Trông Cậu Cũng Có Chút Đẹp Trai

Chương 70: La Vy Vy, anh nhất định sẽ theo đuổi được!



Trong cuộc đời máu chó của La Vy Vy có rất nhiều lần tự đào hố chôn mình, nhưng bây giờ, khi lão đại chính thức của Thất trung, Thẩm Mộ Thành cười híp mắt khen cô "ham học", cô lại muốn chôn bản thân mình đi cho rồi.

Thẩm Mộ Thành sao lại ở chỗ này, còn có chiếc xe thể thao ở phía sau anh ta nữa.

Thái dương La Vy Vy giật liên hồi, nhưng cô vẫn cố gắng duy trì biểu cảm bình tĩnh.

Ham học thì sao? Ham học là chuyện tốt mà.

Mặc dù điều này với La Vy Vy có chút không thích hợp cho lắm. Dù sao thì nói thế nào La Vy Vy cô cũng là lão đại năm nhất mà.

Người xưa có câu: muốn làm lão đại, học hành phải không tốt. (Đừng nghe La Vy Vy nói lung tung, Hy vọng mọi người học tập thật tốt, ngày ngày tiến về phía trước: lời tác giả.)

"Trùng hợp thật. " Cô miễn cưỡng cười trừ, nội tâm đã hỏi thăm một trắm linh tám đời tổ tông nhà Thẩm Mộ Thành rồi.

Thẩm Mộ Thành đi lên phía trước, đưa tay kéo lấy cặp sách ở trong lòng cô, đối diện với ánh mắt của cô, nói: "Không trùng hợp, là tôi cố ý đợi cô. "

La Vy Vy căn mặt ra: "Anh đợi tôi làm gì? "

Thẩm Mộ Thành hất mặt nói: "Không phải cô nói hôm khác mời tôi ăn cơm sao? Tôi đặc biệt tới để hỏi xem hôm khác là hôm nào? "

"Hờ hờ." Hôm khác chính là kiếp sau đấy.

La Vy Vy cười còn khó coi hơn cả khóc: "Tôi đã nói cả rồi, anh có thể đi luôn được rồi đấy. Sách thì đưa cho tôi. "

Thẩm Mộ Thành nghiêng người một cái, tránh bàn tay muốn lấy lại sách của La Vy Vy, cười nói: "Cả một chồng sách nặng thế này, cô muốn tự mình mang về nhà sao? "

La Vy Vy không biết bài tập là cái gì, vậy nên dứt khoát đem tất cả sách ôm ra ngoài. Có điều cô vốn dự định xe bus của trường về, ít nhất phải đi qua hai trạm, nhưng bây giờ...

La Vy Vy có hơi do dự, như sau mấy giây phân vân, cô vẫn thỏa hiệp rồi.

Cô hít sâu một hơi, trong lòng nghĩ sao Thẩm Mộ Thành thích lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui như vậy, nhưng lại có người ghét nhỉ, thật là hiếm thấy.

Vì không thể hiện được một mặt "ham học hỏi" của bản thân mình mà đã bị phát hiện ra hoàn cảnh khó khăn rồi nên La Vy Vy không muốn nói nhiều thêm nữa, ngoan ngoãn ngồi lên ghế lái phụ, còn không quên cài dây an toàn vào.

Những người tài xế thâm niên lái xe còn không thắt dây an toàn, huống hồ gì là tay lái non còn chưa có tốt nghiệp Thẩm Mộ Thành này.

Thấy bộ dạng nghiêm túc của La Vy Vy, Thẩm Mộ Thành lại buồn cười.

Thật ra lúc bình thường anh ta không phải là một người thích cười như vậy, nhưng không biết tại sao, La Vy Vy làm cái gì anh ta cũng đều cảm thấy buồn cười. Hoặc có thể nói, là thú vị.

Thẩm Mộ Thành đặt sách từ ghế lái phụ ra phía sau, kéo cần tay, khởi động xe.

