TRONG ÁC MỘNG
Tác giả: Tương Chí Dạ (Dạ Dực)
Người edit và beta: Cà phê hòa tan
Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan.
Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit.
Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 46: Thang máy xui xẻo, ba.
Nhóm người Nhiễm Văn Ninh định băng qua một con đường tắt nhỏ, đi một vòng ngược chiều kim đồng hồ, nếu như gặp phải một sinh vật nào lợi hại, họ sẽ đuổi nó đến chỗ cửa thang máy này.
Vừa mới chui ra khỏi đường tắt, Trì Thác đi tuốt đằng trước đột nhiên đưa tay, ra dấu bảo họ ngừng lại.
"Bố cục có thay đổi, đằng trước có một đống đồ bịt đường lại rồi."
Nhiễm Văn Ninh duỗi cổ nhìn về phía trước.
Vốn phía trước nên là một phần đất trống, khá rộng rãi, lần này, chỗ ấy lại có một dãy bàn làm việc và ghế tựa, trên đó còn có chừng hai mươi con ma nơ canh đang được xếp vào tư thế làm việc, trên bàn không hề có thứ gì cả, nhưng điệu bộ cơ thể của mấy con ma nơ canh còn khá là ra hình ra dạng.
Thứ duy nhất không được hoàn hảo chính là, tình cảnh này thoạt trông khá là đáng sợ.
Nhưng mấy con ma nơ canh này là một loại với ba con lúc nãy, cũng đồng nghĩa với việc chúng nó đều chưa đủ yêu cầu, chúng cũng không phải là thứ mà bọn họ muốn tìm.
Ý thức của Giang Tuyết Đào khá thích hợp đánh cận chiến một đối một, Nhiễm Văn Ninh lại nhớ lại, Trì Thác hình như khá am hiểu đánh tầm xa, lấy một địch trăm, vì vậy, cậu nói với anh: "Đội trưởng, anh có thể ném một thứ rồi đánh tan tụi nó không?"
Trì Thác liếc Nhiễm Văn Ninh một cái, anh nói: "Không gian không thích hợp cho lắm, xung quanh lại không có thứ gì để tôi ném cả.
Nếu như ném ý thức được cụ hiện thì nơi này sẽ nổ tung, tôi cũng không biết cái tầng này có sụp xuống hay không.
Bằng không, cậu cho tôi mượn cọng tóc đi?"
"Được rồi, anh cứ ngồi đó đi." Nhiễm Văn Ninh nhỏ giọng nói.
Lâm Nhất bổ sung: "Xem tình hình này thì điều quan trọng nhất vẫn là...! Không được gây ra động tĩnh quá lớn, số lượng sinh vật ở đây hơi nhiều, không thể khiến cho mấy thứ ở chỗ khác chú ý."
Nhiễm Văn Ninh lại quay đầu hỏi Giang Tuyết Đào: "Đào ca, anh có thể hạ thấp độ sinh động của toàn bộ cái không gian này không? Mình diệt từng con đi ha."
Khóe miệng Giang Tuyết Đào giật một cái, "Được thì được đó, cơ mà tiêu hao hơi bị lớn." Không gian này có diện tích gần một trăm mét vuông, Giang Tuyết Đào dùng một ánh mắt mà chỉ đội viên của "Ánh sáng" mới hiểu, chỉ chỉ Hàn Kiệt, lúc này mọi người mới hiểu, ý của Giang Tuyết Đào là nếu ý thức của hắn quá mệt mỏi, có thể sẽ không có ai mang Hàn Kiệt tỉnh dậy được.
Trì Thác lắc lắc đầu: "Đừng suy nghĩ nhiều quá, tốc độ mình nhanh chút là giải quyết được tụi nó rồi."
Nhưng lại phải nhanh đến vượt qua tốc độ nhận thức của mấy sinh vật này luôn cơ, cái đấy thì chỉ có hai người trong đội họ là có thể thôi, một là Giang Tuyết Đào, hai là Trì Thác, nhưng nhiệm vụ chủ yếu lần này của Giang Tuyết Đào lại là bảo vệ Hàn Kiệt.
Còn về phần Lâm Nhất, Nhiễm Văn Ninh liếc mắt nhìn cậu ta, cậu ta giống y chang người của cái đội này, đều là sói đội lốt cừu, bình thường không ra tay, núp bóng đồng đội, ai cũng đều không biết cậu ta khó lường tới nhường nào.
