Đối với khẩu súng kia La Giản không có suy nghĩ gì nhiều, bởi vì cậu không biết dùng, với vũ khí cậu thường ôm tâm lý sợ hãi, cậu trịnh trọng mà cẩn thận đặt khẩu súng lên mặt bàn, sau đó cầm lên thứ còn sót lại trong ngăn kéo: mũi dùi.
Cái dùi thường dùng để sửa giầy, có thể tạo lỗ thủng, một đầu sắc nhọn, La Giản cầm trong tay nhìn một chút, cũng đặt lên bàn, cậu lôi hết mọi thứ trong các ngăn kéo ra đặt lên bàn, có điều mấy thứ này thoạt trông không có tác dụng gì mấy, có lẽ cậu nên dùng súng trực tiếp bắn bay tay nắm cửa, nhưng việc này có phần mạo hiểm, với lại cậu chưa bắn súng bao giờ, La Giản không chắc mình có thể bắn trúng mục tiêu hay không. Nhất là khẩu súng này chỉ có duy nhất một viên đạn, trượt một lần, La Giản không có được cơ hội thứ hai.
Nên cậu phải tìm cách khác để mở cánh cửa này.
Hay xem thử trong ngăn kéo bị khóa có thứ gì? La Giản đặt lực chú ý vào cái ngăn trên cùng, vừa nãy cậu đã thử, chắc chắn nó đã bị khóa, có điều ổ khóa này dễ xử lý hơn ổ khóa ở cửa.
Nhưng sự thật chứng minh La Giản không hề có thiên phú trong việc phá khóa, cậu dùng cái dùi, dùng dây thép, dùng kéo, dùng tất cả những thứ có thể dùng được, mà vẫn không mở được cái khóa chết tiệt kia! La Giản cực kỳ tức giận, không mở khóa nữa mà trực tiếp nạy nó ra, nhưng thật tệ hại, cái ngăn kéo này như đang đối nghịch với cậu, quả thật là tốn công vô ích!
Có điều, La Giản cũng phát hiện được một việc, lỗ khóa trên tay nắm cửa này không hoàn toàn giống với những ổ khóa thông thường. Nó rất to, hình thành một cái lỗ tròn nhỏ đen tối, chìa khóa ắt hẳn cũng rất lớn…
La Giản nửa quỳ trên đất, muốn xuyên qua ổ khóa nhìn ra bên ngoài, nhưng ngoại trừ một màu thì chẳng có gì, cái lỗ be bé tối đen như mực khiến La Giản sởn tóc gáy, cậu đứng dậy lùi ra sau cẩn thận quan sát cánh cửa, màu sơn đỏ thẫm trong không gian chật chội của căn phòng có chút quỷ dị, tay nắm cửa làm bằng sắt, rỉ sét ố vàng, tựa như được sử dụng thường xuyên.
Cảm giác đầu tiên mà cánh cửa này mang lại cho La Giản là sự cũ kỹ, nhưng chất gỗ trên cửa vẫn còn rất tốt, trơn bóng sạch sẽ, cậu suy nghĩ, cầm lấy cái dùi bên cạnh, định tạo chút vết tích trên cửa để thử chất gỗ, nhưng chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, vô luận cậu làm thế nào, cũng không thể để lại chút vết tích trên đó, cho dù chỉ là một vết xước.
Cái cửa chết tiệt này được ếm bùa à? Hay được làm bằng chất liệu nào đó đặc biệt mà La Giản không biết?
La Giản cắn môi vứt cái dùi qua một bên, thứ này chẳng có tác dụng gì cả, La Giản từng bước lùi ra sau, nâng chân đạp mạnh lên cửa! Cậu không dùng một chân để đạp, mà thay phiên đá chân lên cửa, tiếng động do va chạm vang lên liên tục.
Nhưng cánh cửa chẳng hề lay chuyển. La Giản lại cảm thấy đôi chân của mình tê rần.
“Mẹ kiếp, chết tiệt thạt.” La Giản cuối cùng cũng không nhịn nổi mà chửi bậy, con bà nó cái cửa này làm bằng gì mà lại rắn chắc thế chứ? Cậu lăn qua lăn lại hồi lâu mà ngay cả một cái khe cũng không thấy, chẳng lẽ không phải làm từ gỗ?!
