Thứ Trì Thác có thể dạy cho Nhiễm Văn Ninh lại nhiều hơn rất nhiều.
Trước kia, Giang Tuyết Đào đã nói sơ cho Nhiễm Văn Ninh cách để tự mình tỉnh lại trong mộng cảnh, gì gì mà rút ngắn khoảng cách với hiện thực, tạo ra một nơi để quá cảnh, gì gì đó, Nhiễm Văn Ninh nghe xong không hiểu mô tê gì.
Nhưng Trì Thác lại có một ví dụ rất tốt cho vấn đề này như sau:
"Mộng cảnh đặc thù và hiện thực cũng không có mối liên hệ nào trực tiếp trong lúc ấy, hai bên được phân tách bởi giấc mơ của chính cậu.
Phương pháp tỉnh lại đơn giản nhất trong mộng cảnh mà không dựa vào Người tí hon chạy trốn đó là, tạo ra một giấc mơ chỉ thuộc về bản thân mình, sau đó rời khỏi mộng cảnh đặc thù để quay về giấc mơ của bản thân trước, sau đó, cậu có thể tỉnh lại."
Nhiễm Văn Ninh suy nghĩ một chút, tiếp tục hỏi: "Cách mà anh mang tỉnh tôi cũng là kiểu, phải mang tôi vào trong giấc mộng của anh trước hay sao?"
"Gần giống như thế, nhưng đa số người không tiếp nhận được một ý thức khác tiến vào lãnh thổ của mình.
Với tôi thì, có thể mang tỉnh một người đã là một việc rất không dễ dàng rồi." Trì Thác nói.
"Vậy, muốn tạo ra một giấc mơ cho riêng mình thì phải làm gì?" Nhiễm Văn Ninh băn khoăn, làm sao để biến ra một giấc mơ của bản thân mình từ hai bàn tay trắng đây chứ.
Nhưng Trì Thác lại nói: "Mộng cảnh ấy không cần thiết được tạo ra, nó vẫn luôn ở đó.
Muốn về được nơi đó thì điều cốt lõi là tinh thần lực của cậu phải mạnh mẽ, đồng thời cũng cần phải có một khái niệm về nơi ấy, nó là nhà cậu, hoặc là nơi cậu thuộc về.
Còn nếu muốn mang người khác tỉnh lại thì cậu phải không có ác ý với họ, không xa cách họ, cũng đồng nghĩa với việc cho họ một vị trí trong lòng cậu."
"Nhưng lúc anh mang tỉnh tôi xong rồi thì tôi chẳng nhớ được gì cả." Nhiễm Văn Ninh đặt vấn đề.
Trì Thác lười nhác nhìn xung quanh một chốc, "Vậy thì phải xem cậu xử lí thế nào là được rồi, cậu muốn khiến người khác nhớ kĩ hay quên đi cũng được."
Nhiễm Văn Ninh vừa nghe xong đã híp mắt nghi ngờ: "Không lẽ giấc mơ của anh lại có thứ gì không muốn để người ta thấy à?"
"Đối với tôi thì đó là một vật rất tốt đẹp, tôi chỉ không muốn mấy cậu nhớ kĩ nó mà thôi." Sau khi Trì Thác nói xong một câu này, anh bắt đầu dạy Nhiễm Văn Ninh cách sử dụng ý thức.
"Nếu cậu vẫn thấy sử dụng ý thức ngoại thân là một việc khó khăn thì mình cảm nhận nó trước ha."
"Để cảm nhận được bộ phận ý thức này, thứ cậu nên vận dụng không phải là năm giác quan, mà là giác quan thứ sáu."
"Bây giờ, tôi sẽ đánh ra một tia công kích bằng ý thức.
Cậu chỉ cần cảm nhận nó là được, đừng trốn."
Nhiễm Văn Ninh đứng tại chỗ, chờ Trì Thác tấn công, nhưng cậu cứ đứng đó, chờ cả buổi cũng không thấy gì.
"Anh ra tay rồi hả?"
Trì Thác vuốt tóc mái sang một bên, nói: "Đánh ra từ sớm rồi."
