Trọng Đăng Tiên Đồ

Chương 16: Khiêu khích



Sáng sớm ngày hôm sau, Mặc Ngôn thoáng hoàn khí, dùng hết khí lực toàn thân đem thoát khỏi dây thừng đã trói chặt người, sau đó chẳng có sức mà làm chuyện khác nữa.

Cuối cùng y cũng rõ, tại sao phụ thân vẫn không dạy tiên pháp cho y, đó là do, người làm cha mẹ, đều không nỡ để con nhỏ của mình chịu đựng loại đau đớn kia.

Mặc dù đã qua nhiều năm sau, khi Mặc Ngôn hồi tưởng lại cảm giác đêm đó, thường vẫn không rét mà run.

Y nằm trên giường ròng rã một ngày mới khôi phục như cũ, thời gian này Hồng Nho Văn đã tới một lần, Hồng Thông Thiên cũng phái người đến một lần, Nhạc Phong mang cơm cho y. Mọi người đều nghĩ là y bị bệnh, thật đúng như phụ thân nói, tu sĩ bình thường không hề phát hiện ra y có gì thay đổi.

Buổi tối cùng ngày, y liền bắt đầu tu luyện nội dung còn lại trong sách.

Nhưng y chẳng thể nghĩ tới, sau khi bản thân thức tỉnh huyết mạch thượng cổ thần chỉ, quá trình tu luyện lại phát triển rất nhanh.

Kiếp trước ở Côn Sơn, tuy Hồng Thông Thiên chưa bao giờ nghiêm túc chỉ dạy cho y, nhưng lại chưa từng phòng bị, cho nên đối với con đường tu luyện, xem như y biết rõ một ít.

Tu luyện đạo pháp tiên pháp, đầu tiên là phải thay da đổi thịt, hoán đổi phàm thai, luyện hóa hoán nghịch thiên địa, xoay chuyển âm dương tiên cốt.

Luyện hóa thế nào? Đó là điều quan trọng lớn nhất, phải hấp thu linh khí trời đất, để cho bản thân sử dụng.

Sau đó mới có thể bắt đầu tu luyện, dùng linh khí tẩy tủy dịch cân*, rồi luyện hóa thành kim cương bất hoại thân. Thì mới xem như bước vào cảnh giới nhập môn tu chân.

* Giải thích tẩy tủy dịch cân: Link

Điều quan trọng tiếp theo, đó là bản thân phải có bản lĩnh, có thiên phú cao, sư xuất danh môn, nắm giữ linh đan diệu dược, thì mới có thể tiến triển nhanh chóng, tu luyện đạo hạnh, không chỉ có thể đạt tới cảnh giới trường sinh bất lão, thậm chí còn có thể bách nhật phi thăng, đột phá tam giới, sẽ không bị ràng buộc trong giới hạn của thiên địa.

Còn những tán tiên dã quái, vì không có danh sư chỉ điểm, cũng không có tiên đan tiên thảo bổ dưỡng, càng thêm không có linh thạch để luyện hóa pháp bảo, thường thường sẽ dừng lại ở giai đoạn trường thọ kim cương bất hoại thân, trải qua ba trăm, năm trăm năm, thì sẽ tự tử vong, không đáng nhắc tới.

Mặc Ngôn sống ở kiếp trước đã ba mươi năm, mới chỉ có thể hấp thu linh khí trời đất, làm cho gân cốt trở nên cường tráng mà thôi, còn cái gì mà kim cương bất hoại thân, trường sinh bất lão thì kém xa lắm.

Mà kiếp này, y đã thức tỉnh huyết mạch thượng cổ thần chỉ, chỉ ở trong nháy mắt, đã có thể cảm nhận được linh khí trời đất. Chỉ mới một đêm, mà đã có thể dẫn khí nhập thể.

Đây là thần tốc cỡ nào, phải biết ở kiếp trước, để cảm ứng được linh khí trời đất y đã phải bỏ ra đủ ba năm, còn dẫn khí nhập thể, thì phải bỏ ra mười năm công phu.

Chỉ trong ba ngày, Mặc Ngôn chỉ dựa theo tâm pháp thượng cổ tu luyện, đã bằng được với tu vi mười năm kiếp trước.

Kết quả này để y mừng rỡ không ngớt, nhưng y biết rõ, nếu so với kiếp trước, thì kiếp này đã thay da đổi thịt, nếu như so với cao thủ Trung thổ thì bản thân vẫn còn kém quá xa.

