Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 19: Trốn khỏi thuyền ma (6)



Kẻ truy sát chẳng màn đến việc Phong Vũ Lam chạy trốn, chỉ quay đầu liếc mắt nhìn rồi thôi. Nhát chém của La Giản anh ta cũng không để vào mắt, đánh mạnh vào cổ tay La Giản, ngón tay cậu tê rần, cây đao dễ dàng bị đối phương cướp đi.

Vũ khí bị mất, La Giản cũng thấy rất bình thường, đối với việc này cậu chỉ thấy tiếc mà thôi, sau đó tính tìm cơ hội chạy trốn.

La Giản cũng biết mình không thể chiến thắng kẻ truy sát.

Sức mạnh và độ khủng bố của kẻ truy sát có quan hệ trực tiếp với nhau, không chỉ sức mạnh, đến kinh nghiệm cũng hơn La Giản mấy chục lần, đối với người đàn ông này La Giản chỉ thấy tuyệt vọng, chỉ cần một cái nhìn, can đảm đứng trước mặt đối phương cũng không có.

“Mình phải chạy! Phải mau chóng chạy khỏi đây!” La Giản tự nói với mình. Thật ra cậu nói đã nói dối Phong Vũ Lam, cậu chẳng có cách nào để cạy miệng kẻ truy sát để biết ‘cánh cửa’ ở nơi nào, việc này La Giản không thể nào thực hiện được! Chưa kể cái mật thất này sẽ không dễ dàng thả cậu đi, kẻ truy sát trước mặt lại càng khó.

Nguyên nhân cậu để Phong Vũ Lam chạy trước là vì La Giản sợ mình sẽ liên lụy đến cậu ấy, thái độ của kẻ truy sát đối với cậu rất lạ, La Giản không đoán được đối phương đang nghĩ gì, trong lòng cậu mơ hồ cảm thấy kẻ truy sát không muốn giết chết cậu, nhưng đó cũng chỉ là suy đoán, La Giản chỉ có thể tùy cơ ứng biến.

Nhưng với tốc độ của La Giản dễ dàng bị kẻ truy sát bắt được, tay chân bị trói chặt, giãy dụa cũng không được, người đàn ông này rất mạnh, nên La Giản rất khôn khoan không phản kháng nữa, mở to mắt nhìn chằm chằm vào kẻ truy sát.

Khoảng cách của bọn họ rất gần, đầu mũi gần như chạm vào nhau.

Thấy La Giản nhìn mình, kẻ truy sát cười lên để lộ hàm răng trắng.

Nụ cười này rất quen thuộc, trước kia La Giản cũng đã từng thấy. Ở hiện thực, cậu đã thấy nó từ một kẻ sát nhân, cho dù bị đã bị bắt, ngồi lên xe giải đến pháp trường, kẻ phạm tội này vẫn giữ nụ cười đáng sợ ấy… nụ cười khiến ta phải rùng mình.

Giống như nụ cười của anh ta lúc này.

Anh ta nhất định lớn lên giữa máu tươi và chết chóc. La Giản ngơ ngác nhìn anh ta, nghĩ như thế.

Nếu không sao anh ta lại cười thế này? Và cậu có thể cảm giác ác ý và sát khí từ đối phương, thèm thuồng như dã thú ẩn nấp trong bóng tối, không bắt được sẽ không bỏ qua, khi nó há miệng bạn chỉ kịp nhìn thấy hàm răng sắc nhọn của nó, tựa như muốn nuốt bạn vào bụng, nhìn thôi cũng khó có thể thừa nhận.

Nhưng người đàn ông này có gương mặt rất đẹp, dù nụ cười có khát máu vẫn đẹp như vậy. La Giản ngây ngốc nhìn chằm chằm vào kẻ truy sát, tựa như thở không được, cậu cũng biết mình thật ngu ngốc, tại sao lại có thể rung động với kẻ địch chứ?

Kẻ truy sát chỉ ôm La Giản, thật lâu cũng không làm ra động tác gì khác, La Giản suy nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy có lẽ giữa bọn họ có thể giao tiếp với nhau, nên thật cẩn thận hỏi: “Anh… anh muốn làm gì?”

