Sau khi yên tĩnh trong ít phút, ông nội Phàm cầm gậy đập xuống sàn nhà, cố gắng đứng thẳng: "Con không đuổi theo thì ông đi! "
Ông ấy vừa định quay người thì Phàm Nhất Hàng đã đứng dậy, từ bên cạnh ông chạy qua, nhanh chân đi ra ngoài cửa.
"Buổi trưa không về ăn cơm đâu hả tiểu thiếu gia? " Phương Hải Phàm hướng về phía bóng lưng Phàm Nhất Hàng mà gọi.
Chỉ nghe thấy một chữ "ừm " đơn giản. Phương Hải Phàm và ông nội Phàm nhìn nhau một cái, rất hiểu ý nhau mà cùng mím miệng cười.
Sau khi ông nội Phàm cười một cái thì lại than thở, cảm thấy có chút vui vẻ yên tâm: "Tên nhóc này bây giờ mới có chút tình người một tí. Cậu không biết đâu, trước khi Vy Vy đến đây, tôi và tên nhóc đó cả một ngày cũng không nói đến mười câu, tôi ngột ngạt đến chết rồi! "
Phương Hải Phàm có rất nhiều lời nói đã giấu trong lòng từ lâu rồi, cuối cùng ông ấy vẫn mở miệng: "Tiểu thiếu gia bây giờ so với trước đây đã có tình người hơn rất nhiều rồi, có điều lão Phàm à, ông không lo rằng tiểu thiếu gia sẽ yêu sớm sao? Bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của tụi nhỏ vẫn là học tập. Dăm ba cái yêu sớm đó ấy, là ảnh hưởng tới việc học nhất đấy! "
Thấy dáng vẻ sốt sắng của Phương Hải Phàm, ông nội Phàm truyền tới một ánh mắt khinh bỉ.
"Cháu trai nhà người ta thì tôi còn lo sẽ yêu sớm, cậu thấy tên nhóc này... có khả năng sao? Nếu nó thật sự yêu sớm, tôi nhất định sẽ đốt một tràng pháo để ăn mừng! " Ông nội Phàm từ chóp mũi hừ lạnh một tiếng coi thường.
Thật sự không phải là quá tự tin đối với cháu trai mình, mà là ông không thể nào tự tin nổi với thằng nhóc này.
Dáng vẻ như koookaburra* này còn đòi yêu sớm? Kiểu người như nó có mà vào chùa mà a di đà Phật thì có!
*Koookaburra: một loài chim của Úc, có tiếng kêu thành chuỗi nghe như tiếng cười.
Phương Hải Phàm trầm tư trong ít phút, gật đầu tán thành.
……
Nam chính của chuyện tình yêu đương được nói đến kia xuyên qua đám người bảo vệ ở cửa, chạy đến chỗ rẽ thì mới phát hiện ra một hàng người đang đứng ở bên kia đường tán dốc. Dễ dàng nhận thấy là bọn họ đang bàn tán về chiếc xe bản mới Rolls-Las cùng với nhóm bảo vệ của Phương Hải Phàm.
Những người này của Phương Hải Phàm cái gì cũng tốt cả, chính là những người ham học hỏi. Vậy nên chỗ này thu hút nhiều người đến xem náo nhiệt như vậy căn bản không phải là ngoài ý muốn.
Thấy Phàm Nhất Hàng đi đến giao lộ, Lâm Kỳ Hân đang xem náo nhiệt ở gần đó đột nhiên chen từ trong đám người đi ra, nhiệt tình kéo lấy cánh tay cậu, gọi: "Anh Nhất Hàng! "
Phàm Nhất Hàng nhìn mày, rút tay mình về, không cho Lâm Kỳ Hân chút thể diện nào mà lập tức phủi ống tay áo, giống như là trên đó dính phải bụi bặm gì đó vậy.
Không phải là cậu có bệnh sạch sẽ trầm trọng, chỉ là cậu không quen để người lạ tiếp xúc quá thân mật với mình. Mà tiếp xúc thì sẽ nhiễm phải mùi trên cơ thể của đối phương. Cậu không thể chịu nổi mùi cơ thể của người lạ còn sót lại trên người mình.
Đây cũng là nguyên do mà cậu không bao giờ đến nhà ăn ở trường học ăn cơm.
Trông thấy động tác phủi ống tay áo của Phàm Nhất Hàng, sắc mặt Lâm Kỳ Hân lập tức đen lại.
Nhưng với sự hiếu kỳ cùng với việc đối phương là Phàm Nhất Hàng, hai thứ này vẫn khiến cô ta nhẫn nhịn mà không nổi cáu. Cô ta vẫn hạ thấp giọng nói như cũ, ngọt ngào hỏi: "Anh Nhất Hàng, chiếc xe Rolls-Las dừng ở cửa nhà anh là của ai vậy? Là của khách nhà anh sao? Có quan hệ gì với anh vậy? Em có quen không? "
"Bạn của ông tôi. " Phàm Nhất Hàng dằn lòng kìm nén tính khí của mình mà đáp lại một câu, sau đó hỏi: "Có nhìn thấy La Vy Vy không? "
Nếu không phải là vì để hỏi La Vy Vy, thì đoán chừng cậu sẽ không trả lời bất kỳ một câu hỏi vô nghĩa và vô bổ như thế này của Lâm Kỳ Hân.
"Anh hỏi cô ta làm gì? " Nụ cười trên khuôn mặt Lâm Kỳ Hân hoàn toàn biến mất, nhíu mày nói: "Anh Nhất Phàm, anh đừng bị La Vy Vy lừa! Lấy sự việc ở tiệm net mà nói, thật sự là bên La Vy Vy gây chuyện trước, quản lý quán net ở đó có thể làm chứng! Hơn nữa, cô ta là con gái, hơn nửa đêm còn xuất hiện ở quán net, có thể thấy rõ cô ta chẳng phải loại con gái tốt đẹp gì đâu! "
Phàm Nhất Hàng vốn dĩ không muốn phản ứng lại trước những lời nói này của cô ta, nhưng nghe đến phần sau, cậu không kìm nổi mà cảm thấy có chút nực cười.
Nếu La Vy Vy nửa đêm còn xuất hiện ở quán net thì không phải con gái ngoan ngoãn gì, vậy còn Lâm Kỳ Hân cô? Nhiều nhất thì hai người bọn họ cũng là kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi. Hơn nữa cậu còn biết rõ đồ ngốc La Vy Vy kia là bởi vì đám người Tống Ninh Viễn mới tìm tới quán net.
Cậu quá hiểu La Vy Vy rồi, cô ấy không phải là người rất thích mùi khói thuốc, vì vậy sao có thể chủ động đến quán net đầy mùi khói thuốc cơ chứ? Ngược lại là Lâm Kỳ Hân....
"Anh cười cái gì.... " Lâm Kỳ Hân nhíu mày hỏi.
Phàm Nhất Hàng không tiếp lời, mà lại thay phương thức hỏi khác: "Tôi tìm La Vy Vy có việc, cô có nhìn thấy cô ấy từ trong nhà tôi đi ra không? "
Lâm Kỳ Hân không trả lời mà lại hỏi ngược lại: "Anh tìm cô ta có chuyện gì? "
Sự kiên nhẫn của Phàm Nhất Hàng hoàn toàn bị tiêu hao hết sạch, sau khi nói câu "không có gì", cậu nghiêng đầu, muốn đi qua bên kia đường.
"Này.... Đợi đã! " Lâm Kỳ Hân vội vàng chặn đường cậu lại: "Em biết cô ta ở đâu, nhưng anh phải mang em đi cùng! "
Phàm Nhất Hàng trầm mặc, có hơi do dự, nhưng không lâu sau, cậu liền gật đầu đồng ý.
Bởi vì cậu không biết làm thế nào để giao tiếp với người khác, vậy nên đến bây giờ cậu cũng không có cách thức liên lạc với bất kỳ một bạn học cùng lớp nào. Lần trước tìm đến nhà La Vy Vy cũng là dùng dùng điện thoại của chính cô ấy để tìm gọi cho Tống Ninh Viễn.
Cũng có nghĩa là, nếu như La Vy Vy không có ở nhà, cậu sẽ không có cách nào để tìm được cô cả.