La Giản đột nhiên trở nên kích động! Không! Có lẽ cậu đã bắt đầu cảm thấy sợ hãi, trong căn phòng nhỏ hẹp yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập, nổi sợ hãi như loài rắn ngủ đông dưới đáy lòng đột ngột thức tỉnh, cơ thể lạnh lẽo không xương chậm rãi lướt qua trái tim La Giản, khiến khớp hàm của cậu va chạm vào nhau.
Cơn hoảng hốt bất thình lình làm La Giản vừa sợ vừa thêm lớn mật, cậu chộp lấy khẩu súng trên bàn, đứng theo tư thế của cảnh sát trong ti vi, họng súng nhắm thẳng vào cánh cửa màu đỏ. Nhưng sau đó, La Giản đành phải từ bỏ hành động mù quáng vô tri mà còn đầy rẫy nguy hiểm này.
Khiến cậu từ bỏ chỉ có một nguyên nhân duy nhất, nếu cánh cửa này chắc chắn đến mức đạn bắn cũng không qua, thì ở trong căn phòng nhỏ hẹp như ở đây, khả năng đạn bắn ngược trở lại là rất lớn, nó có thể tạo ra một cái lỗ nho nhỏ trên người La Giản, chết theo kiểu buồn cười như vậy, La Giản tuyệt đối không muốn chuyện đó xảy ra.
La Giản nắm chặt khẩu súng đặt mông ngồi dưới đất, cậu thẩn thờ một lúc lâu, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên chiếc đồng hồ ở trên bàn, bây giờ đã là 12:22.
Trên mảnh giấy in hoa văn tím đã ghi rõ thời gian giới hạn của cậu là một tiếng đồng hồ, nhưng đến tận lúc này La Giản vẫn hoài nghi rằng có phải ai đó đang trêu đùa mình không, nhưng nếu là thật thì người đó quá đáng lắm rồi, La Giản nhìn khẩu súng trong tay, đây tuyệt đối là đồ thật.
Tuy La Giản chưa từng dùng súng, nhưng cậu có quen một tên cuồng súng ống đạn dược luôn nhiệt tình giới thiệu vô vàn những thứ mà hắn cất giữ, dù lúc ấy không chú tâm lắng nghe nhưng cậu vẫn học được cách phân biệt được hàng thật và hàng giả, lắp ráp băng đạn, chất lượng và sức nặng, sẽ hoàn toàn khác biệt với hàng mô phỏng.
La Giản xoắn xuýt một lúc, một lần nữa trịnh trọng đặt khẩu súng lên bàn làm việc, cậu ngổi xổm xuống đất tìm mảnh giấy note kia, sau khi đọc xong cậu đã vứt nó xuống đất. Cậu nhanh chóng tìm thấy nó cạnh chân giường, La Giản nhặt lên đọc lại lần nữa, nội dung vẫn như thế, cậu cẩn thận quan sát hoa văn màu tím ở góc phải bên dưới tờ giấy, hoa văn kia nhìn rất giống hoa bỉ ngạn, hay còn gọi là hoa Mạn châu sa, loài hoa của địa ngục trong truyền thuyết.
Màu đỏ tươi là dấu hiệu của hoa Mạn châu sa, dự báo của cái chết, nhưng trên mảnh giấy này, đóa hoa địa ngục lại mang màu tím.
Hoa bỉ ngạn.
Ngàn năm nở, ngàn năm tàn, hoa lá mãi không gặp gỡ.
Tình không như nhân quả, sinh tử đã được định.
Ý nghĩa của loài hoa này khiến La Giản sởn gai ốc, cậu lật sang mặt trái của mảnh giấy, lúc nãy cậu đã định lật sang mặt sau, nhưng bởi vì áp lực trong phòng kín nên quên mất.
Quả nhiên, mặt sau mảnh giấy có ghi:
Năm 1989 có một vụ án giết người trong phòng kín, hung thủ giết chết một người ngay trong căn phòng chật chội mà hắn thuê, để lạivết máu, cửa sổ và cửa chính đã khóa chặt, nhưng thi thể, hung khí và hung thủ cùng biến mất một cách không rõ.
