Hồng Nho Văn vốn là nghe thấy Bạch Liên thấp giọng ho khan, đã quyết ý đến chỗ xe y, để tránh bản thân lại do dự, khiến y bị nặng phong hàn thêm, ai ngờ còn chưa đến trước xe, thì nhìn thấy cự xe màu đen trồi ra khỏi mặt băng, được bốn con long mã kéo ra.
Hồng Nho Văn theo bản năng cảm nhận được một trận uy thế, cảnh tượng này, làm hắn nhớ lại hình ảnh mười năm trước ở trên mặt biển tao ngộ Kỳ Phong Thành chủ.
Nam nhân ở đầu thuyền, cả người ẩn trong bóng tối, chỉ lộ một đôi huyết mâu, làm hắn nhớ như in.
Hắn càng chưa từng quên, năm đó Mặc Ngôn vốn còn nghe theo lời của mình, dọc theo đường đi chưa bao giờ trái ý hắn, nhưng vì sự xuất hiện của nam nhân này, Mặc Ngôn mới bước lên thuyền người khác.
Hồng Nho Văn không kìm lòng được nhìn về phía Mặc Ngôn, khi nhìn thấy hào quang trong mắt Mặc Ngôn thì, bất giác trong lòng âm u.
Hắn chưa từng gặp qua Mặc Ngôn đối với mình lộ ra vẻ mặt như vậy.
Thì ra những vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, thậm chí còn có căm ghét, không phải Mặc Ngôn đang tức giận, đang ghen, mà là… Y đang phiền chán hắn.
Vừa nghĩ tới mười năm thầm mến rất có thể sẽ hóa thành bọt nước, Hồng Nho Văn dường như khó kiềm chế nổi mà chạy gấp về phía Mặc Ngôn, không kìm lòng được nắm chặt tay của y, như căn dặn tiểu đệ đệ, ân cần nhắc nhở: “Người này không có ý tốt, nên đừng để ý hắn!”
Mặc Ngôn nghe thấy giọng Hồng Nho Văn, cả người nổi lên một tầng da gà, y rất không tự nhiên gạt tay Hồng Nho Văn, trách mắng: “Ngươi không ở bên cạnh Bạch Liên, để ý ta làm gì?”
Hồng Nho Văn vừa định muốn giải thích, lại nghe Mặc Ngôn nói: “Lẽ nào ta là sư thúc, làm chuyện gì, còn phải hồi báo cho ngươi sao? Bất kính tôn trưởng, ở đâu có nửa điểm dáng vẻ sư điệt nên có? Hay muốn giống bọn họ đi quét nhà xí?”
Hồng Nho Văn liền thưa dạ, một câu cũng không nói được.
Hồng Thông Thiên cùng Bạch Kim Âu liếc mắt nhau một cái, đi về phía trước một bước, ôm quyền nói với Thương Minh: “Xin hỏi ngài là…”
Nam nhân đứng đầu xe, vừa nhìn liền thấy khí độ bất phàm, thậm chí mơ hồ còn có khí giết chóc, không thể không khiến hai người Hồng, Bạch nghi ngờ.
Thương Minh không hứng thú gì cùng hai người kia nói chuyện, hắn chỉ nói đơn giản: “Ta là bạn Uông thành chủ, vẫn ở Kỳ Phong Thành, chưa bao giờ đi ra, tên không nói cũng được.” Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Mặc Ngôn, “Từ biệt mười năm, đến nay mới thấy, có thể mời ngươi tới nói vài câu, vài lời bồi tình cảm?”
Hồng Nho Văn căng thẳng nhìn Mặc Ngôn, thấp giọng nói: “Đừng đi, Ngôn đệ, chúng ta cùng tới xe Bạch Liên tán gẫu…”
Một câu nói chưa xong, đã bị Hồng Thông Thiên đánh gãy: “Sư đệ, nếu họ đã mời ngươi, ngươi cũng đừng từ chối, hãy tự cẩn thận.”
Mặc Ngôn nhìn phía trước bước tới một bước, quay đầu lại nhìn về phía cha con Hồng thị, đúng lúc Hồng Thông Thiên đang nháy mắt ra hiệu cho con trai mình, phỏng chừng là muốn để cho y đi tìm hiểu nội tình, tránh bị Hồng Nho Văn quấy nhiễu.
Trong lòng Mặc Ngôn càng thêm căm ghét đối với cha con Hồng thị, y đi về phía cự xe Huyền Thiết, Thương Minh ở trên xe vươn tay ra: “Lại đây.”
Mặc Ngôn đưa tay đặt ở trong lòng bàn tay hắn, lòng bàn tay kia lạnh lẽo, thô ráp, mơ hồ còn có vảy rồng thô ráp cọ vào, nhưng cũng khiến cho y cảm thấy cực kỳ an tâm. Có lẽ vì những năm qua, đây là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất có một người thật lòng đối xử với y.