"Lâm Nhất, cậu đi theo tôi ha." Trì Thác nói với Lâm Nhất.
"Ừm."
Sau đó, hai người họ biến mất trước mặt Nhiễm Văn Ninh.
Cậu cảm nhận được hai trận gió ý thức ùn ùn lao về phía hơn hai mươi sinh vật kia, nhưng nếu nhìn từ bên ngoài, chỉ thấy mấy con ma nơ canh đột nhiên ngã trên bàn, không động đậy, hoặc có một vài thứ trên người chúng, như cánh tay hay cần cổ, đột nhiên hóa thành sương trắng.
Sinh vật ở nơi xa xa nhận thức được chuyện này không đúng, bèn sắp sửa mở mồm rít gào.
Lâm Nhất đột nhiên xuất hiện trước mặt nó, trực tiếp đá gãy cổ của nó, chỉ một hành động nhẹ nhàng như vậy, lại khiến cho mấy con ma nơ canh gần đó hóa cả thành sương trắng.
Nhiễm Văn Ninh còn chưa kịp nhìn no mắt, hai người Trì Thác đã quay về, nhưng biểu cảm trên mặt họ cũng không quá tốt.
Đến cả người xưa nay không hề than mệt- Lâm Nhất, cũng lên tiếng: "Thêm lần nữa thì tôi không làm đâu."
Trì Thác bóp bóp cánh tay mình, nói: "Trong số mấy kẻ khai thác, người thích so kèo tốc độ nhất chắc chỉ có mỗi đội trưởng Hắc huyền thôi."
Nhiễm Văn Ninh xưa nay chưa hề đạt đến trình độ như thế của bọn họ, cũng không rõ rằng càng tăng cao tốc độ sử dụng ý thức thì sẽ càng mệt, Trì Thác vừa nói như thế, cậu đã cảm thấy vị mĩ nữ phương Đông đã lâu chưa gặp kia hẳn là một chị đại vô cùng lợi hại.
Trên đường đi lúc sau, sinh vật này chỉ tụm năm tụm ba, họ cũng không gặp phải nhóm nào có số lượng mấy chục như ban nãy nữa.
Bọn họ nhanh chóng đi qua một nửa của tầng lầu hình chữ hồi này, nhưng mãi đến khi họ sắp đi đến đích, một sinh vật trong mộng vừa nhìn đã thấy rất đặc biệt mới xuất hiện trước mặt họ.
Cái con ma nơ canh đó có màu đen, nó mặc một bộ vest màu xám, đang cầm một túi hồ sơ trong suốt trong tay.
Nó nhìn thấy mấy vị khách không mời mà đến này, lập tức bóp lấy túi hồ sơ đến kêu ken két.
Tuy bọn họ đều đứng xa nó mấy mét, nhưng họ cũng có thể cảm nhận được lửa giận của nó.
"Được rồi, chỉ có mình nó thôi." Trì Thác nói xong, định đi dụ sinh vật kia làm theo kế hoạch của bọn họ.
Nhưng con ma nơ canh này rất ham chiến, nó vừa cầm túi hồ sơ vừa vọt đến đây với tốc độ rất nhanh, đám người bọn họ bị nó ép đến phải phân ra hai bên.
Nhiễm Văn Ninh vừa tránh né túi hồ sơ của nó, một giây sau đó đã thấy nó bẻ ngoặt cánh tay rồi vươn lại đây, túi hồ sơ của nó đánh ra một tia công kích rất sắc bén, Nhiễm Văn Ninh bèn vội vàng đánh ra một tia công kích bằng ý thức để cản nó lại.
Nhiễm Văn Ninh vẫn chưa thành thạo việc khống chế cách công kích bằng ý thức của mình, uy lực lúc cao lúc thấp, lần này, thứ cậu đánh ra lại có sức mạnh quá to lớn, Lâm Nhất với Trì Thác ở trước mặt trực tiếp gặp xui, bị Nhiễm Văn Ninh đánh đến phải tách nhau ra hai hướng để né tránh, khiến cả năm người đều bị tách thành ba hướng khác nhau.
Giang Tuyết Đào tạm thời giao Hàn Kiệt cho Nhiễm Văn Ninh, sau đó tiến lên phía trước để sử dụng năng lực ý thức của mình, cố gắng giảm độ sinh động của con ma nơ canh nọ xuống.