Chỉ có một câu ngắn ngủn như thế nhưng La Giản biết đây chính là manh mối cho cậu, cậu ngẩng đầu cẩn thận quan sát căn phòng nhỏ này. Căn phòng đã có từ rất lâu, vết sơn trên tường đã có không ít nơi bị bong tróc, rạn nứt cả một mảng để lộ phần gạch đỏ bên trong, cửa sổ cũng là kiểu cũ màu vàng nhạt, mặt kính có rất nhiều vết vứt, tấm thép bên ngoài có lẽ là đồ mới, che kín cửa sổ.
Rèm cửa màu xám không phải kiểu trượt rũ rượi, như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Khi La Giản lặp lại động tác kéo tấm rèm ra thì hắt xì một cái rõ to, bụi bám rất nhiều. Cậu ngồi xổm xuống nhìn gầm giường, bên dưới cũng được phủ một lớp bụi rất dày, ban nãy cậu nằm trên giường thì lại thấy cực kỳ sạch sẽ, chăn và ga trải giường hình như vừa mới đổi, trắng tinh sạch sẽ, tựa như những chiếc giường bệnh đơn điệu trong các phòng ở bệnh viện.
La Giản kiểm tra một lượt chăn gối trên giường, nhưng không thu hoạch được gì.
Cảm giác ấy thật khó chịu, cậu tập trung lên mọi thứ trong căn phòng, cẩn thận kiểm tra bàn làm việc, cái bàn này không giống với cánh cửa kia, rất dễ dàng tạo ra vết tích bằng vật sắc bén, La Giản quan sát ngăn kéo bị khóa, nếu không thể dùng bạo lực với cánh cửa chết tiệt này, vậy có thể dùng với ngăn kéo này nhỉ?
La Giản cầm cây kéo và cái dùi, thậm chí cả bút bi, liều lĩnh phá hoại ổ khóa ngăn kéo, ổ khóa này không giống ổ khóa trên cửa, có vẻ yếu ớt hơn, La Giản gần như lôi cả cái ổ khóa kia ra ngoài, trong lúc cậu vừa dùng kéo và cái dùi đâm chọc vừa dùng chân đạp, khiến bàn làm việc hoàn toàn thay đổi, mới mở được cái ngăn kéo này ra!
Nhưng mà thứ trong ngăn kéo, thật sự khiến La Giản bất ngờ.
“Búa?” La Giản cầm lấy cây búa cỡ lớn trong ngăn kéo, thoạt trông cực kỳ rắn chắc, cậu đo trọng lượng của nó, rất nặng, không biết có thể dùng để đập nát cánh cửa kia được không.
Vừa nghĩ như vậy La Giản lập tức quyết định, cậu cầm cây búa đập lên cánh cửa đỏ, nhưng kết quả như cũ làm ta phải kinh ngạc! Lực phản hồi mạnh đến nỗi La Giản suýt buông tay, nhưng cánh cửa vẫn chẳng có gì, im lặng nằm ở đó, ngăn cách La Giản với thế giới bên ngoài.
La Giản méo xệch nhìn cánh cửa bình an vô sự, có lẽ cậu phải đập thêm vài nhát nữa.
Nhưng sau khi cậu đập liên tục mười nhát, La Giản thực sự muốn hét lên! Cho dù cửa này làm bằng thép thì cũng phải lưu lại một vài dấu vết chứ?!
Sau đó La Giản lại ngoái nhìn cửa sổ cũ nát, tuy trên mảnh giấy khuyên cậu không nên thoát bằng đường cửa sổ, nhưng cậu không nhịn được nghĩ theo hướng ấy, thử xem thế nào? Có lẽ những gì viết trên mảnh giấy đều là giả dối, cố ý không để người khác đến gần cửa sổ?
La Giản đi tới mở cửa sổ ra, mò mẫn tấm thép bịt kín bên ngoài, không hề bám bụi.
Để đảm bảo an toàn, La Giản dùng cái dùi đâm thử vào lá thép, kết quả là điều cậu không mong muốn nhất, lá thép này giống hệt cánh cửa đỏ không thể để lại bất cứ vết tích gì, như đang thông báo với La Giản – dù lag sức mạnh nào cũng vô dụng với chúng.
La Giản đột nhiên rùng mình, ánh sáng u ám như biết trước tâm trạng của La Giản mà phụt tắt, khiến không gian chật chội trở nên tối đen, La Giản lạnh cả sống lưng.