Kẻ truy sát không trả lời, tựa như không hiểu cậu đang nói gì, nghiêng đầu chớp chớp mắt, động tác này khiến anh ta trở nên cực kỳ đáng yêu, La Giản cảm thấy tim mình đập càng nhanh, lại hỏi:

“Anh tên gì?”

Đáng tiếc kẻ truy sát vẫn không trả lời, anh ta tựa như rất có hứng thú với cái miệng không ngừng nhấp nháy của cậu, đôi mắt nhìn thẳng vào, cuối cùng nhịn không được đến gần nhẹ nhàng cắn môi La Giản, còn dùng lưỡi liếm, động tác này khiến cả người La Giản cứng đờ, mặt đỏ rần, đột nhiên nhúc nhích muốn thoát khỏi giam cầm của kẻ truy sát.

Kẻ truy sát vươn tay, bắt cậu về ôm vào lòng.

“Anh… cuối cùng anh muốn gì?” La Giản nổi giận, thứ này rốt cuộc muốn làm gì, vừa hôn vừa ôm vừa không cho cậu đi, quả thật giống như… mặt La Giản càng đỏ hơn. Trong lòng lại nghĩ điều này không khoa học! Bên trong nhất định có trá! Cậu tuyệt đối không thể mắc bẫy! Nhất định phải nghĩ cách chạy khỏi đây!

Ngay lúc đó, thi thể của người phụ nữ kia đột nhiên hét ầm lên. Âm thanh vang vọng, chói tai đến mức màng tai La Giản muốn nứt ra. Thân thể bà ta lung lay dữ dội, xương cốt toàn thân run rẩy kịch liệt, kẻ truy sát ngẩng đầu, sắc mặt không thay đổi nhìn bà ta.

Chỉ một giây.

Đến La Giản cũng không thấy anh ta ra tay như thế nào, cậu chỉ thấy hoa mắt, thi thể người phụ nữ ấy đã chia năm xẻ bảy, biến thành một đống xương vụn, từng mảnh vải bay khắp nơi, cảnh tượng này khiến La Giản như bị xối một gáo nước lạnh, cơ thể trở lên lạnh toát.

Sao cậu lại quên người này là một kẻ truy sát đáng sợ chứ, boss đã từng dặn, khi gặp phải kẻ truy sát thì phải nghĩ mọi cách để chạy trốn. Tuyệt đối không thể đến gần, cũng đừng tự đại cho rằng mình có thể đánh bại bọn họ, đến nay, những người chơi ngu ngốc tưởng mình mạnh đến khiêu chiến kẻ truy sát, chưa có một ai có thể sống sót trở về.

Mặt La Giản trắng bệch, run rẩy nhìn kẻ truy sát, đối phương cũng dời tầm mắt từ thi thể người phụ nữ kia trở về, cúi đầu nhìn La Giản, thấy con người trong lòng mình run rẩy, còn tưởng cậu lạnh nên càng siết chặt. Nhưng La Giản vẫn run, cậu sợ, sợ muốn chết.

Kẻ truy sát không hiểu suy nghĩ con người, nhưng anh ta biết đối phương đang sợ hãi, đột nhiên từ đâu đó lấy ra một món đồ dài mềm, vòng quanh cổ tay trái cậu. La Giản cúi nhìn, sắc mặt còn trắng hơn, mẹ nó đó là một con rắn!

Một con rắn đen vằn trắng! To khoảng một lóng tay, dài bằng cánh tay La Giản, có thể quấn mấy vòng lên cổ tay cậu! Con rắn này rất hiền, tín tử thè ra quấn lên tay cậu, La Giản giật nhẹ đuôi nó, con rắn nhỏ cũng chỉ xoay người, không chịu thả tay cậu ra.

Đệt, vụ án gì đây? Cho mình một con rắn để làm gì chứ? Nuôi? Có độc thì sao? Cắn một cái là chết luôn! Trong nháy mắt La Giản thật sự cảm thấy tối tăm, tội nghiệp nhìn kẻ truy sát, cầu xin: “Anh trai, em không biết nuôi rắn, anh lấy nó về dùm em được không!”

Kẻ truy sát không hiểu La Giản nói gì, ôm cậu lên, La Giản rơi lệ đầy mặt, một người đàn ông cao 1m78 nặng 70 kg mà bị nâng lên dễ dàng như vậy, giỡn cái kiểu gì thế!

