Sau khi Trì Thác và Nhiễm Văn Ninh biến mất, Lâm Nhất liếc nhìn tầng lầu sâu hun hút ngoài cửa, bước ra một bước để rời khỏi thang máy.
Cậu ta nhẹ giọng nói: "Mình vẫn còn chưa quen hợp tác, chậc..."
Sau khi Giang Tuyết Đào tỉnh, hắn phải đợi đến hơn hai giờ mới chờ được đến lúc Nhiễm Văn Ninh và Trì Thác đồng thời tỉnh lại.
"Mấy cậu có gặp được chuyện gì lúc sau không? Lâm Nhất đâu?" Giang Tuyết Đào đưa hai li nước cho hai người, hỏi.
Trì Thác uống một hớp nước, nói: "Độ khó của mộng cảnh này bây giờ là bậc thứ ba, còn độ lớn của nó thuộc loại mảnh vỡ của mộng cảnh, Lâm Nhất ở lại, tự mình tỉnh dậy."
Giang Tuyết Đào vừa nghe đã nhăn mặt nhíu mày: "Cái này chỉ mới là tầng thứ nhất thôi đã khó đến bậc thứ ba rồi, như vậy thì mộng cảnh chính của nó không lẽ còn khó hơn cả Vùng sông nước ư? Mấy cậu để Lâm Nhất ở lại, cậu ta chắc chỉ còn nước trực tiếp dùng bùa hộ mệnh mà thôi."
Nhưng Trì Thác lại lắc lắc đầu, "Đừng xem thường cậu ta, tôi cảm thấy đứa nhỏ này còn lão làng hơn cả anh nữa đấy."
"Hả? Cậu cũng thấy năng lực của cậu ta rồi à?" Giang Tuyết Đào hỏi ngược lại.
Khi đó, ở "Vùng sông nước", Giang Tuyết Đào và Lâm Nhất từng hợp tác với nhau để giải quyết con quái trên xe ngựa, vì vậy, hắn có biết năng lực của cậu ta một chút.
Trì Thác gật gật đầu, "Hẳn không khác mấy so với tình huống của Ngô Côn Phong đâu."
Nhiễm Văn Ninh không tham gia thảo luận chung với họ.
Cậu đi đến bên cạnh giường Lâm Nhất, nhìn cậu ta.
Tuy là đồng nghiệp, lại còn ở chung với nhau rất lâu, nhưng dường như đây là lần đầu mà Nhiễm Văn Ninh trông thấy dáng vẻ lúc ngủ của đứa bé này.
Khuôn mặt của Lâm Nhất rất ưa nhìn, lông mi cũng dài, nếu cứ nhắm hai mắt, an tĩnh không nói lời nào như thế, trông dáng dấp cậu nhỏ này vô cùng tốt đẹp.
Nhiễm Văn Ninh nhớ lại lời Trì Thác từng nói, rằng trong thâm tâm của những người có thể tự mình tỉnh lại, chắc chắn phải có một vùng đất nơi họ thuộc về, vì vậy, mặc dù họ có đang ở trong bất kì một mộng cảnh hoang đường đến nông nỗi nào chăng nữa, họ cũng có một nơi để quay về.
Nhiễm Văn Ninh hơi tò mò, vùng đất mà Lâm Nhất thuộc về là một vùng đất như thế nào.
Nghĩ nghĩ một hồi lâu như thế, cậu hiểu được, hai người họ thật sự cũng không hiểu rõ nhau cho lắm, họ đều biết rất ít chuyện trong quá khứ của đôi bên.
Gần một tiếng mòn mỏi chờ đợi đã trôi qua, trong lúc ấy, người của đội "Ánh sáng" đều an tĩnh ngồi một bên, chờ đứa em trai nhỏ tuổi nhất đám tỉnh lại, cũng không ai nói ra mấy lời nhỡ đâu.
Giang Tuyết Đào còn đề nghị, chờ đến khi Lâm Nhất tỉnh rồi, nguyên tuần sau, cả đám mình nếu có rãnh thì cùng hẹn nhau ra ngoài chơi một buổi.
Nhiễm Văn Ninh cười cười đáp lời hắn, nhưng thật ra, lòng cậu vẫn rất lo lắng.