Nhưng ngay giây cuối cùng mà nó bị trúng chiêu, con ma nơ canh nọ lại bộc phát sức lực kinh người, nó phi túi hồ sơ trong tay về phía Nhiễm Văn Ninh, hệt như phi tiêu.
Hàn Kiệt bị dọa đến không thể kêu được tiếng nào.
Cái túi tư liệu kia sắc bén hệt như một con dao, nó bay sượt qua da đầu Hàn Kiệt.
Anh ta lảo đảo một cái, ngã về phía sau, trực tiếp va vào vách tường.
Thế nhưng, mặt tường bằng phẳng nóng hầm hập lại không thấy đâu, anh ta bỗng nhiên không còn thứ gì để tựa lưng nữa, đành ngã chổng vó, giang tay giang chân thành hình chữ đại (大).
"Vách tường biến mất rồi?" Hàn Kiệt vừa lật đật ngồi dậy, đã thấy bốn người xa lạ kia nhìn về phía sau mình với nét mặt như trông thấy thần Chết.
Nhiễm Văn Ninh vẫn giữ nguyên nét mặt nhìn về phương xa, cẩn thận từng li từng tí nhích lại gần Hàn Kiệt, sau đó, cậu kéo Hàn Kiệt về phía bọn họ.
Hàn Kiệt còn chưa kịp phủi mông đã đứng dậy, quay đầu nhìn về phía sau mình.
Trước mặt họ là một phòng họp lớn, có một bàn hội nghị rất dài, hai hàng ghế có mười mấy con ma nơ canh màu xám trắng mặc đồ vest ngồi ngay ngắn, có nữ có nam, nhưng chúng đều không có đầu.
Mà đầu bàn ở nơi xa xa lại có một con ma nơ canh được làm bằng chất liệu kim loại yên vị trên ghế xoay của sếp sòng, nó mặc tây trang màu đen, hai tay để lên bàn, là con ma nơ canh duy nhất có đầu trong phòng họp.
Nó ngẩng đầu, nhìn về phía năm người trên hành lang.
Vụt.
Theo ánh mắt của nó, toàn thể đám ma nơ canh đều đồng loạt xoay cổ về phía mấy người bọn họ.
Môi Hàn Kiệt run lẩy bẩy, cả buổi không nói ra được tiếng nào.
Vẫn là Trì Thác mở lời trước: "Đừng ham chiến, trực tiếp chạy!"
Nhiễm Văn Ninh kéo tay Hàn Kiệt, bắt đầu co giò chạy.
Nghe động thái sau lưng cũng đủ biết, lâu la trùm cuối bà gì cũng đã đuổi họ sát nút tới nơi rồi.
Chân Hàn Kiệt nhũn cả ra, vừa khóc vừa chạy.
Vì anh ta vừa chạy vừa khóc nên âm thanh phát ra nghe khá là kì lạ, cứ như người vừa thở hồng hộc vừa lầm bầm lầu bầu vậy.
Lúc Nhiễm Văn Ninh kéo Hàn Kiệt cùng chạy, cậu nghe cái âm thanh như lợn kêu hào hển ấy, nghe mãi muốn xuất huyết nội, cũng may hoàn cảnh nguy hiểm không cho phép Nhiễm Văn Ninh tịnh tâm đi nghe Hàn Kiệt khóc lóc.
Năm người họ co giò chạy, sau đó rẽ sang một lối rẽ.
Nhiễm Văn Ninh nghe được phía sau có tiếng đập tường, bèn quay đầu nhìn lại, mấy con ma nơ canh kia thế mà lại đang phi mấy cái túi hồ sơ đến đây, mà ghê sợ hơn là túi hồ sơ trong tay tụi nó cứ như là dao bầu, trực tiếp cắm vững trên mặt tường.
"Chúng ta sắp bị cắt đầu." Nhiễm Văn Ninh hô hào.
Giang Tuyết Đào tăng cường độ sinh động của ý thức đồng đội mình, giúp họ chạy nhanh hơn một chút.
"Không sao, tập trung chạy đi." Lâm Nhất nói với Nhiễm Văn Ninh, sau đó nói với Trì Thác trước mặt mình: "Trì Thác, anh dùng linh thị xác định vị trí của mấy thứ bay tới đây đi, còn lại để tôi dùng năng lực giải quyết."
Trì Thác chạy đằng trước nghe xong hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh lại đáp: "Hiểu rồi."