Kẻ truy sát ôm La Giản ra khỏi căn phòng, còn không quên mang theo chiếc đèn dầu đã gần tắt kia, sau đó anh ta đi lên boong tàu, sương mù lúc này thật sự rất dày, mặt trời tựa như không còn xuất hiện nữa, tối đến mức nhìn không thấy đầu ngón tay, cho dù có đèn cũng khó nhìn rõ năm mét xung quanh, nhưng may là trời không còn mưa nữa.

A Lam đang ở đâu? La Giản nhìn xung quanh, trong lòng có hơi hối hận, có lẽ cậu không nên để Phong Vũ Lam chạy trốn một mình, thật là một quyết định sai lầm, để một mình cậu ấy trên con thuyền âm u này, La Giản có thể tưởng tượng ra A Lam run rẩy trốn ở một nơi nào đó.

Mình phải nghĩ cách trốn khỏi kẻ truy sát, sau đó tìm A Lam… nhưng trước đó, mình phải biết được ‘cánh cửa’ nằm ở đâu đã. La Giản vuốt cằm suy tư, động tác này khiến con rắn kia không thoải mái, nó xoay người, cảm giác lạnh lẽo này khiến sóng lưng cậu lạnh toát.

“Anh có thể thả tôi xuống không?” La Giản vẫn không thể chịu nổi khi bản thân bị một người đàn ông khác ôm theo kiểu công chúa thế này, chờ mong nhìn kẻ truy sát.

Nhưng điều kỳ lạ hơn là, từ đầu đến giờ kẻ truy sát chưa từng nói gì với cậu, ngay cả một âm thanh nhỏ cũng không có, yên lặng tựa như một người câm, La Giản quan sát một lúc mới cảm thấy, chẳng lẽ … thứ này không biết nói?

Không không không, hoặc là… không biết dùng ngôn ngữ của con người?

La Giản nhớ đến lời boss nói, ông ta bảo La Giản đừng nghĩ kẻ truy sát là con người, đó chẳng qua chỉ là một đám quái vật không có nhân tính đội lốt con người mà thôi. Lúc La Giản nghe còn tưởng boss đang hình dung kẻ truy sát tàn nhẫn như thế nào, nhưng xem ra, lời boss nói chỉ là đang trần thuật sự thật.

Ông ấy nói đúng, bọn họ là quái vật không phải con người, thậm chí còn không biết ngôn ngữ của chúng ta, hoặc bọn họ chẳng muốn biết, con người trong mắt bọn họ chỉ là con mồi, săn lùng, bắt giết, cũng chỉ là thú vui nho nhỏ.

Khi nghĩ đến đây, tim La Giản trở nên lạnh lẽo, dù sao những kẻ truy sát này không phải dễ chọc, nhưng tên trước mắt cậu lại hơi kỳ lạ, La Giản tưởng rằng lần thứ hai gặp lại anh ta cũng sẽ đâm mình một dao như lần trước, không chết cũng mất nửa cái mạng, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến trường hợp này, quả thật khiến La Giản cực kỳ xấu hổ.

Không thể giao tiếp bằng ngôn ngữ, nhưng nhìn dáng vẻ của kẻ truy sát có lẽ không tính thả cậu xuống, La Giản cũng mặc kệ! Anh ta muốn đi đâu thì đi, đến đâu tính đến đó!

Kẻ truy sát ôm La Giản chậm rãi đi vào khoang thuyền, từng bước chân dẫm lên sàn phát ra tiếng động nặng nề, trái tim của La Giản cũng theo đó run lên.

Anh ta sẽ mang mình đi đâu? La Giản suy đoán, đầu óc có hơi hỗn loạn, áp lực lại tăng lên. Lúc này La Giản suy nghĩ rất nhiều điều, nghĩ đến mảnh giấy của mật thất, suy đoán A Lam sẽ trốn ở đâu? Nghĩ đến chiếc chìa khóa trong túi áo, nghĩ đến con đường thoát khỏi đây… Rất nhiều rất nhiều, cuối cùng nghĩ đến kẻ truy sát trước mặt.

Vừa vặn anh ta cũng cúi đầu nhìn La Giản, trong đôi mắt đỏ máu ấy tựa như ẩn chứa chút dịu dàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.