Vài chục năm sống trên đời, hắn đều là đang đóng kịch, sắm vai đủ loại nhân vật, sắm vai hình tượng được cha mẹ thầy cô kì vọng, là một học sinh chăm chỉ hiếu học, một cán bộ siêng năng cần cù, thầy cô yêu mến, học muội ái mộ thần tượng
Về phần mình là con người thế nào, Dương Tiếu đã sớm quên. Là Trần Lạc đến trước mặt hắn, mở mặt nạ hắn ra. Hắn mới phát hiện chính mình trong nội tâm trống rỗng.
—————————–
Từ khi cùng Trần Lạc trên sân bóng rổ ngẫu nhiên gặp nhau. Dương Tiếu trong lòng một loại tính cách đã bị nhen nhóm. Vốn là tồn tại tính cách phản nghịch, chỉ là chôn ở đáy lòng, vẫn chưa có người nào thức tỉnh được nó.
Vài chục năm sống trên đời, hắn đều là đang đóng kịch, sắm vai đủ loại nhân vật, sắm vai hình tượng được cha mẹ thầy cô kì vọng, là một học sinh chăm chỉ hiếu học, một cán bộ siêng năng cần cù, thầy cô yêu mến, học muội ái mộ thần tượng
Về phần mình là con người thế nào, Dương Tiếu đã sớm quên. Là Trần Lạc đến trước mặt hắn, mở mặt nạ hắn ra. Hắn mới phát hiện chính mình trong nội tâm trống rỗng.
Trần Lạc không giống với học sinh bình thường , cậu lớn mật, khác người, làm theo ý mình.
Trần Lạc như là một cái hồ không biết sâu cạn bao nhiêu, là một ly trà. Là một đứa trẻ, không muốn lớn lên, cũng sẽ không lớn lên.
Cậu ta là một con trùng, khiến ta như rơi vào trong cái kén của cậu, sa vào thế giới của ta, một lúc mê muội liền không dậy nổi.
Trần Lạc cũng có thể là gió, bạn nếu lơ đãng, cậu ta như vậy , rất dễ dàng xẹt qua đến bên cạnh bạn.
Thời gian cậu đến trường học ngày càng ít, chỉ học mỗi môn ngữ văn, chỉ làm bài tập môn văn. Mỗi lần nghe xong mấy tiết văn, cậu liền im lặng đứng dậy, thu thập rời đi. Làm theo ý mình, những thứ khác đều không quan hệ tới cậu.
Ngày đó vừa vặn đụng phải cô giáo dạy hóa đi đến sớm chuẩn bị dụng cụ thí nghiệm. Cậu ngay trước mặt bà cô thu dọn đồ đạc.
Cô giáo môn Hóa vốn là tổ trưởng nhiều năm, thoáng cái nóng nảy “Trần Lạc! Loại người như em cũng đừng nên bước chân vào phòng học này.”
Trần Lạc nhìn bà một cái, quăng túi sách lên vai, tiêu sái rời đi. Hoàn toàn không để tâm đến hết thảy hậu quả.
Bà cô Hóa ba một tiếng đóng sầm của phòng lại. Đem thân ảnh Trần Lạc ở ngoài cửa khép lại.
Dương Tiếu đang ở lớp học, nhưng trong đầu óc tâm trí đều là Trần Lạc, gần hết giờ học, bắt đầu tự do thảo luận, hắn biện lý do chạy ra ngoài.
Vừa ra phòng học, chứng kiến Trần lạc đứng ở đằng sau cửa sổ thủy tinh của phòng học bên cạnh ngóng nhìn cây mây màu xanh biếc bên ngoài của sổ. Cậu đem mặt cùng tay dán tại cửa kính trên cao, giống như con thằn lằn. Nhìn theo ánh mắt chăm chú của cậu, màu xanh biếc ngoài cửa sổ, lớn lên tùy ý.
Dương Tiếu đến gần hỏi: “Cậu đang ở đây làm cái gì?”
Trần lạc run rẩy lông mi thật dài, “Xem thử có kẻ điên nào muốn cùng tớ trốn học hay không.”
Dương Tiếu có điểm vì cậu lo lắng “Cậu không sợ thấy giáo xử phạt sao?”
“Cùng lắm thì là gọi phụ huynh tới.” Trần Lạc nhún nhún vai “Chính tớ cũng tìm không được bọn họ.”
Ngày đó sau khi tan học, Trần Lạc cùng Dương Tiếu đi công viên. Dương Tiếu đã thật lâu chưa có tới lại nơi này. Từ khi đi học, bộ dáng công viên đã bị lãng quên sâu trong trí nhớ của hắn.
Đứng ở cửa ra vào công viên, hai người lục lục cái ví tiền mang theo, một xu cũng không tìm được.
“Đi theo tớ, tớ biết một chỗ tường rất thấp, rất dễ để trèo qua.” Trần Lạc đã tính trước nói. Cậu là khách quen chỗ này, khi quên mang tiền , sẽ leo tường mà vào.
Đằng sau quả nhiên như Trần Lạc nói, có một bức tường không cao, rậm rạp loang lổ rêu xanh, kể ra chắc xây cũng đã lâu. Trần Lạc là quen việc dễ làm, cậu trèo tường giống như con khỉ, chưa tới hai ba cái đã an vị phía trên, nhìn xuống Dương Tiếu .
Dương Tiếu cũng trèo theo, hai người tay nắm tay từ trên tường nhảy xuống. Rất không khéo léo, Trần Lạc khi rơi xuống đất dẫm phải một mảnh thủy tinh. Trên chân bị rách một đường máu dài. Miệng vết thương dữ tợn, chảy ra tích tích màu đỏ tươi.
“Quả nhiên là bị báo ứng do trốn vé.” Trần Lạc cúi đầu nói như vậy, biểu hiện lại tựa hồ không để ý đến vết thương, Dương Tiếu thì luống cuống, dùng mảnh vải đem vết thương của Trần Lạc băng bó lại, chẳng còn tâm tư chơi đùa.
Dương Tiếu đem Trần Lạc vác trên lưng trở về nhà. Trần Lạc rất nhẹ, không giống như hắn nam sinh cao to nên rất nặng. Cậu ghé vào trên lưng Dương Tiếu quơ chân hỏi: “Tớ cảm giác chúng ta như thế này rất giống là đang hẹn hò”.
Dương Tiếu có điểm xấu hổ nở nụ cười. Trong lòng của hắn biết rõ, trận này yêu say đắm nhất định là loại hạt giống cấm kị gieo trồng.