“Bình tĩnh! Mình phải bình tĩnh, còn manh mối gì nữa nhỉ? Biết đâu chiếc chìa khóa được giấu ở đâu đó trong căn phòng này? Nếu cánh cửa này được bố trí để không thể bị phá hư, vậy thì cách duy nhất mở nó ra chính là dùng chìa khóa, đúng! Cái này giống như game giải đố, chỉ có duy nhất một con đường đúng, mình chỉ cần tìm ra đầu mối chuẩn xác là được!”
La Giản cắn môi, bắt đầu độc thoại:
“Mình đã tìm mọi nơi trong căn phòng, nhưng không thấy chiếc chìa khoá nào, vậy nó đang ở đâu? Bọn họ sẽ đặt chìa khóa ở nơi nào? Trong ví tiền? Đúng rồi, rất có thể. Nhưng chủ của căn phòng này là ai?”
La Giản cúi đầu liếc nhìn mảnh giấy nọ, tầm mắt dừng lại ở dòng chữ cuối cùng: Thi thể, hung khí và hung thủ đều không cánh mà bay.
“Căn phòng của hung thủ, vậy chiếc chìa khóa hẳn là nằm trong tay hung thủ.” La Giản đột nhiên bật cười, cậu biết trạng thái tinh thần của mình không được bình thường, nhưng nếu bị nhốt ở một nơi chật chội thế này, bình thường được mới là chuyện lạ!
“Chỉ cần giải mã bí ẩn của mật thất, là có thể tìm được chìa khóa để thoát khỏi đây.” La Giản lại liếc mắt nhìn mảnh giấy, nhếch miệng cười lạnh: “Điều mày muốn nói với tao có phải thế không?” muốn truyền đạt cho ta là như vậy phải không?”
Chuyện kỳ quái nhất đã xảy ra!
Ngay khi La Giản vừa nói xong câu đó, chỗ trống trên mảnh giấy đột nhiên xuất hiện một dòng chữ:
Quả thật là vậy, chúc bạn may mắn.
La Giản giống như bị điện giật quẳng mảnh giấy ra xa, sắc mặt trắng bệch như nhìn thấy quỷ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Ban nãy cậu không hề nhìn lầm!
Dòng chữ kia tuyệt đối xuất hiện từ khoảng không! Cảm giác như kỳ tích tuyệt vời được tạo ra bởi ảo thuật gia! Biến chuyện không thể thành có thể, nhưng tất cả mọi người đều cười, bởi vì bọn họ biết ảo thuật chính là thủ thuật che mắt, là mánh khóe khi bạn mất tập trung dưới góc chết của thị giác để biến hóa thất thường!
Nhưng đây là mật thất! Khép kín! Mờ tối! Trong căn phòng đáng sợ không thể chịu đựng nổi dù chỉ một ngày!
Ai sẽ làm ảo thuật cho La Giản xem chứ?
La Giản cảm thấy khớp hàm mình run bắn lên, cậu không dám nhìn tờ giấy kia, theo bản năng liếc đồng hồ báo thức trên bàn, bây giờ là 12:40.
Không còn nhiều thời gian nữa!
Nếu không tìm được cách thoát ra ngoài, La Giản rất có thể ở nơi này mãi mãi!
La Giản nóng nảy, lại cầm lấy cây búa, vừa ép bản thân phải bình tĩnh vừa suy nghĩ về căn phòng của hung thủ. Manh mối đã nói hung thủ giết người ở đây. La Giản quan sát khắp nơi, không phát hiện vết máu, nếu căn phòng này thực sự là hiện trường hung án, vậy thì ít nhất khi hung thủ giết người, căn phòng sẽ không khóa kín, bởi vì để tẩy sạch dấu vết giết người và vết máu, hung thủ nhất định phải mở cửa ra ngoài, lấy nước và các dụng cụ khác tổng vệ sinh cả căn phòng.
Sau đó vứt bỏ dụng cụ lau dọn, căn phòng mới được khóa kín, hung thủ và nạn nhân ở bên trong, nhưng bọn họ lại biến mất.
“Không, bọn họ không biến mất, bọn họ vẫn ở đây.”
La Giản đột nhiên lẩm bẩm ra tiếng, cậu nhớ lại khi nãy có xem qua cuốn nhật ký của hung thủ, trên trang thứ nhất có viết: