Sự thật chứng minh, con người Phàm Nhất Hàng này thật sự rất nhỏ mọn, không có phong thái thân sĩ gì hết! Bởi vì sau khi lấy được cặp sách, cậu ta liền không thèm quan tâm đến cô nữa, mà cứ thế bỏ đi!
Cô muốn thu lại những lời vừa nói ở trong lòng kia.
...Phàm Nhất Hàng mới chính là người bạn cùng bàn tồi tệ nhất trên thế giới này!
Có điều ở phía trước không xa lắm là cổng trường rồi. Khi cô híp mắt lại để nhìn rõ mọi thứ thì đã có thể nhìn thấy rõ Tần Lạc Viễn dừng xe ở đâu.
Điện thoại trong cặp rung lên, cô đưa tay vào trong cặp, lấy điện thoại ra. Trên màn hình hiển thị ba chữ "Tần Lạc Viễn".
La Vy Vy từ chối cuộc gọi, sau đó nhảy cóc đi đến cổng trường. Trông cô giống như thỏ con bị nhổ sạch lông vậy, nhưng cô không thích thỏ. Cô hận!
Cả đoạn đường, cô như một con ngốc nhảy đến cổng trường. Tần Lạc Viễn đã đợi đến mức không còn kiên nhẫn, ông đang chuẩn bị lái xe vào trường tìm người rồi.
"Chú Tần." La Vy Vy mệt mỏi nhảy đến bên cạnh xe.
Tần Lạc Viễn vừa mở cửa ghế lái ra thì liền nghe thấy tiếng của La Vy Vy. Ông mở miệng quở mắng: "Các con có chuyện gì sao? Thiên Thiên đâu? Tại sao chỉ có mình con? "
Nếu không phải là ở cổng trường đang có nhiều người như vậy, La Vy Vy cảm thấy ông ấy sẽ chửi ầm cả lên rồi. Chứ không phải giống như bây giờ mà thấp giọng hỏi cô kiểu này.
"Cô ấy đi lấy cặp sách." La Vy Vy nói. Cô khó khăn mở cửa xe sau, rồi bò vào trong.
Tần Lạc Viễn vốn dĩ không chú ý đến vết thương ở chân của La Vy Vy ông còn không cần thèm nhìn cô nhiều thêm một cái. Ông dựa người vào xe, đứng đợi Tần Thiên Thiên.
La Vy Vt ngồi ở trong xe, xuyên qua cửa xe, cô nhìn thấy Tần Lạc Viễn lấy ra một điếu thuốc, rồi châm lên. Khói thuốc lượn lờ xung quanh, cô chán ghét di chuyển tầm mắt.
Cô ghét mùi thuốc lá.
Bởi vì bố ruột của cô chính là kẻ vừa nát rượu, vừa nghiện thuốc lá. Uống say rồi liền chửi mắng cô và Nguyễn Ngọc Quyên.
La Vy Vy nhớ rằng lúc đó, chỉ cần tay bố ruột của cô chạm vào bất cứ món đồ gì thì nó đều thấm đẫm mùi thuốc lá, vì vậy nên cô mới ghét thuốc lá.
Mặc dù Tần Lạc Viễn đang hút thuốc, nhưng ông lại không vô tâm như vậy. Khi hút thuốc, ông ấy sẽ tránh ra xa trẻ nhỏ như bọn cô, đến phòng sách để hút.
Đương nhiên là, bây giờ phòng sách của Tần Lạc Viễn đã trở thành phòng của Tần Thiên Thiên. Vậy nên Tần Lạc Viễn hút thuốc đều sẽ đi lên sân thượng.
Đây cũng là nguyên nhân khiến La Vy Vy không thể đối nghịch với Tần Lạc Viễn.
Không có vấn đề gì cả. Mặc dù Tần Lạc Viễn mang bản tính keo kiệt của một thương nhân, nhưng so với bố ruột của cô, thì ông ấy đã tốt hơn nhiều lắm rồi.
Không lâu sau, Tần Thiên Thiên từ cổng trường đi ra, mang theo cơn tức giận ngồi vào ghế lái phụ.
