Trọng Đăng Tiên Đồ

Chương 21: Gặp lại Thương Minh



Chiếc xe nọ lướt cực nhanh như gió quét qua trên tuyết, những chỗ nó đi qua, lại không có một vết bánh xe để lại trên đất, đợi tới khi chạy tới gần, mới nhìn rõ bộ tộc Bạch thị có tầm hơn ba mươi người, người cầm đầu mặc áo đỏ, phong thần tuấn lãng, nhìn Hồng Nho Văn nói: “Xin hỏi các vị là tiên trưởng Côn Sơn?”

Hồng Nho Văn nói: “Vâng, ngài là?”

Người nọ ôm quyền, tự giới thiệu mình: “Ta họ Bạch, gọi Bạch Kim Âu. Lần này nghe nói Hiên Viên đế đại hôn, cố ý tới chúc mừng.”

Hồng Nho Văn vội nói: “Hóa ra là Bạch thế bá, thất kính thất kính!” Bên nói, bên sai người đi thông báo cho phụ thân, lại cùng Bạch Kim Âu nói vài câu khách sáo.

Chỉ chốc lát sau, Hồng Thông Thiên đã tới, chắp tay hành lễ với Bạch Kim Âu, hai người vui vẻ trao đổi, rồi cùng giới thiệu đệ tử môn hạ nhận thức lẫn nhau.

Từng người Bạch Kim Âu nhìn thấy, đều tiện tay lấy quà từ trong túi áo coi như lễ ra mắt đưa cho bọn họ, tới khi giới thiệu đến Mặc Ngôn, Bạch Kim Âu đánh giá Mặc Ngôn trên dưới một lần, nói: “Đây chính là con trai Mặc tiên trưởng, thật có phong thái, thực sự không phụ thịnh danh.”

Mặc Ngôn khiêm tốn vài câu, Bạch Kim Âu lại nhìn về phía Hồng Nho Văn, nhìn hắn cùng phụ thân tương tự nhau, bạch bào nho quan (1), ôn hòa nho nhã, tiến lùi có tiết, trong lòng rất thích, lại hỏi dò tiên pháp đạo hạnh Hồng Nho Văn, nghe nói hắn mới hai mươi sáu đã tiến vào Luyện Khí kỳ, càng khen ngợi Hồng Nho Văn tuổi nhỏ tài cao, tiền đồ không thể đo hết.

(1): quần áo mũ mã giống như thư sinh.

Hồng Nho Văn đối với xã giao ngoại giao rất là lễ phép, ít khi phạm sai lầm, khiêm tốn nói cám ơn xong, liền đứng phía sau phụ thân, làm ra dáng vẻ vãn bối nên có.

Hồng Thông Thiên liền mời Bạch Kim Âu đi cùng lão, tiện đường nói vài tin tức Tiên giới.

Đoàn người tiếp tục đi tiếp, Hồng Nho Văn liên tục nhìn chằm chằm vào xe bộ tộc Bạch thị, lúc đầu hắn còn cho rằng đó là xe Bạch Kim Âu, trôi qua hai ngày vẫn thấy Bạch Kim Âu không ngồi trong xe, liền không nhịn được hỏi: “Bạch thế bá, ở trong xe kia là người phương nào?”

Bạch Kim Âu nói: “Là con yêu của ta, từ lúc sinh ra thân thể nó đã yếu, chịu không được gió lạnh, cho nên mới không xuống xe, nên không dẫn tới giới thiệu cho cháu được.”

Lòng Hồng Nho Văn tràn đầy hiếu kỳ, rất chi là muốn gặp con Bạch thị một lần là hình dáng gì, mà vừa quay đầu lại nhìn thấy Mặc Ngôn, liền thầm nghĩ: Từ nhỏ thân thể đã yếu, ít ra ngoài thì da sẽ vàng, khẳng định sẽ không sánh bằng một đầu ngón tay của Ngôn đệ.

Côn Sơn vốn là ngày đêm đều chạy, mà từ khi cùng Bạch thị đồng hành, thì buổi tối mỗi ngày sẽ dừng lại nghỉ ngơi, nghe nói đây cũng là vì con trai Bạch thị thân thể yếu đuối, cho nên buổi tối không thể chạy tiếp.

Tối hôm đó, Hồng Nho Văn nghỉ ngơi nhàn rỗi không có chuyện gì làm, liền đi tìm Mặc Ngôn nói chuyện. Mặc Ngôn cũng lười phản ứng với hắn, hắn nói ba câu, khó khăn lắm Mặc Ngôn mới đáp lại một câu.

