mặt Diệp Mặc Hàn cũng trở nên mơ hồ, sau đó cô liền ngất lịm đi.

Ngày hôm sau, còn chưa tỉnh ngủ thì Kiều Kiều đã thấy Diệp Mặc Hàn đang đùa bỡn nụ hoa bên dưới của mình.

Quả cầu phía dưới bị rút ra, tinh d*ch theo ngón tay của hắn chậm rãi chảy ra bên ngoài cơ thể.

Bụng cũng không còn trướng như hôm qua làm Kiều Kiều thấy có chút thoải mái.

- Tạm ổn, bên dưới vẫn ấm, tinh d*ch cũng được hấp thụ kha khá rồi.

Diệp Mặc Hàn cười một cách xấu xa.

Kiều Kiều duỗi tay muốn cầm lấy điện thoại nhưng thật sự không có sức lực.

Không biết bây giờ đã qua mấy giờ rồi, nếu trong vòng 24 giờ uống thuốc tránh thai vậy thì vẫn kịp, cô không muốn mang thai con của Diệp Mặc Hàn.

Cô rất sợ mang thai con của hắn, sau đó sẽ bị hắn cầm tù cả đời ở bên người, vĩnh viễn trở thành nô lệ tình dục của hắn!
- Có thể...!để tôi đi chưa?

Giọng nói Kiều Kiều suy yếu.

Diệp Mặc Hàn cúi người hôn lên bờ môi mềm mại của Kiều Kiều, cong môi cười:
- Em thấy sao? Tối qua tôi mới thuê phòng ba ngày, mới một đêm thì sao có thể làm em rời đi.

Dậy ăn chút gì đó nào, bằng không tôi sợ lát nữa em không còn sức để tiếp tục làm đâu!
- Anh muốn thế nào mới chịu buông tha cho tôi!
Kiều Kiều trừng lớn hai mắt nhìn Diệp Mặc Hàn.

- Tối hôm qua chẳng phải nói cho em rồi sao? Nếu em đồng ý ở bên cạnh tôi, không có ý nghĩ chạy trốn nữa thì tôi sẽ đối xử với em như trước kia, cũng sẽ bỏ qua chuyện em với tên Mộ Duật kia.

Diệp Mặc Hàn nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cô, khẽ cười nói.

Kiều Kiều nhắm chặt hai mắt không muốn tiếp tục nhìn hắn, sau đó dùng sức quay lưng về phía hắn.

Diệp Mặc Hàn thấy thế cũng không giận, lại nằm xuống phía sau lưng Kiều Kiều rồi nâng lên một chân cô, để vật cứng rắn đến trước cửa động ướt nháp, nhẹ nhàng cắm vào trong.

Lúc nghiêng người cắm vào trong, Diệp Mặc Hàn còn ngựa quen đường cũ duỗi tay còn lại lên đôi gò bồng, sau đó thoải mái mà xoa bóp.

- ---------------
Mọi người đọc xong thì like + vote ủng hộ Băng nhé ????
P/s: Sắp tết rùi nên Băng tạm dừng đăng truyện để chuẩn bị năm mới nha mọi người.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ và tiếp tục ủng hộ Băng nhá ????????????.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.