Tâm tình của Tần Lạc Viễn dường như không tệ. Ngoài ra, ông còn vừa khởi động xe vừa hỏi cô ba câu hỏi. Sau đó cũng không có hỏi lại tại sao bọn cô lại đi ra chậm đến vậy.
La Vy Vy cảm thấy có hơi kỳ quái. Trong lòng dâng lên một loại linh cảm chẳng lành.
Kiểu linh cảm không may này càng trở nên mãnh liệt khi xe đi vào khu thành cũ. Con đường này cô vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
"Chúng ta đi đâu vậy? " La Vy Vy không nhịn được, hỏi
Tần Thiên Thiên nghe thấy câu nói của La Vy Vy mới ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, quả thực phát hiện ra đây khoảng phải là con đường về nhà.
"Đưa các con đi đến nhà một người."
Tần Lạc Viễn nói xong, một tay ông nắm vô lăng, xe giảm tốc độ, đi rất chậm, bởi vì ông đang tìm số nhà.
"Chúng ta..." La Vy Vy ngừng lại một chút. Cô tự mình suy đoán: "Không phải là đến Phàm gia làm khách đây chứ? "
"Không sai." Tần Lạc Viễn hướng về phía kính chiếu hậu, nhìn thoáng qua, nói: "Khi con và Thiên Thiên đến đó đều phải ngoan ngoãn một chút, trừ phi các con muốn nửa năm nhà ta phải uống gió Đông Bắc."
Tần Thiên Thiên không lên tiếng, chỉ là nắm chặt dây an toàn ở trước ngực. Cô ta nghĩ tới một màn khiến cô ta khó xử ở phòng y tế.
La Vy Vy nhận ra đây là đường đến nhà Phàm Nhất Hàng. Cô biết rằng quẹo về bên trái ở phía trước, sau đó đi thêm năm mươi mét nữa là đến nhà Phàm Nhất Hàng rồi.
Cô có hơi mâu thuẫn. Bởi vì cô sợ cảnh tượng cô nhìn thấy vào đêm kia, nhưng cô lại cảm thấy có chút hiếu kỳ, và...một loại mong đợi khiễng nói rõ nguyên nhân.
Trong lòng mỗi người đều có lòng hiếu kỳ, mà một khi đã tò mò rồi thì bọn cô đều quên đi hết mọi sự sợ hãi.
Cô nghĩ một chút, rốt cuộc Phàm Nhất Hàng có phải loại người như cô suy đoán hay không. Chính là kiểu người vừa thần bí lại vừa đáng sợ.
Vì vậy mà khi xe dừng lại ở cửa nhà Phàm Nhất Hàng, La Vy Vy không quay đầu mà chạy nữa... Đương nhiên rồi, một chân cô bé thương như vậy, cho dù muốn chạy cũng không chạy nổi.
Tần Lạc Viễn đi đến ấn chuông cửa. La Vy Vy ngẩng đầu quan sát nhà Phàm Nhất Hàng.
Hôm đấy là buổi tối nên cô nhìn không được rõ ràng. Còn bây giờ là được nhìn vào ban ngày, cô liền phát hiện ra nơi này xác thực là tòa nhà đẹp nhất ở khu thành cũ rồi. Xung quanh sân nhỏ và những bức tường trắng được trang hoàng đến nỗi tìm không ra một khuyết điểm. Trên cổng sắt đều là những nét chạm trổ phức tạp, mang theo chút phong cách châu Âu. Những kiến trúc bên cạnh nó đều là kiểu kiến trúc mà cô hoàn toàn xa lạ.
Những cây cảnh quý ở trong sân cô đều không thể gọi tên ra được. Điều này giống như là để tỏ rõ người sống trong này không phải là người tầm thường vậy.
Tần Lạc Viễn nhấn hai tiếng chuông cửa, sau đó liền lùi về sau hai bước, đứng đợi. Vào lúc đó, ông còn khoảng quên dặn đi dặn lại La Vy Vy và Tần Thiên Thiên rằng, lát nữa khi đi vào phải chú ý lễ phép.