Nghĩ đến đây, lông mày Phàm Nhất Hàng không tự chủ được mà nhíu chặt lại, trong lòng dâng lên một loại cảm giác phiền muộn.
Cậu lắc đầu, đem những càm xúc kỳ lạ đó ném đi hết, ngước mắt nhìn về phía Lâm Kỳ Hân: "Đi đường nào? "
"Đi bên này. "
Lâm Kỳ Hân đi trước dẫn đường. Khi đến phía trước, Phàm Nhất Háng suýt chút nữa thì bị mấy bà dì kéo lại hỏi xem những "hắc y nhân" kia liệu có phải là tới để đòi nợ hay không.
Trong mắt phần lớn những người ở đây, người mặc trang phục như thế không phải là quay phim thì chính là đòi nợ thuê.
……
Trời rất nắng, khiến người ta ngay cả dũng khí nhìn thẳng vào mặt trời một giây cũng không có.
Bảng hiệu "Món xào Sa huyện" bị ánh nắng rọi vào, nếu không cẩn thận sẽ chỉ nhìn thấy hai chữ "món xào".
"Miến xào của quý khách xong rồi đây! "
Ông chủ cửa tiệm có chất giọng đậm chất địa phương nói vọng lại, sau đó một bát miến xào hơi thơm được đặt lên trên bàn.
"Cảm ơn. " La Vy Vy nói. Cô vỗ cái hộp màu đen hình chữ nhật được đặt ở góc bàn, dưới tấm vải màu đen lập tức lăn ra hai đôi đũa màu đen.
Ngồi đối diện với cô là hai bác nông dân vừa ăn cơm xong, trước khi đặt tiền lên bàn cân cười ha ha với cô, chào hỏi: "Cô bé nhỏ một mình ăn cơm sao? "
"Vâng ạ! " La Vy Vy ngọt ngào đáp lại một câu, cô cong môi cười, để lộ ra hai má lúm đồng tiền.
Nói chuyện với những người nhiệt tình chất phác như vậy, cô cảm thấy rất vui. Dù sao chỉ cần không phải là cái bản mặt muốn giết người của Phàm Nhất Hàng thì cô đều vui lắm rồi!
Cô vừa định cúi đầu ăn miến thì có hai bóng người hắt xuống mặt bàn của cô.
"La Vy Vy, cô đúng là có thể nói chuyện được với bất cứ người nào mà. " Lâm Kỳ Hân cố ý hạ thấp giọng, để lộ ra giọng nói ngọt ngào của mình, mang theo chút hơi thở gấp gáp.
Dẫn Phàm Nhất Hàng đi tìm tận ba chỗ, cô vốn đã định cho người đi tìm La Vy Vy rồi đấy.... Nhưng cũng may là tìm được rồi. Không thì cô biết làm thế nào để ăn nói với Phàm Nhất Hàng đây?
Nghe thấy giọng nói của Lâm Kỳ Hân, La Vy Vy không kịp phòng bị, suýt chút nữa bị nước trong chính miệng của mình làm cho sặc.
"Sao lại là cô.... " Cô ngẩng đầu ghét bỏ, nhìn về người đang đứng sau Lâm Kỳ Hân, biểu cảm trên mặt liền cứng lại.
Phàm Nhất Hàng.
Người cô không muốn nhìn thấy nhất vào lúc này.
"Bang! "
La Vy Vy cầm đôi đũa đập lên bàn một cái, đứng dậy chuẩn bị đi thanh toán.
Lâm Kỳ Hân nhấc chân đứng lên phía trước, ngăn không cho cô đi ra khỏi chỗ ngồi. Cô ta hạ thấp giọng nói: "Này? Đây là cô muốn đi sao? Anh Nhất Phàm tìm cô có chuyện đấy. "
Tiếng "anh Nhất Phàm" này vang lên, La Vy Vy liền muốn đánh người vừa gọi như thế xong.
"Tránh ra! " La Vy Vy lạnh lùng nhìn Lâm Kỳ Hân, xuyên qua ánh mắt có thể nhận thấy sự nguy hiểm đang cận kề.