Hồng Nho Văn cảm thấy vô cùng vô vị thì bỏ đi dạo, chợt nghe tới một đống tiếng ho khan khó thở, thanh âm kia truyền ra từ trong xe ngựa Bạch thị.

Hồng Nho Văn ở tại chỗ chần chừ ba giây, liền đi về phía xe ngựa.

Xuất phát ngày tiếp theo, Hồng Nho Văn vẫn đi theo bên cạnh Mặc Ngôn, nhưng ánh mắt vẫn luôn ngóng về xe Bạch thị, hắn nhớ lại thanh âm tối hôm qua nghe được, thanh nhã lẫn theo một tia nhu nhược, ho khan tới không thở nổi, còn lo lắng ngộ nhỡ làm chậm hành trình của mọi người, kiên trì không nghỉ ngơi. Trong lòng Hồng Nho Văn bất tri bất giác có thêm một sự lo lắng, không biết người trong xe nọ, có thể bị bệnh hay không.

Buổi sáng đã đi được mười dặm đường, ánh mắt Hồng Nho Văn vẫn nhìn về phía chiếc xe ngựa, chỉ sợ là nhìn hơn trăm lần cũng chưa có ngừng, trong lòng hắn vừa suy nghĩ lung tung, vừa thẹn với Mặc Ngôn, người hắn yêu là Ngôn đệ, sao còn lo lắng cho người ngoài? Trong nháy mắt hắn lại cảm thấy đây chỉ là sự thiện lương từ đáy lòng mình, thương người bệnh yếu cũng không phải chuyện gì xấu.

Đến buổi trưa, mặt trời treo cao, xung quanh vẫn là một mảnh trắng xóa, từ xa đã thấy một đám cây cối, thấy quan đạo Hiên Viên quốc xây dựng.

Thân thể được nắng chiếu trở lên ấm áp, Hồng Nho Văn ân cần hỏi Mặc Ngôn: “Sư thúc, ngươi có lạnh không? Đói bụng không?”

Nói còn chưa xong, chợt thấy một tên tiểu phó Bạch thị đi tới, nhìn Hồng Nho Văn chào một cái, nói: “Hồng tiên trưởng, công tử nhà ta muốn mời tiên trưởng qua nói vài câu.”

Hồng Nho Văn có một trận chột dạ không tên, hắn lén lút nhìn Mặc Ngôn bên cạnh, thấy sắc mặt Mặc Ngôn vẫn bình thường, thuận tiện nói: “Ta lại chưa từng nhận thức công tử của Bạch gia các ngươi, thì có gì mà nói?”

Tiểu phó ngẩn người, nói thẳng: “Công tử nhà ta nói, đa tạ tiên trưởng đêm qua đã quan tâm, muốn cảm tạ, nếu như không phải không thể xuống xe, thì đã đích thân tới đây.”

Gương mặt Hồng Nho Văn muốn căng tới xanh tím, theo bản năng đi theo Mặc Ngôn đã rời xa hai bước, thấp giọng nói: “Trở về nói cho y, không cần… Ừm, không cần.”

Nói xong câu đó, hắn lại liếc mắt nhìn Mặc Ngôn, mà Mặc Ngôn vẫn không tỏ ra bất luận vẻ mặt gì.

Hồng Nho Văn thầm nhủ ở trong lòng: Không biết Ngôn đệ có vui không? Hay là không vui nhỉ? Y… Có tức giận không đây?

Hắn còn chưa suy nghĩ rõ ràng tâm tư Mặc Ngôn, thì tên tiểu phó Bạch gia đã chạy tới bên xe ngựa, cách rèm nói mấy câu, sau đó từ bên trong xe duỗi ra một bàn tay.

Bàn tay kia thật giống như bạch ngọc hoàn mỹ, đầu ngón tay tinh tế, có tấm rèm màu đỏ như nắng bình minh làm nền, khiến nó càng rung động lòng người.

Tấm rèm được vén lên một góc, Hồng Nho Văn thấy rõ, người nọ sau tấm rèm, có vóc người thon dài, mặt mày tuấn tú, như dương liễu phù phong, như bạch liên xuất thủy, càng như một vị thần tiên tuấn tú cao cấp nhất.

Người nọ nhìn Hồng Nho Văn khẽ cười cười, âm thanh trong trẻo như khánh vang lên: “Hồng công tử, tiểu đệ đêm qua ngẫu phạm bệnh cũ, đa tạ công tử quan tâm. Mời nhuynh lại đây nói vài lời, mà vì sao không chịu?”

Hai mắt Hồng Nho Văn dán thẳng trên thân thể người nọ, cảm thấy giọng nói kia như gió mát lướt nhẹ qua mặt, thậm chí ngay cả trong không khí cũng mang theo mùi thơm ngát.

