Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 52: Không gian



Chú La Giản – La Cẩm Thành, năm nay đã gần năm mươi, lớn hơn cha cậu năm sáu tuổi, nhưng nhìn bề ngoài vẫn còn rất trẻ. Lúc La Cẩm Thành còn nhỏ thật không biết thế sự là gì, trong đầu luôn có phần phản nghịch, đi theo đám bạn bè không ra gì quậy phá khắp nơi, phạm một tội nhỏ, nên bị bỏ tù hai năm.

Ra tù mới hiểu được, sống an phận lại, cưới một người vợ, sinh một đứa con.

Nhưng ông trời tựa như chưa thấy đủ, vợ gặp tai nạn xe qua đời khi con chỉ vừa năm tuổi, con trai lên mười lăm tuổi lại mất tích một cách kì lạ, cứ thế biến mất, một sợi tóc cũng không chừa.

Sự việc liên tiếp xảy ra đả kích La Cẩm Thành, mấy năm liền không đứng lên được, ông cảm thấy mình không còn trẻ nữa, không muốn tái giá, lấy tiền dành dụm cả đời ra mở một tiệm tạp hóa, không ngờ làm ăn khấm khá, công việc ngày càng lớn.

Đến đây đã có thể an hưởng tuổi già, nhưng có một việc đến nay La Cẩm Thành vẫn chưa từ bỏ, đó là tìm con trai ông.

Năm đó giấy thông báo tìm người dán đầy cả con đường, trên mạng cũng đăng mấy trăm mấy ngàn bài, cửa đồn công an cũng gần bị La Cẩm Thành đạp hư, nhưng kết quả luôn khiến La Cẩm Thành thất vọng.

Tên con trai La Cẩm Thành là La Phong, mất tích năm mười lăm tuổi, trước khi mất tích y luôn ở cạnh em họ của mình, cũng chính là La Giản lúc chín tuổi.

Bởi vì khi La Giản còn bé từng mắc bệnh nặng, bác sĩ bảo La Giản không qua nổi năm mười tuổi, lúc đầu gia đình La Giản không trả nổi tiền thuốc men, sau đó vì cha mẹ phải đi kiếm tiền không thể chăm sóc cho cậu, nên đưa về quê cho bà nội nuôi dưỡng.

Chú sẵn tiện dẫn anh họ La Giản qua, có thể giúp được việc, cũng có thể chăm sóc cho em họ.

Nhưng không nghĩ đến việc, sống ở nông thôn nửa năm, bệnh tình của La Giản dần tốt lên, giống như những kỳ tích trong phim, ai cũng nói đứa bé này đã hết thuốc chữa, nhưng cậu vẫn còn sống, sống tốt là đằng khác.

Không tốt chính là, anh họ La Giản biến mất ly kỳ trong thôn, người cuối cùng nhìn thấy y cũng là La Giản, đáng tiếc, khi đó La Giản còn quá nhỏ, đứa bé mới chín tuổi vẫn chưa có nhiều nhận thức.

Khi người lớn hỏi: Anh hai đi đâu rồi?

La Giản chín tuổi trả lời: anh hai nói anh đi đến một nơi xa, đến giờ cơm tối sẽ về.

Nhưng đến lúc ăn cơm, La Phong lại không về.

Cứ thế mười mấy năm trôi qua, La Giản đã trưởng thành, thân thể khỏe mạnh, thậm chí còn tốt hơn so với những người cùng lứa tuổi, căn bệnh nặng kia không để lại bất kỳ di chứng nào, khiến La Giản khỏe mạnh một cách khó hiểu.

La Cẩm Thành vỗ vai La Giản, nói: “Nếu con chú có ở đây, khẳng định sẽ rất náo nhiệt.”

Thật ra La gia cũng được xem là một gia tộc lớn, không biết do ông trời mù mắt hay vì nguyên nhân khác, người thân chết rồi mất tích, đến hôm nay chỉ còn lại mấy ông bà già này và La Giản, tình cảnh trông mà xót xa.