Nếu như Lâm Nhất không gặp chuyện, cậu ta sẽ trực tiếp tỉnh lại rất nhanh, nhưng nhìn tình hình bây giờ thì cậu ta rõ ràng đã có chuyện rồi.
Tuy vậy, mấy người họ cũng không thể góp sức lực, mặc dù bây giờ, họ có vào lại trong mộng đi chăng nữa, họ cũng có khả năng rất cao sẽ ở lệch tầng so với thằng bé, đương nhiên, nếu lúc ấy mà hên hơn xíu nữa thì họ có thể trực tiếp hạ cánh xuống bên cạnh mấy sinh vật trong mộng luôn.
Mấy lúc thế này, Nhiễm Văn Ninh chỉ có thể không ngừng nhắc đi nhắc lại trong lòng, Lâm Nhất là một người rất mạnh mẽ, phải tin vào thằng bé.
Hơn hai tiếng trôi qua, mãi cho đến khi Giang Tuyết Đào hút xong cả một gói thuốc lá, Trì Thác hoàn toàn lâm vào trạng thái thiền định, Nhiễm Văn Ninh nằm nhoài bên cạnh giường của Lâm Nhất suýt chút đã ngủ, đứa nhỏ xinh trai này cuối cùng mới động đậy.
Mấy người đội "Ánh sáng" trong nháy mắt tỉnh cả người, vội vàng vây xung quanh cậu ta.
Lâm Nhất vừa tỉnh lại đã trông thấy ngay ba khuôn mặt mà gần đây mình rất quen thuộc vây kín không gian xung quanh mình.
Từ biểu cảm lo lắng, họ dần dần chuyển sang thở phào nhẹ nhõm, còn cười cười hỏi thăm mình cảm thấy ra làm sao.
Lâm Nhất đã chưa cảm nhận qua bầu không khí này từ rất lâu rồi, cậu ta băn khoăn một lúc, không biết nên đáp lời họ, hay nên nói chuyện của mộng cảnh này cho họ nghe.
Cậu ta nhắm hai mắt suy nghĩ một hồi, vẫn cảm thấy chuyện của mộng cảnh quan trọng hơn mình nhiều, vì vậy, cậu ta mở miệng: "Sau đó, tôi có tự mình đi vào một tầng, kể cho mấy anh nghe mấy chuyện ha."
"Cái này từ từ cũng được, cậu nghỉ ngơi trước đã." Trì Thác nói.
Lâm Nhất không để ý lời nói của Trì Thác, tự mình nói tiếp: "Tôi lúc sau không tự mình tỉnh dậy, là đi đúng tầng rồi mới tỉnh được.
Cái mộng cảnh này, tuy tôi cảm thấy nó là mảnh vỡ của mộng cảnh, nhưng nó hơi đặc biệt, mấy tầng của nó cũng không ảnh hưởng qua lại.
Sinh vật trong đó dường như càng thêm nghiêng về loại hình công kích vật lí bình thường bên mình hơn, thứ tấn công tinh thần lực thì không nhiều lắm, nhưng mấy con này có độ khó rất cao."
"Nếu tính xác suất mà tôi gặp được đúng tầng có lối ra thì số tầng lầu của cái mộng cảnh này không có khả năng là vô hạn."
Ba người còn lại rất chuyên chú nghe cho hết phân tích của Lâm Nhất, sau đó đồng thời hỏi:
"Cậu đói bụng không?"
"Uống nước không?"
"Cậu chắc chắn mình không sao rồi?"
Sau đó, ba người nọ liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy cả đám hình như không ở trên cùng một sợi dây.
Lâm Nhất bó tay hết cách.
Cậu ta thở dài, cúi đầu, nở một nụ cười rất khẽ, rất nhạt nhẽo, nụ cười kia nhạt đến nỗi ai cũng không nhìn kịp.
"Tôi không có đói, cũng không khát, đồng thời cũng không sao cả." Dứt lời, Lâm Nhất định tự mình đứng dậy, nhưng cậu ta lảo đảo một cái, mới nhớ lại hình như ban nãy chạy vào thang máy, cậu ta còn đánh mất một cái chân.
Nhiễm Văn Ninh nằm bên giường cậu ta, thẳng thắn quỳ một gối xuống, nói: "Cậu chắc chắn là có chỗ nào bị đánh tan rồi, nếu không muốn ở bệnh viện, tôi cõng cậu về."
"..."