Căn cứ vào việc Hồng Thông Thiên đã làm với thai nhi kiếp trước, Mặc Ngôn suy đoán trên đời này nhất định còn có thứ khác giám định được huyết mạch thần chỉ, mà y vẫn khẳng định được là– Côn Sơn không có.

Hơn nữa, người biết phương pháp này, thì rất ít.

Nhớ tới mọi thứ kiếp trước, Thanh Vân lão tổ chiếm đoạt anh linh, Mặc Ngôn cho rằng, phương pháp giám định không muốn cho người biết, có lẽ ở Thanh Vân môn.

Chuyện này trước sau gì cũng treo Mặc Ngôn ở trên đầu lợi kiếm. Lợi kiếm chính là uy hiếp, mà cũng là động lực.

Vẫn là trăng cao chiếu sáng, Mặc Ngôn ngồi xếp bằng ở trên giường, âm thầm vận khí tâm pháp thần chỉ. Từ bề ngoài xem vào, đó chỉ là một người tu đạo bình thường đang ngồi, căn bản không có gì đặc biệt.

Nhưng trong huyết mạch ẩn chứa sức mạnh khổng lồ, ở dưới tâm pháp vận chuyển, không ngừng trở nên mạnh mẽ hơn.

“Ai!?” Mặc Ngôn chợt nghe có tiếng bước chân bên ngoài, người nọ cũng đã tới rất gần, y thu hồi tâm pháp, vẫn ngồi xếp bằng như cũ bất động ở trên giường.

“Sư thúc, là ta!” Thanh âm xa lạ ở bên ngoài vang lên, “Ngài đã ngủ chưa?”

Mặc Ngôn mở mắt ra, nói: “Chưa ngủ, đang tĩnh tọa, có chuyện gì?”

Một tên đệ tử Côn Sơn ước chừng hai mươi tuổi đi vào, nhìn Mặc Ngôn cười hì hì nói: “Sư phụ sai chúng ta đến nói cho ngài, sáng mai, ở võ trường trên đỉnh núi diễn giải đạo pháp, ngài mới vừa nhập môn, cái gì cũng chưa biết, nên nhất định phải đi a!”

Mặc Ngôn khẽ gật đầu: “Được, cảm tạ các ngươi tới nói cho ta, ngươi tên gì?”

Người nọ nói: “Ta tên Tề Nghị.”

Mặc Ngôn đứng dậy, nói: “Làm phiền Tề sư điệt.”

Tề Nghị cười hì hì, thậm chí còn đưa tay sờ sờ đầu Mặc Ngôn mới cao tới ngực hắn: “Sư thúc đừng tự dằn vặt mình, còn bày đặt tĩnh tọa gì chứ? Ngài còn chưa có nửa phần tiên pháp. Sáng mai giờ mão ba khắc, chớ tới trễ!” ( giờ mão (từ 5 giờ đến 7 giờ sáng)

Mặc Ngôn khẽ mỉm cười, không thèm hắn tranh luận, đưa Tề Nghị tới cửa xong, liền quay trở về.

Hai mươi năm kiếp trước sinh sống ở Côn Sơn, đương nhiên y nhận ra Tề Nghị, cũng có thể nói, mỗi người trong Côn Sơn y đều nhận ra.

Mà tình ảnh vừa nãy, lúc buổi tối, Tề Nghị phụng mệnh đến đây thông báo cho y sáng mai Hồng Thông Thiên muốn giảng bài, cũng đã xảy ra trong kiếp trước.

Chỉ có điều kiếp trước Tề Nghị còn quá đáng hơn, không những sờ đầu Mặc Ngôn, còn ngắt mặt, vỗ mông của y một cái.

Còn kiếp này, chắc là hắn vẫn còn phần kiêng kỵ thân phận “Sư thúc”, nên mới không dám quá phận quá đáng.

Trong mắt Mặc Ngôn lộ ra nét cười, nhớ lại lời Tề Nghị vừa nói “Sáng mai giờ mão ba khắc, chớ tới trễ!”, kiếp trước đúng giờ y tới võ trường, không ngờ lại xảy ra rất nhiều chuyện không vui.

Còn kiếp này, đã trải qua mọi chuyện một lần, còn xử lý không tốt, vậy thì quá uổng phí khi sống lại rồi.