Mặc Ngôn khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía Thương Minh, đúng lúc này mặt trời tách hàng mây trắng ra, bắn xuống đường sáng ở trên người Thương Minh, quây quanh người hắn một tầng sáng màu vàng, khiến cho y lóa mắt.
Mặc Ngôn cũng vào lúc này, kéo căng tay Thương Minh, hơi hơi dùng sức, liền nhảy lên xe ngựa.
Côn Sơn, Bạch thị, Kỳ Phong Thành, ba nhà tiếp tục chạy, Hồng Thông Thiên cùng Bạch Kim Âu sóng vai mà đi, suy đoán thân phận Thương Minh.
Còn Hồng Nho Văn thì lại lo lắng nhìn phía sau, nhìn cự xe Huyền Thiết của Thương Minh, cơn ghen nảy lên trong lòng từng đợt.
Trước giờ hắn không ngờ tới, nam nhân huyết mâu năm đó gặp được ở trên biển, lại lớn lên đẹp như vậy; càng thêm không ngờ tới, hắn cùng Mặc Ngôn sớm chiều ở chung mười năm, bồi dưỡng cảm tình khá tốt, lại địch không được một câu nói của người nọ.
Trong tai Hồng Nho Văn mơ hồ nghe được tiếng ho khan của Bạch Liên truyền đến, nhưng chẳng có tâm sự cùng y trò chuyện, chỉ đang nghĩ không ngừng: Mặc Ngôn cùng nam nhân huyết mâu kia, ở trong xe ngựa làm gì? Sẽ làm những thứ gì đây? Có thể nam nhân kia cũng có tâm tư giống như hắn hay không? Không phải thì sao hắn chỉ muốn gặp riêng mỗi Ngôn đệ?
Hồng Nho Văn chưa bao giờ cảm thấy mình sẽ đố kị như vậy, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được thứ tình cảm này, trong nháy mắt này, thậm chí hắn có loại kích động, muốn chạy tới đánh cho nam nhân kia một trận tơi bời, sau đó cướp Mặc Ngôn về.
Nhưng cuối cùng, hai mắt hắn chỉ nhìn về cự xe Huyền Thiết phía sau, đối phương vừa xuất hiện khí thế kia, đã đủ để cho thấy thực lực của người nọ không phải mình hắn là có thể khiêu chiến. Cho nên Hồng Nho Văn chỉ có thể thở dài xuôi theo gió tuyết.
Trong cự xe Huyền Thiết, Mặc Ngôn được mời ngồi ở ghế khách quý, Thương Minh ngồi đối diện chếch y một chút.
Thời gian qua đi mười năm, hai người gặp lại lần thứ hai.
Xe ngựa to lớn cực kỳ, được ngăn thành tầm mười gian phòng, gian ngoài đều là chỗ ở của người Thương Minh, Thương Minh mang Mặc Ngôn tới gian đầu tiên, thuộc về nơi của hắn.
Ở đó vẫn trống trải, chỉ có một cái ghế, Mặc Ngôn ngồi ghế đó, còn cái khác là mới đưa đến tạm thời.
Trong lúc nhất thời Mặc Ngôn không biết nên nói cái gì, khi còn bé, y hoàn toàn không dám tới gần Thương Minh như giờ, mà sau khi thức tỉnh huyết thống thần chỉ, luyện tập mười năm tâm pháp Mặc gia xong, có được tu vi nhất định, định lực gia tăng không ít, mới làm y cảm thấy ấn tượng ngày trước không còn đáng sợ, nhưng uy thế thì vẫn tồn tại, chỉ cần trước mặt nam nhân không cười không nói lời nào này, Mặc Ngôn sẽ cảm thấy cả người căng thẳng.
May là khóe miệng Thương Minh hơi mỉm cười, giọng nói cũng vô cùng trầm thấp, thái độ cực kỳ ôn hòa: “Không ngờ là ở chỗ này sẽ gặp phải ngươi, còn tưởng rằng còn rất lâu nữa mới gặp lại được ngươi.”
Mặc Ngôn nói: “Ta cũng không ngờ tới, ở đây gặp được ngươi.” Vốn y muốn dùng hai chữ tiền bối, có thể người trước mắt này xem ra cũng chỉ hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, huống chi thân phận của đối phương đặc thù, hai chữ tiền bối gọi lên cũng không quá thoả đáng, Mặc Ngôn ở trong lòng cân nhắc chốc lát, quyết định trực tiếp xưng hô “Ngươi”.
Thương Minh khẽ cười cười, lời nói của hắn vốn không nhiều, lúc này lại càng ít, chỉ đánh giá trên dưới Mặc Ngôn một lượt, một lát sau mới nói: “Xem ngươi không quá vui vẻ, ở Côn Sơn không tốt?”
Mặc Ngôn không trả lời vấn đề này, y khẽ ngẩng đầu, nhìn Thương Minh.