Lâm Nhất nhìn động tác của Nhiễm Văn Ninh, trong nháy mắt, tâm tư cậu ta bay xa, lông mi cũng rũ cả xuống.
"Đừng có phân tâm." Nhiễm Văn Ninh đứng dậy, gõ trán Lâm Nhất một cái.
Cậu vừa nhìn cậu ta như thế đã biết cậu ta đang nghĩ ngợi rồi.
Trong lúc Lâm Nhất bị một loạt hành động của Nhiễm Văn Ninh khiến cho ngây cả người ra, Nhiễm Văn Ninh đã nhanh nhẹn cõng cậu ta lên lưng mình.
Mãi cho đến khi họ về tới kí túc xá, Lâm Nhất về đến phòng của mình, cậu ta mới nói với Nhiễm Văn Ninh một câu: "Anh là người đầu tiên."
"Như nào đấy? Cậu chưa từng được anh đẹp trai nào cõng hết nè, phải không?" Nhiễm Văn Ninh hỏi.
Đừng nói là mấy gã xinh trai, Lâm Nhất từ xưa đến giờ đều chưa được ai cõng qua cả.
Nếu không phải là vì việc thăm dò mộng cảnh bắt buộc người ta phải đi với một tiểu đội, thì chắc nửa đời sau, cậu ta cũng không thèm đi giao lưu với loài người luôn quá.
"Không, hơn nữa, tôi cũng không thấy anh đẹp trai cho lắm." Lâm Nhất nghiêm túc trả lời.
"Tạm biệt."
Lần này, sau khi điều chỉnh trạng thái xong xuôi, hai ngày sau, người của đội "Ánh sáng" mới vào thăm dò mộng cảnh này tiếp.
Trong khoảng thời gian hai ngày ấy, cái mộng cảnh này được phân phối cho một tiểu đội khác đi thăm dò, nhắc tới đội ngũ này, Nhiễm Văn Ninh cảm thấy cậu cũng có quen một chút.
Có một ngày, trong lúc cậu đi đổ rác, vì cậu cũng không muốn làm phiền bác gái phụ trách quét dọn, cậu vừa đúng lúc gặp phải Từ Sơn.
Tên kia đang âu sầu buồn bã, loanh quanh trên đường lớn, vì vậy, cậu bèn đi qua hỏi thăm một chút.
"Cậu làm gì đấy? Dạo phố tại chỗ à?" Nhiễm Văn Ninh đến gần, hỏi như vậy.
Từ Sơn thấy Nhiễm Văn Ninh lại đây, nét mặt bỗng nhiên hân hoan như nhìn thấy vị cứu tinh của mình, "Cậu tới đúng lúc quá à! Đội trưởng sai tôi mua đồ ăn cho mấy đội viên khác rồi mang qua cho người ta, vấn đề là mấy cổ đều là nữ hết, tôi cảm thấy tôi đi một cái là đi nộp mạng lên luôn."
Nhiễm Văn Ninh cạn lời nhìn Từ Sơn: "Lúc đội mấy anh vào mộng cảnh thì làm sao anh hành động được với cả đội hay vậy?"
"Chuyện nào ra chuyện đó chứ lại, mấy cổ rất là chuyên chú trong công tác, mà còn có đội trưởng hút đi sự chú ý của mấy cổ nữa chứ, cơ mà lần này, có một mình tôi thôi mới sợ." Từ Sơn kéo tay Nhiễm Văn Ninh, "Cho nên, cậu đi với tôi đi mà."
"Vậy đội trưởng anh đâu?" Nhiễm Văn Ninh tò mò hỏi.
"Ha ha, cái ông này chắc lại đang nằm trong lòng Chị đại giả vờ đáng yêu chứ gì." Từ Sơn không muốn nhắc tới người nọ.
Đội ngũ của Từ Sơn tên là "Âm thầm", cái tên này đã được định sẵn ngay từ trước khi Từ Sơn vào trong đội rồi, nghe giải thích thì nó khá là hợp với phong cách sử dụng năng lực của đội họ.
Theo như lời cậu ta, đội trưởng của đội này là một thành viên gốc của đội thứ hai, tên là Ngũ Ý, trong đội cậu ta hiện giờ có hai người đời thứ ba, hai người đời thứ tư, thêm vào một Từ Sơn đời thứ năm nữa, thực lực tổng thể còn mạnh hơn so với "Ánh sáng", được xếp vào bậc thứ hai.