Mặc Ngôn lên giường, an an ổn ổn ngủ, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp, ngủ một mạch thẳng tới hừng đông, đã sớm quá giờ Mão, đến giờ Thìn. ( Từ 7 giờ sáng đến 9 giờ sáng)

Y cũng không đi thẳng tới võ trường, mà đi lòng vòng quanh co, đi tới nơi Đại sư huynh Nhạc Phong ở — Tùng Lâm Tháp.

Mặc Ngôn đánh thức Nhạc Phong, nói hai câu cảm tạ hắn đã đưa cơm trong lúc y sinh bệnh, rồi mới một mình đi tới võ trường.

Ở đó quả nhiên không ngoài dự liệu của y, ngoại trừ Tề Nghị cùng mấy người bằng hữu của hắn ra, thì không còn ai nữa.

Đám người Tề Nghị vừa thấy Mặc Ngôn đến, liền dồn dập đi tới, vây nhốt xung quanh Mặc Ngôn, ở trên cao nhìn xuống chằm chằm.

Mặc Ngôn cũng biết mấy tên này, ở chỗ này chờ y, cố ý sửa giờ Hồng Thông Thiên quy định sớm hơn một canh giờ, là vì muốn hạ mã uy với y.

Là do kiếp trước không cam lòng khi y đi tới Côn Sơn đã được chiêu đãi thật tốt, rõ ràng cùng là đệ tử Côn Sơn, lại có tiểu viện độc lập, cho nên mới tìm y gây phiền phức.

Kiếp này — có lẽ không cam lòng y còn bé, nửa phần đạo hạnh cũng không có đã làm sư thúc bọn họ, nên mới tìm y gây phiền phức?

Mặc Ngôn cảm thấy trò hề này rất ngây thơ, mặc dù chỉ là loại xiếc ấu trĩ, nếu như xử lý không tốt, thì sau đó sẽ rất đau đầu.

Nên y đành phải phối hợp với đám Tề Nghị: “Các ngươi có chuyện gì?”

Tề Nghị đánh giá Mặc Ngôn trên dưới một lượt, nói: “Tiểu sư thúc, Côn Sơn ta, nghĩ tới là phải có bản lĩnh, ta cũng muốn nhìn thử, ngươi có bản lãnh gì, mà có thể làm sư thúc chúng ta!” Nói xong, liền muốn động thủ.

Kiếp trước, Mặc Ngôn bị bọn họ bắt nạt một trận, mãi tới nữa đường mới có người tới “Anh hùng cứu mỹ nhân”. Khi đó y cảm thấy đau khổ không chịu nổi, ngoại trừ lén lút khóc, thì không còn cách nào khác.

Kiếp này, Hồng Nho Văn giống như trong ký ức, vừa vặn đến đúng thời gian.

Hồng Nho Văn đã sớm đi tới võ trường, gặp được tình cảnh này, liền chạy tới, dùng sức đẩy Tề Nghị ra xa một cái, đem Mặc Ngôn bảo vệ ở phía sau, nổi giận nói: “Lá gan không nhỏ, lại dám bắt nạt Ngôn đệ ta!”

Hồng Nho Văn lớn lên tuấn tú nho nhã, trẻ tuổi đã có đạo pháp xem như cao, Mặc Ngôn trong kiếp trước, dọc đường từ Lạc Nhật nhai đến Côn Sơn, cũng chỉ có hảo cảm với Hồng Nho Văn. Còn chân chính luân hãm, chính là ở ngày hôm đó, bị đồng môn sư huynh bắt nạt, rồi Hồng Nho Văn dũng cảm đứng ra bảo vệ, làm chỗ dựa cho y, mới xem như dựa vào Hồng Nho Văn, trái tim cũng thất thủ theo đó.

Mà lúc này, Mặc Ngôn nhìn bóng lưng Hồng Nho Văn, bất giác thở dài một hơi.

Nói cho cùng, thì bản tính Hồng Nho Văn vốn là thiện lương, không chịu nổi loại chuyện ức hiếp tí tẹo xảy ra, làm người nhu nhược, không phân phải trái, lỗ tai lại mềm, thường dễ bị người khác khiêu khích, vừa sợ phụ thân tích uy, mãi tới khi gặp được tân hoan sau trở mặt tuyệt tình, ra tay tàn nhẫn, cũng có thể cho đó là tính cách gây ra, không khác dự kiến.

Kiếp trước, Hồng Nho Văn vì thấy Mặc Ngôn bị bắt nạt, nên đã ra tay đánh nhau với đám Tề Nghị, mãi đến khi Đại sư huynh Nhạc Phong tới nơi, thì đã quá chậm, song phương đều bị trọng thương, còn Hồng Thông Thiên thì lại viện vào cớ này, tàn nhẫn trách phạt y, vừa tới Côn Sơn, đã bị giam giữ ba tháng nhằm ra oai phủ đầu.