Hắn ngẩn người trong chốc lát, bước chân không khỏi tiến về phía trước mấy bước, đi được một nửa mới chợt nhớ ra cái gì, quay đầu lại nhìn chỉ thấy Mặc Ngôn hơi nhíu mày nhìn hắn.

Mặc Ngôn nhíu mày cực nhỏ, Hồng Nho Văn thầm mến Mặc Ngôn đã lâu, đương nhiên là biết vẻ mặt này là trong lòng y đang không vui.

“Tại sao Ngôn đệ lại không vui? Tại sao?” Hồng Nho Văn tự hỏi trong lòng, lẽ nào là do con trai Bạch Thị tuấn tú không dính khói bụi trần trước mắt này?

Hồng Nho Văn liền chần chờ lên, hắn nhìn Mặc Ngôn nói: “Sư thúc, ta… Ta đi một lát rồi trở lại tiếp ngài…”

Mặc Ngôn không thèm trả lời Hồng Nho Văn, y chỉ là nhìn con trai Bạch thị từ xa ngồi ở trong xe —— Bạch Liên.

Dựa vào lương tâm mà nói, Bạch Liên xác thực là có một túi da tốt, lớn lên tuấn tú, trong con ngươi mang theo một vẻ u buồn, khiến cho người ta vừa thấy đã sinh thương hại, đặc biệt là kẻ như Hồng Nho Văn, gần như đối với hắn không có bất luận lực chống cự nào.

Nhưng ai có thể nghĩ được, đáy lòng Bạch Liên lại càng độc ác hơn?

Tuy trước đó Mặc Ngôn đã chuẩn bị đủ tâm lý, thế mà bây giờ nhìn Hồng Nho Văn ra bộ dạng này, một tia tức giận mơ hồ đang dần dần bay lên.

Không sai, y đã không có nửa phần lưu luyến đối với Hồng Nho Văn, càng thêm không có nửa phần yêu thương.

Nhưng thật sự y rất khó tưởng tượng, trên thế gian lại có người như vậy, thầm mến mười năm tự cho là khắc cốt ghi tâm, mà chỉ với một ánh mắt của người nọ đã tiêu tan hết mức.

Nếu như Hồng Nho Văn thoải mái thừa nhận bản thân chỉ yêu hời hợt, thay lòng đổi dạ, thì Mặc Ngôn cũng khâm phục hắn dám làm dám chịu.

Có thể Hồng Nho Văn hiện giờ, rõ ràng đã động lòng, nhưng lại không dám thừa nhận, một mặt nóng lòng muốn thử với Bạch Liên, một mặt lại muốn dây dưa với y.

Điều này làm cho Mặc Ngôn cảm thấy từ đáy lòng bay lên một luồng cảm giác khó có thể dùng lời diễn tả được, y suy nghĩ cực kỳ lâu, rốt cục mới nghĩ tới một từ thích hợp để hình dung —— buồn nôn.

Mặc Ngôn tận lực che giấu đi tâm tình của mình, bình tĩnh nói: “Chuyện như vậy, không phải hỏi ta.”

Hồng Nho Văn liền đi về phía Bạch Liên. Cách vị trí xe khoảng hai bước, thì quay đầu nhìn lại, mơ hồ nhìn thấy Mặc Ngôn hình như có vẻ không thích, thì lại bỏ chạy về, nói: “Có phải sư thúc tức giận không? Ta không ý tứ gì khác, chủ yếu là Bạch thị cùng chúng ta đồng hành một đường, hôm qua lại nghe thấy có người ho khan lợi hại, nên mới đi qua hỏi hai câu…”

Mặc Ngôn thiếu kiên nhẫn phất tay: “Ta nói rồi, ngươi muốn đi chỗ nào, thì cứ mà đi, không phải hỏi ta.”

Hồng Nho Văn còn muốn dây dưa, nhưng lại mờ hồ nghe thấy tiếng ho khan từ Bạch Liên truyền tới, hắn thầm nghĩ chẳng lẽ là do người nọ vén rèm bị gió thổi vào??

Cho nên không thèm lo xem có phải sư thúc tức giận, có phải bản thân chột dạ hay không, thì chân đã bước nhanh đi tới chỗ xe Bạch Liên.

Vừa đi, trong lòng lại không vui, cảm thấy Mặc Ngôn thực sự có phần hẹp hòi, hắn đây là muốn đi xem con trai Bạch thị thử, cùng y trò chuyện, có cái gì mà phải tức giận?

