Quả nhiên là bọn chúng đã lập một kế hoạch để tính việc lâu dài. La một người nối nghiệp của chủ nghĩa cộng sản, La Vy Vy bỗng nhiên giác ngộ ra trách nhiệm lớn lao của mình.
Sau khi hỏi xong vấn đề kia, cô không trao đổi bất kỳ điều gì với Phàm Nhất Hàng nữa, mà bản thân Phàm Nhất Hàng cũng là một người cực kỳ ít nói. Sau cuộc trò chuyện kia, hai người không có trao đổi gì với nhau nữa.
Tiếng chuông tan học vang lên, La Vy Vy cũng cằm cắp sách cùng Tần Thiên Thiên đi về. Cô thậm chí đã nghe được Phàm Nhất Hàng gọi tên của cô, nhưng cô lại không dám quay đầu lại.
Thử hỏi nửa đêm nghe được có người gọi bạn ở phía sau, bạn có dám quay đầu lại không? Không phải là vội vàng chạy đi sao?! Ai biết thứ gọi bạn kia là người hay là ma?
"Chị, chị chạy nhanh như vậy làm gì? " Tần Thiên Thiên hầu như không theo nổi bước chân của La Vy Vy. Nhưng tay của cô bị La Vy Vy nắm chặt, không thể không chạy cùng La Vy Vy được.
La Vy Vy không để ý đến cô, một mực chạy đến cổng trường. Đến khi nhìn thấy xe của Tần Lạc Viễn mới buông tay cô ra, còn không quên nhìn về phía sau.
Nhìn thấy trong đám người không có Phàm Nhất Hàng, cô mới bình tĩnh hơn. Xe của Tần Lạc Viễn chậm lại rồi dừng ở trong bãi đậu xe.
Tần Thiên Thiên càng cảm thấy khó hiểu hơn. Cô nhìn về phía sau theo La Vy Vy, không thấy gì đặc biệt cả. Cô lại truy hỏi: "Chị, chị đang tránh ai vậy? "
La Vy Vy thần sắc không đổi lắc đầu: "Không ai cả. "
"Nhưng chị... "
Tần Thiên Thiên vẫn muốn hỏi thêm nhưng ở bên kia, Tần Lạc Viễn đã bấm còi xe về phía này. Rõ ràng là đã ông ấy nhìn thấy bọn cô, đang thúc giục bọn cô lên xe.
Tần Thiên Thiên chỉ có thể coi như không có gì, đi đến bên xe, mở cửa xe ở ghế lái phụ ra rồi ngồi vào. La Vy Vy theo phép tắc ngồi vào ghế ở phía sau. Trước đó cô vẫn chạm mặt vài nam sinh mà cô quen biết nên đã chào hỏi mấy tiếng.
Tần Lạc Viễn chậm chạp khởi động xe, tránh được dòng người đang tràn ra đường quốc lộ. Đợi đến khi tình hình tốt hơn một chút, ông nhìn vào khuôn mặt lạnh nhạt của La Vy Vy phản chiếu lại trong kính quan sát. Thấy sắc mặt cô không được tốt lắm, ông liền nói: "Con gái à, đừng quá gần gũi với nam sinh. Các con bây giờ ấy, quan trọng nhất chính là học tập. "
Rất dễ nhận thấy, ông đã nhìn thấy La Vy Vy cùng với mấy nam sinh trêu đùa.
Thật ra cũng không hẳn là trêu đùa đâu, đơn thuần là bàn bạc về cuộc chiến với họ thôi. Họ đã trêu chọc sự việc của cô với Lâm Kỳ Hân ngày hôm nay, nói cô với Lâm Kỳ Hân tranh đoạt tình nhân.
La Vy Vy nghe đã thấy phiền, cô nổi cáu lên liền đã vào mông mỗi người một phát.
Chỉ thế mà thôi.
Nghe những lời này của Tần Lạc Viễn, La Vy Vy vô cùng kinh ngạc nhìn vào ghế lái xe.
Tay trái Tần Lộ Viễn giữ vô-lăng, tay phải dựa vào trên vô-lăng, giữa hai ngón tay kẹp điếu thuốc lá. Khói thuốc vấn vít xung quanh ông, dáng vẻ lái xe đúng tiêu chuẩn của người đàn ông trưởng thành, cực kỳ cuốn hút.
Cô có một chút ngoài ý muốn. Bởi vì Tần Lạc Viễn ở phía trước thật sự không biết tại sao lại dạy dỗ cô như vậy. Gần đây cũng không biết là đã trúng phải gió gì nữa.
Khi ông nói những lời này ra, liền khiến Tần Thiên Thiên kinh ngạc nhìn bố ruột của mình bằng một con mắt khác.
Ánh mắt của La Vy Vy ở trong gương chiếu sau đối diện với Tần Lạc Viễn.
Mẹ ruột của La Vy Vy, Nguyễn Ngọc Quyên, là một bác sĩ tâm lý, vì vậy từ khi còn nhỏ cô đã chịu ảnh hưởng rất nhiều từ bà ấy. Cô đã có bản lĩnh hơn rất nhiều người cùng tuổi khác, đó chính là thông qua sắc mặt có thể đoán được suy nghĩ của họ. Tính ra nhìn người cũng rất khó.
Cô rõ ràng biết Tần Lạc Viễn với Nguyễn Ngọc Quyên bất đồng ở chỗ: Nguyễn Ngọc Quyên khi mắng cô, cô thường coi thường, giả đui giả điếc. Chỉ cần không cãi lại, cô liền có thể bình an vô sự. Nhưng khi Tần Lạc Viễn mắng cô, cũng có lẽ là dạy bảo cô, ông nhất định phải có được một câu trả lời.
Chủ nghĩa trọng nam của đàn ông đại khái luôn là như vậy.
La Vy Vy thu lại vẻ mặt sửng sốt của mình, cô nhanh trí giả vờ "Vâng" một tiếng. Tần Lạc Viễn liền không nhắc lại nữa, sắc mặt cũng ôn hòa hơn.
Đáy mắt mắt Tần Thiên Thiên thoáng qua biểu tình phức tạp, cô nằm bò lên cửa xe, nhìn một cửa hàng không xa phía trước, cố ý nũng nịu: "Bố! Con muốn ăn Haagen-Dazs*!"
*Haagen Dazs: một loại kem của Mỹ.
"Bố biết rồi, nhưng con đang học khiêu vũ, loại đồ này nên hạn chế ăn một chút. Con có biết không..." Tần Lạc Viễn vừa mở miệng ra liền nói một tràng. Ông ở trước mặt La Vy Vy là một người cha nghiêm khắc, ít nói. Nhưng ở trước mặt Tần Thiên Thiên, ông lại là người cha hiền lành, hết mực yêu thương con gái.
Ông cũng không kiêng kỵ gì khi ở trước mặt La Vy Vy mà đối xử với Tần Thiên Thiên như vậy.
Cuối cùng xe vẫn dừng lại ở trước cửa hàng kem Haagen Dazs. Trong giây phút đó, La Vy Vy bỗng nhiên có một loại cảm giác chán nản.
Cô không thích Tần Lạc Viễn, nhưng cũng không ghét ông ấy.
Bởi vì cô biết, Tần Lạc Viễn không phải là không tốt, ông ấy chỉ là không yêu quý cô như vậy mà thôi.