Nhiễm Văn Ninh quay đầu lại nhìn xung quanh một chút, mới thấy lá của cái cây phía sau mình đã rụng lả tả đầy trên đất.
Xem ra, anh ta đúng thật là đã ném ra một tia công kích, nhưng Nhiễm Văn Ninh không nhìn được, không nghe được, lại càng không cảm nhận được.
"Cậu không cần hạ thấp sự cảnh giác của mình với người quen đâu ha." Trì Thác nói với Nhiễm Văn Ninh.
Lần này, Nhiễm Văn Ninh càng tập trung hơn.
Nếu như nhắc đến giác quan thứ sáu, đó sẽ là một loại cảm giác giống như đã nắm bắt trước được thứ gì đó vậy.
Trì Thác sẽ sử dụng ý thức để tấn công về phía nào đây?
"Bên trái à?" Nhiễm Văn Ninh thầm nói.
"Cậu đang đoán sao?" Trì Thác lắc đầu, định đổi sang một cách khác, "Như vầy ha, để tôi bọc cậu lại thử xem."
Nhiễm Văn Ninh nghiêng đầu, chờ ý thức của anh tiếp xúc với mình.
Một giây sau, cậu lại cảm nhận được một loại cảm giác rất lâu rồi không gặp, giống gió, lại không giống gió, giống như chỉ phất qua da cậu, nhưng cũng giống như không hề tồn tại.
Trong nháy mắt đó, Nhiễm Văn Ninh nhớ đến những chuyện xảy ra trong "Vùng sông nước", bèn lập tức xù lông nhím, da đầu tê dại, tinh thần lực rớt cái vèo xuống 405, năng lực nhận biết tăng lên đến 89.
Lúc Nhiễm Văn Ninh có phản ứng, Trì Thác thật ra cũng có phản ứng.
Ý thức của Nhiễm Văn Ninh rất kháng cự anh.
Ngay lúc Trì Thác dùng ý thức bọc lại Nhiễm Văn Ninh, anh lập tức cảm thấy có vô số tầng ý thức vây quanh cậu ta, hơn nữa, loại cảm giác này rất khó nói rõ, loại ý thức chuyển động bên ngoài thân thể Nhiễm Văn Ninh dường như đang ở trong trạng thái động.
Một loại ý thức rất đặc biệt.
"Cậu..." Trì Thác vừa mới định nói chuyện với Nhiễm Văn Ninh, đã thấy người kia hô to một tiếng.
"Được rồi, tôi cảm thấy, rất, rất là không thoải mái." Nhiễm Văn Ninh vội vã nhảy khỏi nơi mình đứng lúc đầu, đứng ở một bên khác.
Trì Thác thở dài, nói: "Không lẽ cậu phải chờ nó đến gần như thế, số lượng lớn như thế thì mới cảm nhận được nó à? Cảm nhận ở mức này của cậu mà là thật thì cậu chờ bị mấy sinh vật trong mộng cảnh đánh cho bầm dập đi thôi."
"Mấy sinh vật trong mộng cảnh còn biết dùng ý thức để tấn công nữa à?" Nhiễm Văn Ninh hỏi.
"Tổn thương tinh thần lực là một loại công kích của chúng, nhưng loại công kích bằng ý thức bình thường của chúng lại giống với năng lực sử dụng ý thức ngoại thân của chúng ta.
Thương tổn vật lí đơn thuần thì khá hiếm thấy đó, giống như cách đánh nhau bình thường của chúng ta vậy, và ngược lại." Trì Thác giải thích.
Nhiễm Văn Ninh tỏ vẻ mình đã hiểu.
Nói đơn giản thì các sinh vật trong mộng đều sử dụng ma pháp để tấn công, nhưng con người thì lại quen dùng công kích vật lí, vì vậy việc sử dụng bất kì loại công kích nào mà đôi bên không quen thuộc đều sẽ trở thành một việc khá khó khăn và hiếm hoi.
Vì vậy, đội bọn họ chỉ có mỗi Giang Tuyết Đào có thể đánh lại một nùi Giang Tuyết Đào, hoặc cũng có thể nói là, loài người có một rừng Nhiễm Văn Ninh, nhưng sỉ số Nhiễm Văn Ninh của bọn kia lại chỉ có một vậy.
