Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 179



"Anh đang nói đùa sao, mật thất sao có thể nhận tôi làm chủ?" Đề nghị của Norn khiến La Giản cảm thấy buồn cười, nhưng Norn lại thập phần nghiêm túc, hắn duỗi tay lại đây, lợi dụng ưu thế chiều cao, dễ như trở bàn tay mà dùng móng vuốt đè đầu nhỏ của La Giản, thấp giọng nói:

"Tôi là một trong những người sáng tạo ra hệ thống, tôi nói có thể, vậy tuyệt đối là có thể."

La Giản cảm thấy khó hiểu: "Tại sao anh lại chắc chắn như vậy?"

Norn nói, "Hệ thống luân hồi vốn dĩ là do người địa cầu trăm triệu năm sau tạo ra vì binh lính siêu cường, kết hợp với khoa học kỹ thuật của Bắc Thần, nó liền có một đặc điểm phổ biến của công nghệ sinh học Bắc Thần."

La Giản tức khắc nghĩ tới cái gì, "Lúc trước anh đã nói, mọi vũ khí trên Bắc Thần đều có ý thức của riêng mình, chỉ đồng ý để kẻ mạnh sử dụng... chính là đặc điểm này sao?"

Norn gật đầu, "Không sai, chỉ cần cậu đủ mạnh, nó sẽ nhận cậu làm chủ nhân."

"Ồ, vậy càng không thể." La Giản lắc đầu, "Tuy rằng tôi tự nhận bản thân mình hiện tại rất mạnh, nhưng tôi cảm thấy một ngày nào đó sẽ xuất hiện người mạnh hơn tôi, trên thế giới này có quá nhiều kỳ ngộ, đâu ai có thể đảm bảo chắc chắn?"

"Đừng không có tiền đồ như vậy, tại sao cậu lại không có dã tâm "tôi muốn trở thành đệ nhất thiên hạ"?"

La Giản cẩn thận suy nghĩ tính khả thi của chuyện này, bỗng nhiên nở nụ cười, "Tôi thực ra đã từng có ý nghĩa kỳ quái như vậy, thế nhưng hiện tại, tôi chỉ muốn giúp những người quan trọng với mình thoát khỏi khổ ải."

"Vậy càng cần làm như vậy." Norn lại dùng sức xoa đầu La Giản vài cái, "Cậu trở thành người mạnh nhất, đánh bại mật thất, trở thành chủ nhân, lúc này, cậu là chủ nhân, muốn làm thế nào liền làm thế đấy, mật thất nhất định phải vâng theo mệnh lệnh của cậu, bởi vậy, muốn bảo vệ người cậu coi trọng, còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay sao?"

Cách nói của Norn khiến tâm La Giản xao động, nhưng lúc ấy, hắn vẫn chưa cho Norn đáp án xác thực, bởi vì hắn cũng không biết mình có bao nhiêu khả năng để trở thành người mạnh nhất, nhưng ít ra, hắn cảm thấy mình có thể thử nỗ lực theo phương hướng này một phen.

Nhưng thảo luận của Norn cùng La Giản còn chưa chấm dứt, một sự việc thình lình xảy ra cắt ngang bọn họ, bọn họ gần như đồng thời phát hiện, đám Trùng quần và Trùng chúa, còn có cả Hình Viêm, đều bắt đầu không hẹn mà cũng rã đông.

Những khối băng rắn chắc lạnh lẽo bắt đầu lấy tốc độ mắt thường nhìn thấy được mà tan chảy, đó là một chuyện xảy ra rất nhanh, có thể nói, bình thường băng sẽ tan thành nước, nhưng ở đây, những lớp băng đó không biến thành nước, chúng giống như dần dần biến mất, trực tiếp thăng hoa thành thể khí, cuối cùng hủy bỏ xiềng xích cho đám sâu và Hình Viêm, giải phóng tất cả những kẻ bị nhốt chỉ trong một tích tắc.

Nhưng chuyện thú vị chính là, khi La Giản cùng Norn đều chuẩn bị tư thế nghênh đón Trùng quần tập kích thì, đám sâu đó lại không công kích, chúng vẫn duy trì tư thế cũ, phảng phất như chúng vẫn bị những tảng băng giữ chân vậy, một đám đều cứng đờ bất động, nửa điểm âm thanh cũng không phát ra.

Chỉ có Hình Viêm là ngoại lệ.

Hình Viêm sau khi rã đông bắt đầu hoạt động thân thể mình, phảng phất chưa quá thích ứng mà đi về phía trước vài bước.

Khi La Giản thấy Hình Viêm liền nội tâm đầy vui sướng, nhưng khi hắn bước về phía Hình Viêm, Norn ở bên cạnh lại duỗi tay giữ hắn lại, sau đó lắc lắc đầu với La Giản.