Nhiễm Văn Ninh nhớ lại mấy vị trong đội mình bao gồm một anh đầu quăn đội trưởng, một ông chú chuyên đi khạc khói, còn thêm một tên Lâm Nhất sâu không lường được, lập tức cảm thấy phân chia cấp bậc trong cái đội "Ánh sáng" này của mình chắc chắn có vấn đề gì rồi.
"Hắc huyền" khiến cậu cảm thấy họ đúng là bậc thứ ba thật sự, người có năng lực trong tiểu đội đó có Hạng Tử Phàm và Tang Điệp, còn "Ánh sáng" thì không giống như vậy, mấy người trong đây ẩn thân rất sâu, Trì Thác và Lâm Nhất đều có năng lực, nhưng lại rất ít khi sử dụng.
Lần đi "Vùng sông nước" kia, cậu và Lâm Nhất phất tay cáo từ trước, chỉ còn mỗi hai người Trì Thác và Giang Tuyết Đào, thế mà họ còn dám đi sâu vào mộng chung với "Hắc huyền", còn về Lâm Nhất, cậu ta còn ghê gớm hơn thế, một người mới như cậu ta, thế mà lại dám lắc lư đi dạo trong một mộng cảnh vô danh có độ khó ở bậc thứ ba mới kinh dị.
Nhiễm Văn Ninh bây giờ thậm chí còn cảm thấy, lần ở trong "Vùng sông nước" lúc trước, Lâm Nhất vốn đã không cần dùng tới bùa hộ mệnh làm gì.
Nhưng trước đây, Trì Thác cũng đã nói, "Ánh sáng" của họ chỉ mới được thành lập thôi, thế mà thực lực của họ từ đầu cho đến bây giờ mới được xếp vào bậc thứ ba, như vậy đã được xem là rất cao rồi, phải biết cách đây không lâu, họ chỉ mới được xếp vào bậc thứ tư mà thôi.
"Lúc tôi mới vào đội, Ngũ Ý còn càu nhàu lên xuống rằng tôi đã phá hỏng sỉ số nam nữ trong đội anh ta.
Cậu nói thử coi thằng cha này là đang tính đi làm việc hay đang muốn tới đây lập hậu cung? Bây giờ, khi không mà nhắc tới ổng với cái vụ này, tôi lại không muốn ở hai mình trong kí túc xá với ổng nữa."
Từ Sơn hung dữ nói: "Ổng mà phiền thêm nữa, ông đây sẽ mặc đồ của nữ, mặc đồ của nữ cả đời vậy đó, chói mù mắt ổng."
Trong suốt đoạn đường này, mấy lời của Từ Sơn càng khiến Nhiễm Văn Ninh tò mò rằng cái ông đội trưởng này là một người ngộ nghĩnh tới mức nào.
Lúc bọn họ đến kí túc xá dành cho nữ giới của tiểu đội "Âm thầm", Từ Sơn đi nhấn chuông cửa, sau đó mở cửa, mời Nhiễm Văn Ninh vào trong.
Sau đó, Nhiễm Văn Ninh đi vào, trông thấy hình ảnh mơ ước của bao nhiêu thằng con trai đập vào mặt mình, một tên shota[1] ngồi ở giữa, được ba cô em với phong cách khác nhau vây sát xung quanh, cái tên nọ còn đang cười ngọt ngào trò chuyện với mấy người đẹp quanh mình.
"Đòe mòe, nếu anh ở đây thì sao lại phải kêu tôi xách đồ qua đây làm gì." Từ Sơn khinh bỉ nhìn Ngũ Ý, cái tên tuổi đời sắp đầu ba lại còn đi giả shota làm bộ làm tịch kia đúng là lóe mù hai mắt cậu ta.
"Từ Sơn, cậu tới rồi ha, tới rồi thì bày đồ ra đi chứ, cậu trông kia kìa, mấy chị của cậu đều đói lả rồi này." Ngũ Ý khoanh chân lại, ngồi trên sô pha, trông rất lanh lẹ đáng yêu.
Lúc người này nhìn về phía Nhiễm Văn Ninh, trên vầng trán của anh ta lại có một sự âm trầm và thành thục khó thấy, "Vị này là ai nhỉ?"