“Mày đó, ít nhất cũng phải để lại một thế hệ sau cho La gia chứ.” Cha La Giản tiếc nuối thở dài, nhìn La Giản chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

La Giản hổ thẹn cúi đầu.

Chuyện tính hướng này cậu thật sự không biết nên sửa như thế nào, đến tận lúc này La Giản vẫn không có hứng thú với cô gái nào, xinh đẹp hay nữ tính với La Giản mà nói chỉ đơn thuần là thấy đẹp mà thôi, ngược lại… La Giản lắc đầu, chợt nhớ đến Hình Viêm.

Vóc dáng của kẻ truy sát rất đẹp, cơ bắp rắn rỏi có lực, La Giản chỉ sờ thôi cũng đã thấy thích, tuyệt đối là thân hình khiến người ta nhỏ dãi, nghĩ đến đã không kìm lòng được.

La Giản không dám nghĩ đến, đưa tay nhéo manh vào bắp đùi, thành thật nghe cha mẹ dạy dỗ. Tuy ngoài miệng hai ông bà rất nghiêm khắc, nhưng vẫn dọn dẹp phòng cho La Giản ở, mẹ La Giản trải chăn cho cậu xong, sau đó đưa cậu vào phòng như khi còn nhỏ, còn dặn cậu phải tắm rửa đi ngủ đúng giờ.

Chờ đến lúc ngủ, La Giản lại tỉnh táo, lấy phần thưởng của mật thất trong ba lô ra, tâm pháp ngụy trang và đao pháp, cậu liếm môi, mở ra xem.

Vừa xem, La Giản cảm thấy thật thần kỳ.

Hai bản tâm pháp này rất mỏng, mở ra sẽ thấy một loạt chữ kỳ lạ, từa tựa thể chữ của những thời cổ đại, nhưng phức tạp hơn một chút. Đáng ngạc nhiên nhất chính là, tuy La Giản xem không hiểu, nhưng lại có thể lĩnh hội ý nghĩ đằng sau, cảm giác giống như tri thức bên trong đang hiện thực hóa, sau khi mở ra, những tri thức và sức mạnh bên trong sẽ tự động tiến vào đầu La Giản, thô bạo và trực tiếp giải thích nội dung trong sách!

La Giản cứ như bị điên, ngây ngốc lật từng trang sách cho đến trang cuối cùng, khi đọc hết, cuốn sách chậm rãi biến mất, trở thành những điểm sáng tan trong không khí.

Lúc này La Giản đầu đầy mồ hôi mới tỉnh táo lại, cứ như mới vừa chạy 1800m về, mệt như lợn chết nằm trên giường không nhúc nhích nổi.

Nhưng cậu vẫn không nhịn được cười ra tiếng.

“Ngụy trang ư? Thì ra là thế.” La Giản vùi mặt vào gối, khẽ thì thầm.

Tâm pháp nguỵ trang mật thất đưa cho La Giản thật ra là một kỹ năng, chỉ cần La Giản cầm chặt vũ khí, cậu có thể lợi dụng tâm pháp này vô hình hoá vũ khí, người khác không thể nhìn thấy vũ khí của cậu.

Đương nhiên, bởi vì do tâm pháp chỉ có thể duy trì hiệu quả này trong năm phút. Đồng thời, trong lúc giữ trạng thái ‘ngụy trang’, nếu cùng sử dụng tâm pháp đao pháp, công kích của La Giản cũng sẽ trở nên vô hình, người khác chỉ cảm nhận được một áp lực từ lưỡi đao, có thể nói… đây là một thủ pháp ám sát tốt nhất.

“Thứ này đúng là đồ dùng chuyên dụng để giết người.” La Giản rút đao ra, cầm trong tay thưởng thức, cậu dựa theo cách tâm pháp dạy vận hành sức mạnh trong cơ thể, nhưng kết quả lại thất bại, kỹ năng này cần độ thuần thục mới dùng được, lúc đầu thử toàn bộ đều thất bại.