Thương Minh cùng lần đầu y thấy không có cái gì thay đổi nhiều, trên mặt vẫn mang theo nụ cười ôn nhu, thậm chí ngay cả nói chuyện với y, cũng ôn hòa thấp giọng, dường như sẽ sợ doạ phải y.
“Tại sao ngươi lại ở chỗ này? Ta nhớ lần trước, ngươi nói sẽ không đặt chân tới Trung thổ đại lục.” Mặc Ngôn hỏi, cái này cũng là vấn đề y quan tâm nhất, không nói tới việc y không thích Hồng Thông Thiên, thậm chí căm hận cha con Hồng thị, nhưng so sánh với nhau, Thương Minh lại mang cho y cảm giác nguy hiểm càng thêm mãnh liệt.
Ma giới tôn chủ chạy đến Tiên giới làm mưa làm gió, còn nghênh ngang xuất hiện như vậy, có mang ý nghĩa Trung thổ đại lục sẽ rơi vào diệt vong cùng sụp đổ hay không?
Thương Minh cũng không trả lời Mặc Ngôn, chỉ là tiến lên một bước, đứng ở bên cạnh Mặc Ngôn.
Một luồng uy thế xông tới mặt, Mặc Ngôn cực kỳ không quen, y cũng đứng bật dậy, để bản thân không quá chênh lệch với hắn.
Khoảng cách giữa hai người vô hình biến thành gần nhau hơn, Thương Minh cúi đầu nhìn Mặc Ngôn, y có hai mắt màu đen, như Hắc Diệu Thạch toả sáng lấp lánh, mà sâu thẳm trong con ngươi này, dường như có vô hạn bí mật, cùng nỗi khổ riêng được che kín dưới bí mất đó.
Thương Minh nhớ lại những năm qua, các hình ảnh hắn nhìn thấy ở trong biển.
Trước đó hắn vẫn cho rằng, Mặc Ngôn ngày đêm không ngừng luyện tập, chỉ là dụng công khắc khổ chăm chỉ giống như những người tu tiên khác.
Còn vào lúc này, hắn mặt đối mặt y, cách y khoảng cách rất gần, gần tới ngay cả hô hấp của y cũng phả tới mặt mình, Thương Minh cảm thấy rất rõ ràng, đứa bé này không vui vẻ.
Chẳng biết vì sao, trong lòng Thương Minh dâng lên một luồng nguyện vọng, hắn hi vọng đứa bé này vui vẻ một chút, nụ cười trên mặt nhiều một chút.
Bỗng nhiên Thương Minh nói: “Thần ma, chỉ cách nhau một vạch, nếu như ngươi đồng ý, hãy theo ta về Ma giới, ta có thể bảo đảm, ở đó không có bất kỳ ai dám trêu chọc làm ngươi không vui vẻ.”
Mặc Ngôn cũng không có đáp lại lời mời của Thương Minh, y chỉ hơi ngửa đầu, nhìn nam nhân trước mặt.
Trái tim y khó có thể khống chế đập liên hồi, bởi vì căng thẳng, áp bức, khí tức nguy hiểm. Y cách Cự Hắc Long quá gần rồi a, rất khó để cho y không sợ, thậm chí khi bị cặp huyết mâu kia nhìn chằm chằm, Mặc Ngôn có loại cảm giác bản thân giống như con mồi, mà hắn chỉ cần há mồm, liền dễ dàng nuốt y vào trong bụng.
Thượng cổ Ác Long, có ít nhất mười vạn năm tu vi, chỉ sợ có sức mạnh đứng đầu toàn bộ thế giới! Đây là Mặc Ngôn đối diện trước người nọ đưa ra phán đoán.
Mặc Ngôn không biết có nên đáp ứng lời mời của hắn hay không, bởi vì loại cảm giác nguy hiểm kia vẫn tồn tại tràn ngập cả phòng. Ngoài ra, nó còn mang theo nước biển tanh nồng, cùng với khí tức giết chóc tàn bạo, làm cho từ đáy lòng Mặc Ngôn cảm thấy một tia bất an.
Y sợ hãy khi mình từ chối sẽ chọc tức Ác Long này, rồi bị nuốt ăn, mà hiện tại y không thể chết được;
Nhưng y càng sợ cùng Ác Long sống chung một chỗ, đó là một loại cảm giác bất an mãnh liệt, Mặc Ngôn rất muốn tìm chỗ nào đó trốn đi, sau đó co lại thành một đống, thế nhưng y không thể làm được, bởi vì ở đây không có chỗ để cho y giấu mình.
Y chỉ có thể tự mình chống lại, cùng Ác Long đối diện, nỗ lực bày ra dáng vẻ trấn định.
Hai người đối diện, bầu không khí trong xe khiến y căng thẳng, nặng nề như muốn nghẹt thở.
Cũng không biết qua bao lâu, bỗng nhiên Thương Minh nở nụ cười, không khí trong phòng mới giãn lỏng hơn nhiều: “Ngươi rất dũng cảm, không có ai dám theo ta đối diện thời gian dài như vậy, ngươi là người đầu tiên!”