Tần Lạc Viễn liền tục nói dông dài, mãi cho đến khi tiếng bước chân truyền tới ngày một gần hơn thì ông mới dừng lại.
La Vy Vy chỉ cảm thấy tiếng bước chân này giống như là đang dẫm đạp lên ngực cô vậy. Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc...bước chân ngày càng gần thì cô thở ngày càng gấp hơn.
Không sai, cô rất căng thẳng.
"Kéttt..."
Cửa sắt được đẩy ra. Người thiếu niên mặt không biểu cảm từ bên trong đi ra. Giống như là bá tước trong thành cổ vậy, trời sinh đã cao quý, trời sinh đã máu lạnh.
- ---
Hai mươi phút trước.
Trong thành cũ, xe cộ ngày càng nhiều, con đường vốn dĩ đã chật hẹp, ngàn năm không đổi đã trở thành một nơi sớm tối đều tắc nghẽn giao thông.
Với tình hình này, cho dù có đi bộ bằng hai chân thì cũng chẳng nhanh được hơn đi xe là bao. Vậy nên khi Phàm Nhất Hàng đi chiếc xe nhìn có vẻ bình thường kia, nhưng thực chất lại là kiểu xe số lượng có hạn. Fixie Bike*? Khi mấy người Phàm Nhâtd Hàng trở về nhà, quốc lộ vẫn còn chật cứng, cả một dòng xe đỗ lại chờ đèn đỏ.
*Fixie Bike: Xe đạp số cố định, tiếng Anh:fixed gear bicycle hoặc fixie là một chiếc xe đạp có hệ thống truyền động không có cơ chế freewheel. Các freewheel được phát triển sớm trong lịch sử thiết kế xe đạp nhưng xe đạp số cố định vẫn là thiết kế tiêu chuẩn. Wikipedia
Phàm Nhất Hàng đẩy cửa phòng ra liền ngửi thấy được mùi thơm của thức ăn.
Ở giữa phòng khách đã bày biện đủ các món ăn mà cậu và ông nội vẫn ăn hàng ngày. Mà trong phòng bếp vẫn còn truyền tới tiếng xào rau. Hiển nhiên lát nữa vẫn sẽ còn có món được mang lên.
Xem ra là có khách tới rồi.
Phàm Nhất Hàng ngồi xuống bàn trà, ném cặp sách sang một bên. Cậu rót một cốc nước, ngẩng đầu uống. Yết hầu trượt lên xuống, nước theo đó mà mà trôi xuống bụng.
Uống nước xong, cậu xách cặp sách lên, đi lên lầu.
Cầu thang được làm bằng gỗ, màu đỏ thẫm. Khi giẫm lên sẽ phát ra những tiếng "lộc cộc, lộc cộc".
Ông nội Phàm ở trong phòng bếp nghe thấy tiếng động, tay cầm xẻng nấu đi ra, nói: "Phàm Phàm? "
Phàm Nhất Hàng nghe thấy danh xưng giống như La Vy Vy đã gọi mình, huyệt thái dương giật lên hai cái, đau đầu nhìn về phía ông nội Phàm: "Con đã nói rồi, đừng gọi con như vậy."
Ông nội Phàm không vui nói: "Gọi như vậy thì có gì không được? Khi con còn nhỏ, ông nội đều gọi con như vậy đấy! "
Phàm Nhất Hàng lựa chọn trầm mặc.
Ông nội Phàm giơ cái xẻng nấu trong tay lên, nói: "Lat nữa sẽ có bạn của con đến, con mau đi thay đồ rồi xuống lầu đi."
Phàm Nhất Hàng ngây người, hỏi: "Bạn của con? "
Từ khi nào mà cậu có bạn ở thị trấn nhỏ bé này vậy? Tại sao cậu lại không biết là mình cũng có bạn chứ?
"Chính là bạn cùng bàn của con ở lớp ấy! Nhà bon họ muốn đến nhà chúng ta làm khách." Giọng nói của ông nội Phàm lộ ra dáng vẻ cao hứng, không chú ý tới sắc mắt đen xì của cháu trai mình.
Bạn cùng bàn ở lớp...không phải Là Vy Vy thì còn là ai nữa?