"Nhưng tôi bây giờ chỉ có thể cảm nhận được đến thế mà thôi.
Đội trưởng, từ nhiều tới ít, từ xa tới gần, anh từ từ thôi ạ."
Sau đó, Nhiễm Văn Ninh và Trì Thác đã phải bỏ ra một khoảng thời gian rất dài để cậu cảm nhận được ý thức ngoại thân, cuối cùng, cậu đã sử dụng hết số lần mình xin vào mộng cảnh trục xuất.
Mãi cho đến gần cuối tháng, Nhiễm Văn Ninh mới nhớ ra Lâm Nhất mới là người tìm mình sớm nhất, nhưng bây giờ, cậu cũng hết cách rồi, xem ra phải nhờ Lâm Nhất vào tháng sau.
Nếu đã dùng hết số lần, Nhiễm Văn Ninh vẫn định nói với Lâm Nhất một chút.
"Hừm, vậy nên anh muốn tháng sau, đúng không." Lúc Lâm Nhất rãnh rỗi, cậu ta rất hay ngồi đọc sách trên chiếc ghế sô pha được đặt cạnh ban công cửa sổ sát mặt đất.
"Xin lỗi nha, vốn đã đồng ý với cậu rồi." Nhiễm Văn Ninh ngại ngùng nói.
Lâm Nhất đứng lên, kẹp sách dưới cánh tay mình.
Lần này, cậu ta cũng không chỉnh lại vị trí của bookmark nữa.
Cậu ta hờ hững nói với Nhiễm Văn Ninh: "Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của anh, anh nghĩ ra cách nào để vào được mộng cảnh đi thôi."
"A?" Nhiễm Văn Ninh không ngờ được Lâm Nhất lại cố chấp như vậy, hơn nữa, việc tăng cách sử dụng ý thức cho cậu có quan trọng như thế sao.
"Mấy nhiệm vụ gần đây đều rất đơn giản." Đôi mắt màu hổ phách kia nhìn về phía Nhiễm Văn Ninh.
"Ừ..."
"Đối với anh thì chúng có tác dụng không lớn." Nhiễm Văn Ninh dường như trông thấy có ánh sáng lưu chuyển trong đôi mắt màu hổ phách kia, rõ ràng là thuộc nhóm màu ấm, lại lạnh lùng đến nỗi khiến người ta cảm thấy bất an.
"Đúng rồi..."
"Anh sắp không kịp rồi." Sau đó, cặp mắt kia chớp một cái.
Lâm Nhất biến mất trong tầm mắt của Nhiễm Văn Ninh, xoay người đi về phòng mình.
"..."
Nhưng Nhiễm Văn Ninh cảm thấy, trong khoảng thời gian này, cậu có tiến bộ rất lớn nha.
Bây giờ, cậu có thể cảm nhận được sự tấn công bằng ý thức của người khác, không phải cái loại mà Ngô Côn Phong sử dụng để cuốn lấy đồ vật quăng về phía người khác đâu, mà là một loại cảm nhận thực thụ.
Hơn nữa, cậu cũng có hơi hiểu một chút về phạm vi ý thức ngoại thân của mình rồi.
Lúc Nhiễm Văn Ninh trò chuyện với Từ Sơn, cậu hâm mộ cậu ta cực kì.
Từ Sơn nói thẳng, nếu để đội viên của đội cậu ta dạy dỗ mình, vậy thì điều này không phải là một điều may mắn đâu, cậu ta cảm thấy cậu ta sẽ chết ngạt, còn chuyện cụ thể ra sao thì Từ Sơn chỉ nói rằng đội cậu ta có quá nhiều nữ giới, cậu ta không biết nên trò chuyện như thế nào.
"Làm sao để một thằng nhóc bướng bỉnh từ bỏ ý định của mình bây giờ?" Nhiễm Văn Ninh sờ sờ cằm, suy nghĩ nên nói chuyện Lâm Nhất thế nào.
