La Vy Vy đứng ở cổng trường Thất trung, tiếp nhận những ánh mắt "kiểm duyệt" của học sinh và giáo viên đi qua.
Cô cảm thấy cô thật sự có thể chịu bị Phàm Nhất Hàng nói ra những lời nguyền rủa, nhưng lại không thể chịu được cảm giác bị thầy chủ nhiệm răn dạy vì hôm nay cô không đeo thể học sinh---- bạn bè trong hội học sinh muốn giúp cô cũng không giúp được nữa rồi.
Nhưng trông thấy phản ứng của Phàm Nhất Hàng cao sáng sớm, có phải là tối qua cậu ấy đã không phát hiện ra cô?
La Vy Vy có chút mơ hồ, không chắc chắn. Bởi vì trên người Phàm Nhất Hàng này, cô không thấy cậu ấy biểu lộ ra biểu cảm gì.
Khi Phàm Nhất Hàng và Tần Thiên Thiên đến cổng trường, La Vy Vy đang cúi đầu nghe những lời giáo huấn của thầy chủ nhiệm.
Không biết có phải là do ngủ không đủ giấc hay không mà cô ấy trông có vẻ mù mờ, cứ ngây người chịu giáo huấn như vậy.
Thậm chí...có hơi ngoan ngoãn.
Tần Thiên Thiên kinh ngạc đến há hốc miện, cô cũng không nghĩ tới La Vy Vy hôm nay sẽ bị bắt. Cô vừa định giải thích cho Phàm Nhất Hàng, cậu ta đã từ bên cạnh La Vy Vy đi qua, mắt không liếc tới, giống như là tưg đầu đến cuối khônv nhìn thấy cô vậy.
Cũng may, La Vy Vy cũng không quan tâm gì tới Phàm Nhất Hàng.
Tần Thiên Thiên thở phào một hơi.
Cô quay đầu nhìn mắt của La Vy Vy, lại cúi đầu nhìn thẻ học sinh ở trước ngực mình. Trong lòng bỗng nhiên nghĩ ra một cách.
"Chủ nhiệm. " Tần Thiên Thiên đi tới: "Em không có mang theo thẻ học sinh. "
Chủ nhiệm đang dạy dỗ La Vy Vy thì thấy Tần Thiên Thiên, người đã lấy được học bổng vào năm ngoái chứ ai!
Ông vô cùng ngạc nhiên nhìn thẻ học sinh trước ngực Tần Thiên Thiên: "Cái này, em không có thẻ học sinh sao? "
Cái này là đang đùa ông hay sao?
Tần Thiên Thiên cứ cắn mỗi mãi, giống như là vừa mới ra một quyết định rất trọng đại.
"Đây là chị gái của em, người quên mang theo thẻ học sinh là em, chị ấy đã đưa thẻ học sinh của mình cho em ạ."
Chủ nhiệm nhìn kỹ một lúc, quả nhiên tên trên thẻ học sinh không phải là Tần Thiên Thiên, ảnh tỏ ra khó xử, mở miệng nói: " Đã như thế thì... "
" Vậy em cứ đi vào đi. " La Vy Vy tiếp nhận lời nói của chủ nhiệm, cô chìa tay cầm lấy thẻ học sinh từ trong tay Tần Thiên Thiên rồi đi thẳng vào trong cổng trường Thất trung. Không nhìn Tần Thiên Thiên dù chỉ một cái.
Tần Thiên Thiên kinh ngạc nhìn "chị gái" đi thẳng vào trong cổng trường, trong lòng bỗng nhiên hối hận.
Nhưng cô cũng đã lỡ làm mất rồi, chỉ có thể cắn răng nhận sai mà thôi!
……
Khi La Vy Vy đi vào lớp học, Phàm Nhất Hàng đã ngồi vào vị trí, đợi cô đi đến thì kéo ghế ra rồi ngồi xuống. Đối phương ngay cả mí mắt cũng không thèm ngước lên, giống như cô không hề tồn tại vậy.
La Vy Vy sớm đã quen với thái độ như chó này của Phàm Nhất Hàng, dù là ai đi chăng nữa cậu ta cũng đều dùng thái độ như vậy, cũng không phải là cố ý coi thường cô mà chính là tính khí vốn lạnh nhạt như vậy rồi.
Sự lạnh nhạt của Phàm Nhất Hàng, bình thường La Vy Vy cho dù đã quen cũng là sẽ tức giận một chút. Thế nhưng trái lại hôm nay cô lại rất vui.
Tính khí này của Phàm Nhất Hàng có phải chăng là chứng minh rằng hôm qua cậu ta vẫn chưa xem bức thư tình?
La Vy Vy thở phào nhẹ nhõm, Phàm Nhất Hàng bỗng đứng lên.
Âm thanh kéo ghế "rít" lên một tiếng khiến La Vy Vy hoảng sợ đến nỗi nhảy hẳn lên, hai tay che trước ngực, vẻ mặt đầy cảnh giác.
"Cậu muốn làm gì hả?!"
Phàm Nhất Hàng mắt rủ xuống nhìn về phía cô, đáy mắt giống như là ẩn chứa một ngọn núi băng. La Vy Vy phút chốc rơi vào sự trầm mặc đó.
Cái này...là muốn khiêu chiến với cô sao?
La Vy Vy ra sức nuốt nước bọt, hai tay đặt vào hai bên váy, vô thức siết chặt váy lại.
"Này. " Phàm Nhất Hàng mặt không biểu cảm nhìn cô.
Tầm mắt La Vy Vy hạ xuống.
Trong tay cậu cầm vài quyển vở bài tập, hóa ra chỉ là muốn nộp bài tập mà thôi.
La Vy Vy: "Ờ... Ha.... Haha, cậu đưa đây."
Cô ho khan hai tiếng, ngồi xuống ghế, hai tay kéo ghế lên phía trước, ngực dán vào mép bàn làm dư một ví trí ở phía sau.
Vốn dĩ sau chỗ của hai người họ là một cái bàn, nhưng trong lớp học có để một cái bảng đen, phía sau lại có hai cái bàn trống, vì vậy Phàm Nhất Hàng ra vào đều cần phải đi qua bên chỗ La Vy Vy.
Khi Phàm Nhất Hàng đi đến, La Vy Vy ngửi thấy mùi thơm hoa quả trên người cậu ta, ký ức đáng sợ tối qua lại hiện ra.
La Vy Vy chán nản nằm bò lên bàn, giống như một con thỏ con bị suy nhược vậy.
Đây là muốn khiêu chiến hay không muốn khiêu chiến đây? Điều này chính là một vấn đề đấy.
Nhưng trong lòng cô sớm đã thiên về việc thương lượng đặng yên thân rồi.
Có chuyện gì là không thể giải quyết ổn thỏa được cơ chứ, đặc biệt lại là đánh nhau nữa chứ. Bạn nói có đúng hay không?