Vì thế, La Giản không tiếp tục có ý định tiếp xúc với Hình Viêm. Hắn thấy Hình Viêm bình tĩnh móc khối Rubik từ trong túi ra, khối Rubik hơi trôi nổi trên bàn tay hắn, những hoa văn móc nối trên đó hơi hơi tỏa sáng, thoạt nhìn thần bí khó lường lại khiến tâm sinh chấn động.

Một màn này cũng khiến La Giản ngây dại, trong lòng có một dự cảm xấu, mà dự cảm ấy một giây sau liền thành sự thực. Hình Viêm mặt vô biểu tình ngẩng đầu, khuôn mặt hắn bị ánh sáng từ khối Rubik trong tay chiếu lên, thần sắc đó máy móc mà cứng đờ, trong nháy mắt đó, giống như linh hồn của hắn đã bị thứ gì rút đi, chỉ để lại thể xác trống rỗng đứng đó.

Hình Viêm cầm khối Rubik trong tay, đưa tầm mắt về phía La Giản cùng Norn, câu đầu tiên hắn mở miệng, lại là nói với Norn:

"Đã lâu không gặp... Cha."

Norn liền cười: "Thế nhưng vẫn còn gọi tôi là Cha, quả thực là thụ sủng nhược kinh."

La Giản trong một giây đối phương mở miệng nói chuyện đã hiểu ra hết thảy, giống như tình huống A Lam bị khống chế, chẳng qua hiện tại lại càng phức tạp hơn, càng khó giải quyết hơn. Bởi vì thủ phạm... liền nằm trong lòng bàn tay Hình Viêm.

Mà kết cục hiện tại, sẽ biến thành dạng gì?

"Ngay vừa rồi, hệ thống tính toán xảy ra lỗi, hơn nữa mang tới cho các ngài thể nghiệm trò chơi không thoải mái, thực xin lỗi." Hình Viêm nghiêm trang cầm khối Rubik, ánh mắt hắn từ Norn chuyển tới trên người La Giản.

Trong lòng La Giản có chút nóng nảy vi diệu, khi hắn ý thức được Hình Viêm đang bị ý chí mật thất khống chế, sự nóng nảy liền trở nên thập phần rõ ràng, hắn nhịn không được mà vung tay, biến vũ khí mình thành trạng thái dù đỏ, hơn nữa căng lên dựa cán dù vào vai mình, khuôn mặt hắn vô tình, nhưng động tác này có nghĩa là hắn đang khẩn trương, mà căng dù sẽ khiến hắn có ảo giác được bảo hộ.

"Tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra." La Giản nói, "Hệ thống mật thất offline, tại sao lại xuất hiện chuyện tính toán sai như vậy?"

Ý chí mật thất bên kia lại trực tiếp ngoài dự đoán, "Tôi cũng không muốn giấu diếm, là bởi vì vị này..."

Sau đó hắn chỉ chỉ bản thân mình, "Bởi vì vị người chơi này tự mình xúc động tới năng lượng nguyên của tôi mà dẫn tới chuyện này."

La Giản nhìn lướt qua khối Rubik trong tay đối phương: "Đó chính là năng lượng nguyên của các người?"

"Sử dụng tục ngữ của nhân loại, chúng tôi đã nói trắng ra, thực ra, tôi cho rằng ngài đã biết được gần hết rồi." Hình Viêm nói, "Khối lập phương này là lõi năng lượng của tôi, cũng có thể được gọi là bản thể, tôi không thể biến thành nhân loại, nhưng có thể thông qua khống chế sinh vật mà đạt được năng lực di chuyển."

La Giản cố ý vô tình dò hỏi, "Vậy thật quá trùng hợp, tại sao nguồn năng lượng của các người sẽ cố tình xuất hiện trong gian mật thất này?"

"Đúng như ngài nghĩ." Ý chí mật thất nói một cách nề nếp, hắn tiếp tục, "Đương nhiên là tôi cố tình đặt ở đây chờ ngài tới phát hiện, thuận tiện nói luôn, bối cảnh gian mật thất này cũng là tôi cố ý mà thiết trí, tôi hi vọng ngài có thể hiểu biết bối cảnh của tôi, hiểu biết nguồn gốc của tôi."

"Các người hi vọng tôi biết?" La Giản nghe mà không hiểu, "Tại sao?"

Ý chí mật thất cũng không lập tức trả lời câu hỏi của La Giản, hắn chuyển đề tài, đột ngột nói, "Tôi vốn hi vọng ngài có thể lấy được cái lõi này." Mật thất nâng lên khối Rubik trong tay, "Kết quả lại tính sai một bước."

Hắn nói, nở một nụ cười cứng đờ, "Nhưng hiện tại cũng chưa muộn."