"Lấy chân trái của cậu làm gốc tọa độ của mặt phẳng tọa độ bên phải, đối diện cậu, mười centimet là một đơn vị, tọa độ (-5, 8, 17)."
A đù? Làm sao một tên có thể vừa chạy vừa nhìn, còn một tên lại có thể vừa chạy vừa tính?
Lúc Nhiễm Văn Ninh còn đang sợ hãi, bọn họ thế mà lại có thể an ổn chạy đến cạnh thang máy đằng kia.
Trì Thác ấn xuống núi mở cửa thang máy, quả nhiên, khi đám họ bị loại sinh vật không dễ chọc này truy đuổi, cửa thang máy mới mở ra được.
Mọi người vội vã ùa vào trong, đóng cửa, động tác liền mạch lưu loát.
Lâm Nhất xoay người một cái.
Mấy con ma nơ canh kia còn cách họ khoảng mười mét, lúc thang máy sắp khép lại, chúng nó còn phi một xấp tài liệu chen lọt qua khe cửa, hướng về phía họ, nhưng lúc xấp giấy kia sắp chạm được đến Lâm Nhất, Trì Thác đã vung tay cầm lấy nó.
"Cậu tạm thời đừng dùng năng lực."
Lâm Nhất cũng không đáp lời anh.
Cậu ta đi đến góc của thang máy, dựa vào nơi đó, nhắm hai mắt lại.
Nhiễm Văn Ninh biết có một phần ý thức rất lớn của cậu ta bị tiêu hao bởi tác dụng phụ, bây giờ, đằng sau nét mặt bình tĩnh mà cậu ta thể hiện ra bên ngoài, hẳn cậu ta đang cảm thấy vô cùng khó chịu.
Giang Tuyết Đào tăng độ sinh động của ý thức toàn đội.
Sau khi Lâm Nhất được bao vây bởi đám khói trắng này, sắc mặt cậu ta mới tốt lên được một chút.
Lần này, thang máy tiếp tục đi lên, xem ra, tầng lầu kế tiếp cũng không phải tầng có lối ra.
Vì họ đã đi qua tầng có lối ra đó rồi, đó là tầng lầu mà "Người tí hon chạy trốn" đã tự mình chui ra cửa để ra ngoài.
Nhìn sơ qua phản ứng của năm người, người bị thương nghiêm trọng nhất là Hàn Kiệt.
Tinh thần lực của anh ta, nếu thật sự tính theo thang người mới, có thể nói là đang luẩn quẩn quanh mức sắp treo máy, nếu họ tìm được cách để mở cửa rồi thì tầng tiếp theo, Hàn Kiệt có thể được mang tỉnh.
Hàn Kiệt có một công ty trong thực tế.
Anh ta đề ra quy định và chế độ cực kì khắt khe và nghiêm ngặt, sau khi trải qua cơn ác mộng kinh hoàng này, anh ta bèn ngồi bệt xuống đất, khóc sướt mướt ăn năn: "Tôi quyết định rồi, tỉnh lại được thì sẽ tăng phúc lợi cho công nhân viên, không bắt mấy người họ ăn mặc vest hay đồ nghiêm túc nữa, muốn mặc đẹp mặc xấu gì cũng được, ông đây không muốn nhìn thấy vest nữa."
"Anh nghĩ thông suốt thế thái nhân tình rồi à?" Giang Tuyết Đào đỡ Hàn Kiệt dậy, giảng giải mấy quy trình phải làm sau khi tỉnh lại, dặn Hàn Kiệt nếu như tỉnh rồi thì nên đi vào vườn Tây của họ để viết báo cáo.
Nhưng Hàn Kiệt lại ở tỉnh khác, gần nơi anh ta ở có chi nhánh của đội thứ nhất, đến được đó rồi thì anh ta phải đi vào "Dưới ánh trăng, Dear Anna" để giảm mức độ ảnh hưởng của mộng cảnh đặc thù lên người mình.
Hàn Kiệt tỉnh lại, đồng nghĩa với việc một người có thâm niên sẽ phải ra khỏi đây.
Còn về chuyện để ai ở lại, chắc chắn phải giữ lại mục sư hồi máu rồi.
Lâm Nhất kiên quyết cho rằng phải để Trì Thác ở lại, Nhiễm Văn Ninh lại mong rằng mục sư có thể ở lại.
Nhưng dù sao, quyết định cũng nằm trong tay Trì Thác.
Cửa thang máy mở ra, họ lại đến một tầng khác..