"Nhà cô ở đâu? "

"Đừng đến nhà toi nữa, đi thẳng đi. " La Vy Vy nói được một nửa thì dừng lại, thay đổi lời nói: "Chính là cái chỗ khi vừa tới ấy, anh đi đến đó trước rồi tôi lại chỉ đường tiếp. "

"Ừ. " Thẩm Mộ Thành đồng ý một tiếng, quay đầu xe lại.

Suốt cả đoạn đường La Vy Vy đều duy trì sự trầm mặc, để Thẩm Mộ Thành tránh nhắc đến chuyện học tập. Nhưng vẫn là có tránh cũng không được, một tay Thẩm Mộ Thành cầm vô lăng, tay còn lại vắt lên cửa sổ xe, cười nói: "Nhìn không ra cô thế mà lại là một học sinh ngoan nha. "

Những đứa trè ở độ tuổi này của bọn họ thừa nhận mình là "học sinh ngoan" thì chính là tương đương với việc thừa nhận bản thân "gàn bướng", và "ngu ngốc". Bọn họ thà được khen là "học tập tốt" cũng không tình nguyện bị gọi là "học sinh ngoan". Mà La Vy Vy hiển nhiên không được coi là loại "học tập tốt" kia rồi.

Vì vậy từ này được bọn họ xem như là từ để trào phúng học sinh vô cùng hư hỏng. Khi lão đại năm nhất của Thất trung, La Vy Vy bị gọi như vậy, cô có một chút tức giận, quai hàm bạnh ra.

"Tôi mới không phải là học sinh ngoan. "

"Được, cô không phải. Vậy cô giải thích cho tôi biết, tại sao cô còn đến trường ôm bài tập làm gì? "

La Vy Vy phản bác: "Anh từng nhìn thấy học sinh ngoan nào quên mang bài tập chưa hả? "

Thẩm Mộ Thành gật đầu: "Nhìn thấy rồi, tôi thường quên mang bài tập. "

"Anh... " La Vy Vy nghe xong liền cười: "Học sinh ngoan. "

Thẩm Mộ Thành đưa tay đang vắt lên cửa sổ xe xoa xoa mũi, nói: "Thật ra tôi học cũng không tệ. "

La Vy Vy: "Được rồi. "

Cô tin rằng, nếu anh ta học tốt thì sao lại phải đi khoe khoang với cô làm gì.

Nhưng những lời này La Vy Vy vẫn giữ ở trong lòng.

Hai mươi phút sau, xe thể thao dừng lại ở cửa vào ngõ Cẩu Tử.

"Là chỗ này sao? "

"Ừ."

Thẩm Mộ Thành xác nhận lại một lần mới kéo phanh tay, để xe dừng lại. Anh ta xuống xe, mở cửa sau xe, giúp La Vy Vy ôm sách ra.

Nhưng khi anh ta đưa chồng sách đến trước mặt La Vy Vy, ánh mắt La Vy Vy nhìn anh ta lại có chút kỳ quái.

"Không phải cửa xe hỏng rồi sao? " La Vy Vy nhận lấy sách, mang theo khẩu khí chất vấn hỏi Thẩm Mộ Thành.

Thẩm Mộ Thành mặt không đỏ, tim không đập mà gật đầu: "Đúng vậy, khi cô tự mình đi đến trường, tôi đã tìm một cửa hàng sửa chữa xong rồi. "

La Vy Vy nhướng mày, cười hỏi: "Nhanh như vậy? "

"Ừ. " Thẩm Mộ Thành tiếp tục mặt không đỏ, tim không đập đính chính: "Là lỗi nhỏ thôi, sửa rất nhanh. "

La Vy Vy hất cằm, mặt không cảm xúc nhìn thẳng vào Thẩm Mộ Thành: "Bạn học Thẩm. "

Thấy dáng vẻ này của La Vy Vy, một tay lão luyện về tình trường có tiếng Thẩm Mộ Thành lại căng thẳng, xoa xoa tay: "Có tôi. "

La Vy Vy: "Tôi không quan tâm cửa xe của anh là hỏng thật hay hỏng gia, nói chung hôm nay tôi rất cảm ơn anh. Nhưng cũng hy vọng anh đừng nghĩ nhiều, cũng đừng có suy nghĩ nhiều hơn thế. "

Thẩm Mộ Thành nhướng mày.