"Các người muốn đưa thứ này cho tôi?" La Giản tỏ vẻ cảnh giác, hắn nói, "Tại sao lại cho tôi? Để khống chế tôi như khống chế Hình Viêm sao?"

"Đương nhiên không phải như vậy, tiên sinh tôn kính." Ý chí mật thất bên kia hơi hơi nghiêng đầu, "Người chơi sẽ bị tôi khống chế bởi vì không thể gánh vác được sức mạnh của tôi, nhưng ngài khác biệt, tôi tin tưởng ngài có đủ thực lực để gánh vác sức mạnh của tôi."

Lúc này, Norn đột nhiên nhấc chân đi tới bên người La Giản, hơn nữa ngồi xổm xuống, đặt móng vuốt lên vai hắn, nhỏ giọng nói bên tai La Giản: "Đây là bước đầu tiên, thử."

"Cái gì?" La Giản không hiểu.

"Ở Bắc Thần của chúng tôi, quá trình nhận chủ của vũ khí sinh vật được chia làm mấy bước, đối với vũ khí, chúng tìm kiếm một chủ nhân đáng để phó thác mọi chuyện, chúng sẽ dùng sức mạnh của mình để xác minh sự cường đại của chủ nhân, nếu cậu được chúng tán thành, chúng sẽ trả giá hết thảy để bảo hộ cậu, hơn nữa giúp cậu trở nên càng mạnh mẽ hơn."

La Giản cảm thấy cả khuôn mặt mình đều đang run rẩy, "Ý anh là, hiện tại nó đã bắt đầu chuẩn bị nhận chủ sao?"

"Đương nhiên không phải, đây là một quá trình rất dài, đặc biệt là đối với binh khí cường đại như hệ thống, nó có thể trả giá càng nhiều thời gian để tìm kiếm người phù hợp, thực ra, tôi cảm thấy lý do mật thất kéo nhiều người vào trò chơi sinh tồn mật thất này cũng là vì như vậy, nó chỉ muốn từ một đám người phù hợp điều kiện tìm ra người mạnh nhất mà thôi."

"Hơn nữa, ước nguyện ban đầu khi sáng tạo ra nó chính là để đào tạo binh lính mạnh nhất, cho nên mọi thứ hiện tại nó đang làm đều là vì ước nguyện ban đầu."

"Vì thế phải tùy ý thao túng cuộc đời, ký ức và thậm chí cả linh hồn của người chơi?" La Giản nhịn không được nắm chặt quyền.

Norn lại chỉ cười khẽ, "Uyên thân ái, cậu phải hiểu, nó vốn sinh ra vì chiến tranh, vì cường đại mà tồn tại, chỉ cần có thể khiến người chơi trở nên càng mạnh mẽ hơn, nó sẽ làm mọi chuyện nó có thể làm, mà một khi phát hiện ra người chơi nào đó không có khả năng trở nên mạnh mẽ hơn, vậy người chơi này liền trở nên vô dụng trong cảm nhận của nó, không khác gì rác rưởi vậy."

Norn ánh mắt sắc bén, "Tiêu hủy một đống rác rưởi, cậu sẽ có cảm giác tội lỗi sao?"

La Giản nắm quyền thật chặt, hắn theo bản năng cắn môi dưới, gần như cắn môi chảy máu, "Như vậy, trước khi tôi trở thành Uyên, tôi cũng bất quá chỉ là một đống rác rưởi thôi!"

Những người chơi trong đấu trường Tu La kia, không phải đều là rác rưởi bị mật thất vứt bỏ sao? Nhưng hiện tại nhìn xem, một khi bọn họ có thể rời khỏi đấu trường Tu La, lập tức sẽ trở thành nhóm người mạnh nhất điên cuồng nhất trong mật thất!

Những kẻ chém giết ngày ngày đêm đêm cùng không ngừng nỗ lực phấn đấu đó, họ dấn thân vào chiến trường, coi máu tươi làm lương thực! Bọn họ tại sao lại có kết cục như vậy?! Bọn họ rõ ràng có thể trở nên mạnh mẽ hơn, lại bởi vì một số thất bại không thể tránh khỏi mà bị mạt sát ngay từ đầu!

"Tôi không thể không nói, phương án đào tạo cường giả của mật thất... quả thực là vứt đi!"

La Giản gằn từng chữ một, nghiến răng nghiến lợi, "Tôi không muốn có được cái gì mà mật thất, tôi không cần dựa vào thứ đồ vật này, để trở thành mạnh nhất!"

Norn thoáng kinh ngạc một lát, rất lâu sau lại nở nụ cười, "Không, cậu cần, nếu cậu không muốn dựa vào nó, vậy liền cắn nuốt nó."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.