Đáng ra hôm nay Tạ Lam Sơn phải tới chỗ Tống Kỳ Liên để thực hiện điều trị tâm lý, nhưng cho đến khi Thẩm Lưu Phi lên tiếng nhắc nhở có một cái tên đang lóe lên trên màn hình điện thoại của mình, anh mới nhận ra bản thân đã bỏ bom Tống Kỳ Liên. Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại chuyển điện thoại về chế độ im lặng trước khi bước vào cửa nhà Thẩm Lưu Phi.
Nhắn wechat không trả lời, gọi điện thoại thì nhỡ mấy cuộc liên tiếp, Tạ Lam Sơn đành nhắn một tin qua loa trả lời Tống Kỳ Liên, sau đó anh mới giật mình nhận ra thời gian trôi quá nhanh, đã gần nửa đêm rồi.
Latour ngấm chậm lại sâu, Tạ Lam Sơn thấy hơi chuếnh choáng, anh đưa tay đỡ trán rồi giương mắt nhìn về phía bầu trời đêm đằng xa. Chẳng biết tự bao giờ, bầu trời như tấm vải gấm trước đó đã trở thành một cái giẻ lau cáu mỡ lâu ngày, mây mù giăng kín, loang lổ bẩn thỉu.
Sắc trời thế này thì chắc chắn đêm nay sẽ mưa.
“Cậu có thể ở lại một đêm.” Chủ nhà nhận ra trạng thái thất thần của vị khách thì lên tiếng mời, “Qu@n lót trong tủ chưa bóc tem, nếu cậu không để ý thì có thể mặc tạm áo của tôi.”
Cung kính không bằng tuân lệnh, Tạ Lam Sơn tắm rửa, quấn khăn quanh nửa th@n dưới rồi để trần bên trên bước ra khỏi phòng tắm. Nhà của Thẩm Lưu Phi có một mặt bằng diện tích rất lớn nhưng lại không có phòng cho khách, anh lượn một vòng quanh gian chính thì thấy có mỗi chiếc sofa màu xám nhạt là lớn nhất, ngồi lên chẳng mềm hơn đá hoa cương là mấy, nếu nằm sẽ rất khó chịu. Anh quay về phòng ngủ của Thẩm Lưu Phi.
Thẩm Lưu Phi vẫn đang vẽ tranh, Tạ Lam Sơn đứng ngoài cửa, dù không lại gần xem cũng biết người kia đang vẽ mình.
Thẩm Lưu Phi nghe tiếng động thì quay đầu lại, đánh giá cơ thể để trần của anh, ánh mắt y quét từ cơ ngực bóng loáng tới cơ bụng rắn rỏi: “Một cảnh sát truy quét tội phạm m@ túy như cậu mà lại không có vết thương nào trên người.”
“Tôi khá may mắn.” Tạ Lam Sơn rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi. Anh tận mắt chứng kiến, chẳng hề may mắn hơn là bao.
“Đêm nay cậu định ngủ thế nào?” Thẩm Lưu Phi hỏi.
Đã hỏi đến rồi thì Tạ Lam Sơn cũng không muốn co ro trên cái sofa cứng quèo kia, anh nghĩ đều là đàn ông cả, có thể ngủ chung một đêm trên cái giường rộng chết người này tốt.
“Tôi không có thói quen ngủ chung giường với người cùng giới tính, nhưng mà,” Rõ ràng muốn chiếm hời từ người ta như tu hú chiếm tổ chim khách mà lại còn ra cái vẻ hi sinh anh dũng, Tạ Lam Sơn xoay chân ngã lên giường, “ăn của anh rồi thì phải khúm núm mềm mỏng thôi, tới đây đi.”
Thẩm Lưu Phi hơi cúi đầu, ánh mắt luồn vào giữa háng Tạ Lam Sơn.
“Bé quá,” Thẩm Lưu Phi lãnh đạm nói, nghe có vẻ chẳng hứng thú gì, “cậu ngủ trên sofa đi.”
“Thế này còn bé?” Tạ Lam Sơn bật dậy khỏi giường như vừa bị sỉ nhục, “Người khác đều gọi tôi là Tripod-Man* đấy!”
*Đàn ông có ba chân, ý là chân giữa cũng to ngang chân chính.
Tự so bản thân với tripod, mặc dù mặt dày nhưng dirty talk rất sáng tạo. Thẩm Lưu Phi nhoẻn cười, vậy mà gương mặt trước giờ luôn tĩnh lặng không gợn sóng lại lộ ra sắc thái mỏi mệt và ấm áp, mệt mỏi chỉ là một đầu ngón tay, ấm áp cũng chỉ có chút xíu, nhưng chính một xíu khác biệt nhỏ bé đến mức không thể nhận ra ấy lại khiến người này nom dễ gần hơn nhiều.
Y khăng khăng giữ thái độ đuổi người, nhưng vẫn nói một câu chúc ngủ ngon.
Người cao chân dài nằm trên sofa rất khó chịu. Tạ Lam Sơn nằm ngửa trên ghế, đến khi nghiêng qua lại thấy ánh sáng ấm áp le lói hắt ra từ phòng ngủ của Thẩm Lưu Phi.
Chẳng bao lâu sau, anh đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ khi nghe thấy âm thanh sột soạt rất khẽ, tựa như tiếng mưa rơi trên lá cây, hoặc như tiếng bút lướt trên giấy vẽ.
Hiếm khi Tạ Lam Sơn không mơ thấy người phụ nữ áo trắng kia, cả một đêm ngủ ngon lành.
Tám giờ sáng hôm sau, hai người đi ra khỏi tòa nhà. Tạ Lam Sơn được ăn no lại ngủ một giấc say sưa nên tâm trạng rất phấn chấn, anh chẳng thèm để ý Thẩm Lưu Phi nãy giờ không mở miệng mà cứ khăng khăng kề vai sát cánh với y, còn gọi y là “anh họ Tiểu Thẩm”, cử chỉ cũng vô cùng thân mật.
Chưa tới chỗ đỗ xe, Thẩm Lưu Phi bỗng cảnh giác quay phắt đầu lại. Nhưng chẳng có bóng người nào dưới tán cây, gần đó có một ông cụ còng lưng đang lề mề đi bộ tập thể dục buổi sáng.
“Sao thế?” Tạ Lam Sơn hỏi.
“Không có gì.” Thẩm Lưu Phi khẽ nhíu mày, y xoay người mở cửa xe. Gió lách qua những ngọn cây, tiếng chim hót ve kêu vang lên từng hồi.
Đúng là y cảm thấy có kẻ đang nhìn mình chằm chằm từ trong bóng tối.
Về cục thành phố, anh nói những suy đoán về dấu chân ở hiện trường cho Đào Long Dược, đội trưởng Đào lập tức cho người lên danh sách một lần nữa, tiếp tục điều tra những phụ nữ có thể quấy rối tình d*c Tùng Dĩnh.
Các đặc điểm của dấu chân tại hiện trường đều có thể chuẩn xác chỉ ra và xác nhận những đặc thù sinh lý của kẻ tình nghi, hơn nữa Tiểu Lương còn dẫn theo chó nghiệp vụ đến ngửi hiện trường, cuối cùng thì công nghệ rà soát dấu chân khiến Đàm Quảng Thắng kinh hồn táng đảm bấy lâu đã phát huy uy lực của mình, rốt cuộc cũng tìm thấy kẻ tình nghi.