Nhưng không ngờ hắn còn chưa đi tới trước xe Bạch Liên, chợt thấy mặt đất, sông băng chấn động, cây cối xào xạc.

Một luồng gió ác liệt, cuốn theo cặn tuyết từ trong biển, làm cho tất cả mọi người bị thổi không mở mắt nổi, thân thể cũng đứng không vững.

Hồng Nho Văn đứng bên cạnh xe ngựa Bạch Liên, vận lên tâm pháp Côn Sơn mới miễn cưỡng đứng được, nhìn về phía gió thổi, ở đó bay tới một chiếc cự xe toàn thân màu đen, đang bay lên từ mặt biển đóng băng. Nước biển mảng băng không ngừng rớt ra khỏi cự xe, chấn động đến mức rung động mặt đất, cự xe nọ dùng bốn Cự Long thâm hải để kéo, lao thẳng đưa đến bên bờ, Cự Long bay lên giữa không trung xoay tròn cuộn lại, biến thành bốn con tuấn mã màu đen, rơi xuống đất lại kéo xe đi tiếp.

Cự xe được chế tạo từ huyền thiết, lan can mạ vàng, chạm trổ hoa văn long đằng tứ hải, khi xe ngựa di chuyển, mặt đất chấn động, trăm chim kinh sơ bay tán loạn, dường như thần linh giáng lâm, ma quỷ xuất thế.

Xe chế tạo từ huyền thiết, so với Côn Sơn cùng bộ tộc Bạch thị phải to gấp mười lần, chạy đến trước mặt, làm hai chiếc xe khác không khỏi thua kém.

Trên nóc xe huyền thiết có cắm một lá cờ, một tòa kỳ phong nằm trong biển, chính là xe huyền thiết Kỳ Phong Thành.

Mặc Ngôn đứng trên tuyết tầm mắt vẫn chưa từng đời khỏi chiếc xe to lớn kia, cảm nhận mặt đất rung rung, trong lòng suy đoán.

Xe này tuy gắn cờ hiệu Kỳ Phong Thành, nhưng Kỳ Phong Thành chủ Uông Kỳ Phong, sẽ tuyệt đối không có khí thế như vậy, cũng tuyệt đối không thích phô trương như thế.

Người ở trong đó là ai? Không lẽ là Thương Minh sao?

Mặc Ngôn cảm thấy Long Châu trước ngực ấm nhuận, trong lòng lại càng có một loại cảm giác khó có thể dùng lời diễn tả được.

Y sợ Thương Minh, lại nhớ tới khối Long Châu mang cho mình chỗ tốt, rồi lại mơ hồ cảm thấy, có lẽ người nọ không đáng sợ như y tưởng tượng.

Ngay trong lúc y ngây người, từ trong cự xe đi ra một người, trực tiếp đi tới trước mặt Mặc Ngôn, nói: “Mặc công tử, chủ nhân nhà ta hỏi ngài có mạnh khỏe hay không.”

Mặc Ngôn chưa tiếp lời, thì nhìn thấy Hồng Thông Thiên đã tiến lên một bước, hỏi: “Là Uông thành chủ tới sao? Đều là bạn cũ, hạ lai nhất tụ, cùng tới chỗ Hiên Viên đế phải không?”

Người nọ lắc đầu: “Không phải Uông thành chủ, là…” Người nọ dường như đang cân nhắc tìm từ, đã thấy từ trong cự xe lại đi ra một người.

Tóc đen huyết mâu, khuôn mặt ác liệt, lại tuấn mỹ khiến cho người ta nín thở.

Trên người hắn tản mát ra khí tức mạnh mẽ, đủ khiến tất cả mọi người ở đây cảm thấy ngột ngạt cùng bất an.

“Uông thành chủ bị bệnh, cho nên ta tới thay lão tham gia đại hôn Hiên Viên đế.” Nam nhân tóc đen huyết mâu quay đầu nhìn về phía Mặc Ngôn: “Chúng ta lại gặp mặt.”

Là Thương Minh!

Từ đáy lòng Mặc Ngôn sợ hãi hắn, nhưng lúc này có thể nhìn thấy hắn, chẳng biết vì sao lại cảm thấy vui vẻ, y khẽ cười cười, xem như là đáp lại.

Cũng vào lúc này, Mặc Ngôn cảm thấy tay mình bị ai đó cầm.

Y quay đầu, thấy Hồng Nho Văn không biết từ lúc nào đã đứng ở bên cạnh mình, còn rất khẩn trương nắm tay y, lại còn thấp giọng nói: “Ngôn đệ, kẻ này không có ý tốt, đừng để ý tới hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.