Anh ta còn chưa có bắt đầu theo đuổi người ta, liền bị cô gái này từ chối, lại còn là những lời mất mặt đến như vậy.

"Cảm ơn anh, tạm biệt! " La Vy Vy lại lễ độ cảm ơn lần nữa, nhưng lần này xa cách đi rất nhiều.

Nói cảm ơn xong, cô ôm chồng sách của mình đi, đầu cũng không ngoảnh lại, quay về nhà. Cô không hề nhìn thấy khoảnh khắc trầm mặc sau đó của Thẩm Mộ Thành. Anh ta nhếch môi, mang theo dáng vẻ thế tại bất đắc ý*.

*Thế tại bất đắc ý: khao khát đạt được thứ mình muốn.

Thú vị đấy.

La Vy Vy, anh nhất định sẽ theo đuổi được.

"Tần Thiên Thiên." La Vy Vy vừa đi vào cửa liên tìm Tần Thiên Thiên.

Sở dĩ cô không để Thẩm Mộ Thành lái xe đến nhà Phàm Nhất Hàng, ngoại trừ việc không muốn để anh ta biết nhà mình và nhà họ Phàm có "giao dịch hỗn loạn" ra, còn vơi vì Tần Thiên Thiên.

Nếu cô muốn thuận lợi bổ sung thêm được học phí Taekwondo từ chỗ Tần Lạc Viễn, thì cô phải đưa Tần Thiên Thiên theo, tránh để Tần Lạc Viễn lại học đông hỏi tây, Tần Thiên Thiên lại tìm cô gây sự.

"Cái gì? " Tần Thiên Thiên từ trong nhà vệ sinh đi ra, một tay cầm điện thoại, một tay cầm túi chườm đá.

Sau khi sự việc buổi sáng qua đi, thái độ Tần Thiên Thiên đối với cô dường như đã biến thành một người khác, dáng vẻ lãnh đạm vô cùng.

Nhưng so với Tần Thiên Thiên cả ngày "chị ơi" như trước đây, La Vy Vy vẫn thích cô ta của hiện tại hơn.

Ít nhất còn chân thực...

La Vg Vy nhìn túi chườm đá trong tay Tần Thiên Thiên, là cái cô cầm về từ nhà họ Phàm.

Tần Thiên Thiên chú ý đến ánh mắt của cô. Cô ta cầm túi chườm đá dịch ra sau một chút, muốn giấu ở sau lưng

La Vy Vy nhếch môi: "Cô dùng thì cứ dùng đi, tôi không có nhỏ mọn như vậy. "

Tần Thiên Thiên hắng giọng, "ờ" một tiếng, hỏi: "Cô tìm tôi làm gì? "

Theo tinh thường, bố mẹ không có ở nhà, La Vy Vy có thể ra ngoài điên đến tối rồi về.

La Vy Vy khom lưng đem chồng sách trong ngực đặt xuống bàn trà, tay phải đấm lưng: "Bài tập cuối tuần này là gì? "

Câu nói vừa nói ra, Tần Thiên Thiên liền ngây người: "Cô nói cái gì? "

La Vy Vy có chút không quen, cô gãi đầu, lặp lại lần nữa: "Tôi nói, bài tập cuối tuần này là gì? Phàm Nhất Hàng kêu chúng ta đến nhà cậu ta làm bài tập. "

Hết chương 70

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.