Trừng phạt này không tính là trùng hợp, nhưng cũng để cho Mặc Ngôn vừa bị mất cha cảm thấy thê lương, oan ức, thương tâm.

Dằn vặt tinh thần, so với thân thể còn khó chịu hơn.

Mặc Ngôn không muốn nghĩ nhiều, y đi ra từ phía sau Hồng Nho Văn, giọng nói bình tĩnh: “Nho Văn sư điệt, chuyện này, tự ta sẽ xử lý.”

Trong lòng Hồng Nho Văn đã rất có lòng anh hùng cứu mỹ nhân, vui vẻ với việc đánh mạnh giúp yếu, kết quả lại bị Mặc Ngôn tạt một câu “Nho văn sư điệt” làm tan sạch. Hắn không quá tình nguyện đứng qua một bên, Mặc Ngôn nói: “Tiên pháp cao thấp, đạo hạnh sâu cạn, cũng không phải nhất thành bất biến*. Phụ thân ta khi còn sống, thường nói người tu đạo, lấy tu thân dưỡng tính, tâm quên tranh luận, mới có thể đạt tới đại đạo. Mà mấy ngày trước sư huynh cũng từng nói qua, đệ tử Côn Sơn, lớn nhỏ phải có thứ tự, tôn trưởng không được phế. Mấy người khiêu khích ta được làm sư thúc, là có ý gì?”

Ngữ khí Mặc Ngôn bình tĩnh, vẻ mặt không giận, tâm ý chất vấn rất có uy nghiêm. Nhưng do tuổi y còn nhỏ, chưa đủ khí thế của một sư thúc, nên không đủ để ngăn chặn đám người Tề Nghị.

Mắt thấy Tề Nghị lại muốn dùng sức mạnh nói chuyện lần hai, Mặc Ngôn nhìn về phía sau hắn khẽ mỉm cười, hỏi: “Nhạc Phong sư điệt, ngươi nói, ta nói đúng không?”

Đám người Tề Nghị đồng loạt nhìn lại phía sau mình, vừa lúc nhìn thấy Đại sư huynh, hồn bay lên trời.

Bọn họ không sợ ai khác, chỉ sợ  Hồng Thông Thiên cùng Đại sư huynh.

Hồng Thông Thiên bình thường cũng không quá nghiêm khắc, vẫn luôn dùng vẻ mặt hiền lành hữu ái. Còn Nhạc Phong, thì lại phụ trách dạy dỗ bọn họ tiên pháp căn bản, còn vô cùng nghiêm khắc.

Đám người Tề Nghị càng tôn kính Hồng Thông Thiên bao nhiêu, thì càng sợ sệt khi thấy Nhạc Phong như chuột thấy mèo bấy nhiêu.

Nhạc Phong là do hôm nay Mặc Ngôn đi tới bái phỏng, cho nên mới tới sớm hơn một chút, lại vạn vạn không ngờ tới, gặp được tình cảnh này, cả vẻ mặt và giọng nói đều nghiêm túc lên: “Nói không sai! Mặc sư thúc tuy nhỏ tuổi, nhưng cũng là sư thúc! Tại sao các ngươi có thể vô lễ? Hãy tự đi tới hình pháp ty, lĩnh ba trăm roi sắt, lấy tội bất kính tôn trưởng bị phạt!”

Thần sắc Mặc Ngôn vẫn bình tĩnh, bình tĩnh mà xem xét, y không muốn trêu chọc đám người này, lại càng thiếu kiên nhẫn với những thứ tâm cơ thủ đoạn, huống chi chuyện này xem ra giống như trò đùa của trẻ con, ấu trĩ vô cùng.

Có điều tương lai sau này y còn phải sống ở Côn Sơn một khoảng thời gian rất dài, mấy chuyện ấu trĩ  nếu như không xử lý tốt, thì nó sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống tương lai của y.

Y không muốn đang đối mặt với sự căm thù của cha con Hồng thị, lại còn bị các đệ tử Côn Sơn khác đối phó.

Đã có người ra oai phủ đầu y, vậy thì đành ứng đối, trả lại đối phương một hạ mã uy* là được!

*Hạ mã uy: cấp cho mặt mũi hoặc hiểu là cho chút thể diện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.