Lúc Nhiễm Văn Ninh nhìn thấy Ngũ Ý, cậu còn đang bận làu bàu trong lòng rất nhiều lần rằng người của đội hai có phải ai cũng kì kì giống vầy hay không.
"Tôi tên Nhiễm Văn Ninh, thành viên của Ánh sáng." Nhiễm Văn Ninh đáp.
Ngũ Ý nghe xong, lập tức nở một nụ cười: "Oa, người của Trì Thác nha, nghe nói ổng chọn khá nhiều người mới đời thứ năm, đúng là có mắt nhìn mà." Sau đó, anh ta đột nhiên thay đổi nét mặt, bỏ đi sự phấn chấn trên mặt, nói giọng người lớn dặn dò cậu: "Cậu phải cố gắng nỗ lực nha, mấy cậu là một con bài tốt."
"Hừm, cảm ơn anh đã dặn." Nhiễm Văn Ninh giúp Từ Sơn dọn đồ ăn ra bàn xong, định tạm biệt họ.
Từ Sơn cũng đuổi theo sát Nhiễm Văn Ninh, lấy lí do đưa tiễn bạn bè xong, cậu ta lật đật chạy khỏi chỗ này.
Ngũ Ý nhìn thấy hai người họ rời đi, cũng không đùa giỡn với mấy nữ đội viên nhà mình nữa, chậm rãi nói: "Mấy em đoán thử xem, tính toán của Hạng Cảnh Trung sẽ đi theo hướng ổng muốn sao?"
Những người còn lại im lặng một chốc, sau đó, một vị nữ giới tóc dài, dáng người đầy đặn xinh đẹp nói: "Bọn họ là tiểu đội được xác định sau cùng kể từ khi đội thứ hai bị tách lẻ, nếu xét theo thực lực của nguyên thành viên đội thứ hai, bọn họ sau này sẽ trở thành tiểu đội đi tiên phong tuyến đầu trong việc đánh giết chủ mộng cảnh."
"Ồ? An Nhã, em hiểu rõ năng lực của Trì Thác không?" Ngũ Ý hỏi người phụ nữ kia như thế, hai cô gái đời thứ tư còn lại đều giữ im lặng, nghe hai vị tiền bối nhà mình trò chuyện.
An Nhã lắc đầu, nói: "Cụ thể ra sao thì em không biết, em với đội phó cũng không vào mộng cảnh cùng nhau, nhưng nếu xét theo sự phân chia của Hạng đội trưởng, lực công kích của đội họ sẽ được xếp cao nhất."
"Ha ha, không biết là tốt rồi, nếu như em hiểu rõ, em sẽ muốn tránh né anh ta." Ngũ Ý nhìn cánh cửa nơi Nhiễm Văn Ninh biến mất, nhớ lại hồi Hạng Cảnh Trung ra quyết định tách lẻ đội ngũ để bồi dưỡng những đội mới, anh còn khó mà tin nổi.
Vốn dĩ, đội ngũ ở bậc thứ nhất vô cùng ít ỏi.
Đội thứ hai vừa tách lẻ ra, đã kéo theo việc đa phần mấy mộng cảnh được phân phối một nửa cho đội thứ hai cũng không thể được thăm dò nữa.
Trong số bốn đội ngũ bô lão, đội thứ hai và thứ tư là hai đội có thực lực mạnh nhất.
Thế nhưng, số lượng và độ khó của mộng cảnh đều dần dần gia tăng, khiến nhu cầu về số lượng của các đội ngũ mạnh mẽ cũng tăng vọt theo từng năm.
Cách làm của đội họ khiến họ trở thành những người đầu tiên đi tiên phong làm liều trong việc này.
May là mục tiêu của đội thứ nhất và thứ hai đều thống nhất với nhau.
Sau khi đội thứ hai tách lẻ, tài nguyên mộng cảnh của họ cũng không bị đội thứ tư và thứ ba chiếm đoạt quá nhiều.
Còn việc đầu tư cho tương lai này, Ngũ Ý có cảm giác không ổn lắm, nếu chỉ xét mỗi Nhiễm Văn Ninh, qua mấy câu trò chuyện ban nãy với cái cậu này, anh có cảm giác như đứa nhỏ này không hiểu rất, rất nhiều chuyện.
Chỉ cầu mong họ có hi vọng trong tương lai thôi..