Từ Sơn tỏ vẻ cái này mà khó cái nỗi gì, "Cậu trực tiếp nói với cậu ta như vậy không được à."
"Vậy tôi để cậu đi nói với đội viên nữ trong đội cậu vậy ha, cậu chịu không?" Nhiễm Văn Ninh cãi.
Từ Sơn nhíu mày, so cái việc đó với cái việc này thì hình như khá là phiền nhỉ, "Cái cậu trai này khó chịu thế à? Cậu cố lên ha."
Uầy, nhưng nói đi nói lại cũng là do Nhiễm Văn Ninh không kiểm soát tốt số lần xin dùng mộng cảnh của mình, cậu cũng có trách nhiệm.
Hôm nay là cuối tuần, Trì Thác không ở nhà.
Mỗi tuần, đội trưởng thường biến mất vào một ngày cố định, Nhiễm Văn Ninh cũng không rõ anh ta đi làm cái gì cho lắm.
Còn một vị người có thâm niên khác, Giang Tuyết Đào, hắn lại bị mấy đội khác kéo đi hỗ trợ.
Xem ra, Đào ca từ trợ lí lên thành thành viên cố định, thật sự cũng không được rãnh rỗi.
Nhưng người Nhiễm Văn Ninh muốn tìm hôm nay là Lâm Nhất.
Kết quả, cậu vừa nói chuyện xong với Từ Sơn, còn chưa kịp mở cửa nhà đã thấy Lâm Nhất cũng tính đi ra ngoài cửa.
"Lâm Nhất, khoan đã, tôi muốn nói với cậu một việc.
Tháng này của tôi tôi cũng hết cách rồi, cũng đâu thể luyện tập cách sử dụng ý thức trong lúc làm việc tại mộng cảnh thăm dò đâu, có đúng không?" Nhiễm Văn Ninh gọi Lâm Nhất, sau đó nói như thế.
Lâm Nhất nhìn cậu, "Đương nhiên không thể dùng mộng cảnh thăm dò như vậy."
"Ừ, đúng rồi, vậy nên để lần sau ha." Nhiễm Văn Ninh cảm thấy mình thuyết phục được người ta rồi.
Thật là một đứa nhỏ cố chấp.
Lâm Nhất đến gần Nhiễm Văn Ninh, trông thấy nét mặt của tên kia giãn ra một chút, mới sâu xa nói: "Vậy thì vào trong mộng cảnh công năng thôi."
"A?!" Nhiễm Văn Ninh nghĩ mình đã nghe lầm rồi.
"Mộng cảnh trục xuất chỉ có thể xin mới có tín vật thôi, nhưng có một mộng cảnh mà lúc nào làm việc mình cũng đều phải đi vào cả, đó là Dưới ánh trăng, Dear Anna, tìm tín vật của nó vẫn khá là dễ." Lâm Nhất tiếp tục nói.
Không được, mình không nghe lầm đúng không? Ý là, phải đi cướp cái loại bột mài từ đá ánh trăng đó hay gì?
"Cái này hình như không phù hợp quy định cho lắm à." Nhiễm Văn Ninh hơi không đồng ý.
Cậu luôn cảm thấy việc này không quá hay ho, nếu cái chuyện này mà xì ra, ngoài bị Trì Thác và Giang Tuyết Đào thay phiên giảng đạo cho nghe, cậu còn phải bị lãnh đạo cao cấp hơn phê bình nữa cơ.
Lâm Nhất híp mắt lại, nói với Nhiễm Văn Ninh: "Mộng cảnh đặc thù không thuộc về bất cứ ai cả, nếu anh thật sự muốn dùng nó, không ai ngăn được anh cả."
Nhiễm Văn Ninh còn chưa kịp đáp lời đã nghe thấy Lâm Nhất trực tiếp nói thẳng một câu, chấm dứt cuộc hội thoại lần này:
"Cứ như vậy ha.
Ngày mai mình có nhiệm vụ, anh lấy tín vật của Dear Anna đi."
Sau đó, Lâm Nhất xoay người bỏ đi, cũng không quay đầu lại, chỉ để lại phía sau một tên Nhiễm Văn Ninh ngu người trong gió..