Trông Cậu Cũng Có Chút Đẹp Trai

Chương 19: Phàm Nhất Hàng đích thực là một tâm cơ boy*!



*Mình để tên chương đúng theo văn bản gốc, ý là người có tâm cơ thôi.

La Vy Vy cứ nghĩ Phàm Nhất Hàng sẽ ngăn cản, không cho cô lấy lọ sữa chua. Cuồi cùng, ở trước mặt cả lớp La Vy Vy đã lấy được lọ sữa chua ở trên bàn của cậu. Cô không nghĩ tới Phàm Nhất Hàng lại bất động, giống như một bức tượng vậy.



Cô ngẩng đầu lên đổ sữa chua vào miệng, lắc lắc đầu.

Làm xong rồi, cô vẫn trông chờ tên mặt liệt Phàm Nhất Hàng này sẽ trêu chọc cô.

Đợi đã.

Trêu chọc?

La Vy Vy bỗng nhiên nhận ra, cô dường như bị quân địch "mê hoặc" rồi. Bởi vì cô lại có thể dùng từ "trêu chọc" với Phàm Nhất Hàng?

Hay là, đây chính là mưu kế của Phàm Nhất Hàng, không tốn một tí một ti sức lực nào rồi khiến cô "bại trận".

Đáng ghét...

Phàm Nhất Hàng đích thực là một tâm cơ boy!

La Vy Vy nắm chặt lọ sữa chua kia lại, lọ sữa chua bị bóp phát ra tiếng "lộp độp lộp độp".

Cô nhíu chăth lông mày lại, cố gắng bình tĩnh lại.

Phía quân địch có chỉ số IQ quá cao, cô không thể lấy trứng chọi đá được. Vẫn là nên biết người biết ta thì hơn. Cô sẽ giả vờ bản thân bị cậu ta "mê hoặc" trước, sau đó lại nhân cơ hội phản lại quân địch!

Thông minh! La Vy Vy, sao mày lại có thể thông minh như vậy cơ chứ?

Nếu không phải ở bên cạnh Phàm Nhất Hàng, La Vy Vy chắc chắn sẽ ngẩng mặt lên trời mà cười lớn rồi.

Phàm Nhất Hàng thấy La Vy Vy biểu cảm biến hóa liên tục, hết cau mày lại cong môi lên cười. Mặt cậu đầy sự khó hiểu.

Bạn cùng bàn của cậu, chính là kỳ lạ như vậy đấy.

"Ây, bạn cùng bàn."

La Vy Vy để lọ sữa chua xuống, kéo bàn về vị trí cũ một cách kín đáo. Làm xong những việc này cô mới đến gần Phàm Nhất Hàng, để lộ ra nụ cười vô hại, cô cười híp mắt lại: "Cậu tin vào Phâth hay tin vào Chúa Giê-su vậy? "

Phàm Nhất Hàng không biết vì sao La Vy Vy lại hỏi một vấn đề vô vị và không có ý nghĩa gì như vậy. Nhưng cô nói ra lời này cũng không nghĩ qua là nó không có ý nghĩa.

Trước câu hỏi này, cậu có thể sẽ trực tiếp không đếm xỉa đến, để cô tự mình nói cho đủ, sau đó khi cô nói mệt rồi thì cũng sẽ dừng lại thôi.

Nhưng bây giờ vấn đề giữa hai người mới được làm dịu một chút, cậu quyết định vẫn sẽ trả lơi cô một chút.

"Cả hai tôi đều không tin." Loại tín ngưỡng kiểu này, người có nội tâm không đủ mạnh mẽ mới cần đến. Mà nội tâm của cậu không phải là yếu đuối, vậy nên càng khỏi phải nói đến tín ngưỡng.

Nghe câu trả lời của Phàm Nhất Hàng, sắc mặt La Vy Vy liền thay đổi.

Quả nhiên! Phàm Nhất Hàng quả nhiên là theo tà giáo mà!

Mắt La Vy Vy nhìn lông tơ trên cánh tay mình đã dựng thẳng đứng lên, cô lặng lẽ ngồi thẳng xuống, không phát ra bất cứ âm thanh nào, nhẹ nhàng kéo bàn sang bên phía hành lanh kia một chút.

Đúng là vận chó ám lên chỗ ngồi cuat lão đại Thất trung rồi mà! Ai yêu thương nổi chỗ ngồi này cơ chứ!

"La Vy Về. " Phàm Nhất Hàng bỗng nhiên mở miệng.

La Vy Vy giật mình, run lẩy bẩy nhìn về phía Phàm Nhất Hàng. Cô cố gắng gượng cười, bởi vì cô không thể để tên tin đồ liệt cơ mặt Phàm Nhất Hàng này phát hiện ra manh mối gì được.

Biểu cảm trên mặt cô cứng đờ: "Có, có chuyện gì vậy? "

Phàm Nhất Hàng dùng giọng điệu lạnh nhạt như cũ nói: "Tôi đã đồng ý với cậu sau này sẽ không để người khác ngồi vào chỗ của cậu nữa, vậy thì cậu cũng phải đồng ý với tôi một chuyện. "

Cổ họng La Vy Vy ra sức nuốt nước bọt, phát ra tiếng "ừng ực".

Cô hỏi lại: "Chuyện... Chuyện gì? "

Ánh mắt của Phàm Nhất Hàng dần dần quét qua mặt La Vy Vy, cuối cùng nhìn đi chỗ khác. Ánh mắt cậu không được tự nhiên cho lắm: "Sau này cậu cũng không được cùng với đám người kia ngồi ở cửa tiệm tạp hóa nữa. "

La Vy Vy vô thức hỏi: "Vì sao? "

"Bởi vì... " Phàm Nhất Hàng rút trong chồng sách từ trên bàn quyển sách giáo khoa. Một bên lật tới lật lui quyển sách, một bên ghét bỏ trả lời: "Bởi vì sẽ chắn đường đi của người khác."

La Vy Vy :“……”

Có câu gọi là khảo cẩu bất đáng đạo*, vì vậy Phàm Nhất Hàng đây là đang chửi cô hay sao?

*Hảo cẩu bất đáng đạo: (好狗不挡道): câu này liên quan đến cách chủ nhân dạy dỗ cún cưng của mình. Các bé cún nếu được chủ nhân dạy bảo kỹ lưỡng thì đối với người lạ sẽ không xông ra “cướp đường”. Còn thông thường thì khi các bé cún trông thấy người thân quen với mình thì thường nhảy ra chặn trước mặt người đó, “Gâu gâu” mấy tiếng, gần như để chào hỏi đó. Chắc ý của Phàm Phọt ở đây là La đại ca không được dạy dỗ đàng hoàng. Nguồn: google

Được lắm, món nợ này...cô sẽ nhớ cả đời?!

La Vy Vy nén giận "hừ" một tiếng, cô cảm thấy rất oan ức.

La Vy Vy cô từ khi nào lại phải chịu khuất phục như vậy?

Không được, cô phải để Tống Ninh Viễn đi điều tra tà giáo của Phàm Nhất Hàng cho đến cùng là có lợi hại hay không. Nêu không lợi hại, cô liền mang người đi đến hang ổ của cậu ta! Vì dân trừ hại!

Hết chương 19

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.