Nhưng thời gian không còn nhiều lắm, qua hai ngày nữa chính là ngày phiêu lưu trong mật thất, hơn nữa độ khó sẽ được tăng cao, sẽ xảy ra chuyện gì La Giản không thể đoán được, La Giản phải nhanh chóng học tất cả kỹ thuật, để nâng cao xác suất sống sót của mình.

Ngoại trừ tâm pháp đao pháp, mặt thánh giá kia cũng cực kỳ bí ẩn, nhìn nó rất bình thường, giống y như những mặt dây chuyền khác được bán trên thị trường, La Giản định dùng máu mình để nhuộm nhưng không có tác dụng, cầm đao chém hai cái cũng không để lại một vết xước.

La Giản không còn cách nào đành phải đeo vào cổ, sau đó lấy phần thưởng cuối cùng mật thất Hoa Trong gương, Trăng Trong Nước cho – tấm gương vỡ kia.

“Tấm gương này có ích gì chứ?” La Giản chọt chọt mặt gương bể nát, lớp băng keo bên trên sắp rớt đến nơi, nên La Giản lấy băng keo mới ra dán lại lần nữa.

Sau đó La Giản đặt gương vào lòng ba bàn tay, nghĩ nghĩ, lại bất giác đọc câu truyền tống kia.

Cái gọi là ‘câu truyền tống’ chính là câu thơ được viết trên bảng trong mật thất Hoa Trong Gương, Trăng Trong Nước.

“Một mặt là một mặt, một mặt còn một mặt, tay trái đổi tay phải, mặt cậu là mặt tôi.”

Trong mơ hồ, ý thức của La Giản như mất đi, khi mở mắt, cậu kinh ngạc phát hiện mình lại xuất hiện trong mật thất Hoa Trong Gương, Trăng Trong Nước!

Trong lớp học kia!

Nhưng khác trước ở chỗ, căn phòng có vẻ rất bình thường. Lớp học không có xác chết, không có bàn ghế ngã chổng chơ, trên mặt bảng cũng không có những câu thơ kỳ lạ, tấm bảng sau phòng học cũng không còn dòng chữ viết bằng máu.

La Giản đi dạo xung quanh, bàn học rất gọn gàng, trong hộc bàn không có bất cứ thứ gì, giống như chưa từng được sử dụng. Tấm bảng trên bục giảng cũng rất mới, cửa sổ đóng kín, rèm cửa treo ở phía trên.

Cả căn phòng cực kỳ sạch sẽ, mặt sàn như đã được dọn dẹp, hay phải nói… như chưa có ai đi vào đây, đến bụi cũng không thấy.

Hơn nữa, căn phòng này không có cửa chính. Vị trí cửa sau cũng biến thành bức tường, như không có đường ra.

Lớp học này rất tương tự mật thất Hoa Trong Gương, Trăng Trong Nước La Giản đã trải qua, nhưng lại có chút khác lạ, La Giản ngây ngốc đứng giữa lớp nhìn lên trời, lại cúi đầu nhìn tấm gương trong tay, đột nhiên có một ý tưởng: “Chẳng lẽ là…”

La Giản lại đọc ‘câu truyền tống’ một lần, quả nhiên sau cơn choáng váng, cậu lại trở về căn phòng cũ.

“Cái này chẳng phải là không gian tùy thân sao!” La Giản rất hưng phấn, nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại: “Bất quá… Không gian không được lớn lắm, muốn sử dụng phải cầm tấm gương đọc ‘câu truyền tống’.”

“Nhưng mà…” La Giản sờ cằm: “Tiện lợi ở chỗ, nếu gặp nguy hiểm, mình có thể trốn vào không gian, không biết có thể mang những vật ở bên ngoài vào không nhỉ.”

La Giản nghĩ liền muốn thử, cậu phát hiện mình có thể mang vật khác vào trong, La Giản còn phát hiện thời gian trong không gian không hề chuyển động, đồ ăn đặt ở bên trong không bị biến chất, nên có thể chứa một lượng thức ăn lớn.

Điều duy nhất không hoàn hảo chính là, La Giản không thể mang động vật vào. Cậu đã thử đưa con chim hoàng yến chú nuôi, nhưng không vào mật thất được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.