Trọng Đăng Tiên Đồ

Chương 26



Sở dĩ Mặc Ngôn sẽ chú ý tới Hồng Nho Văn là vì, kiếp trước y từng ngồi ở vị trí đó, là một chỗ cực kỳ xui xẻo.

Đại hôn Hiên Viên đế vốn là việc vui, không ngờ trong thời điểm đại hôn lại xảy ra chuyện, việc vui biến thành việc xấu, Hiên Viên đế bị đả kích lớn từ đó, không ra ngoài gặp người nữa.

Nguyên nhân chuyện này, lại rất đơn giản, chí ít ở trong mắt mọi người nhìn ra, vô cùng đơn giản.

Kiếp trước, có Ma Nhân thông qua tầng tầng bảo vệ, lẫn vào hôn lễ Hiên Viên đế, ám sát tân nương.

Theo lẽ thường, đại hôn Hiên Viên đế, cao thủ như mây, thì một con ruồi có ý đồ khó lường rất khó có thể bay vào được, chớ nói chi là toàn thân trở ra.

Nhưng nguyên nhân Ma Nhân có thể toàn thân trở ra tất cả, là vì Mặc Ngôn bị bắt làm con tin.

Hiên Viên đế nhớ tới Mặc Ngôn là con trai Mặc Thăng Tà, không muốn bởi vì là chuyện của hắn liên lụy tới y, thành ra sợ ném chuột vỡ đồ, trơ mắt để cho Ma Nhân chạy.

Quyết định này đổi lấy một đời đau khổ của hắn, chờ Ma Nhân đi rồi hắn mới kiểm tra thê tử đã ngã trên đất, phát hiện thê tử bị đánh trúng thức hải giữa mi tâm, bỏ mình hồn diệt, nên việc chiêu hồn là không có khả năng. Còn kẻ thù đã nhân cơ hội chạy trốn, không tìm được nửa cái bóng.

Chuyện này đối với Hiên Viên đế là đả kích quá lớn, cho nên hắn không muốn tham gia bất kỳ tụ hội nào của tiên gia nữa, càng thêm không muốn thấy mặt Mặc Ngôn, cũng không chịu nghe ngóng bất kì tin tức nào liên quan với Mặc Ngôn.

Mãi đến tận trăm năm sau, nỗi đau Hiên Viên đế tang thê giảm xuống, mới nghe nói Mặc Ngôn đã chết từ lâu.

Khi đó Hiên Viên đế mới tự giận mình, hoang phế tiên pháp nhiều năm, đã sớm đối với chuyện trường sinh bất tử, phi thăng thành tiên nản lòng thoái chí, như xác chết di động. Đến khi nghe Mặc Ngôn cũng đã chết nhiều năm rồi, hắn cũng chỉ thở dài một tiếng “Người ai rồi không chết? Một mình sống cô độc, còn không bằng cùng người yêu chết cùng một chỗ”.

Hắn sai người đào phần mộ ái thê ra, nhảy vào trong đó sinh tuẫn(1), với đó là rất hận hắn tỉnh ngộ chậm, thống khổ không công nhiều năm như vậy.

(1): Tuẫn táng (chôn theo người chết)

Còn việc Mặc Ngôn bị ép buộc đi làm con tin, thì ngay sau đó được sư phụ Hồng Thông Thiên đuổi theo (2) Ma Nhân cứu mới được.

(2): thực chất nó là chữ j□j …

Hồng Thông Thiên nuôi nấng Mặc Ngôn lớn lên, lại đúng lúc này cứu tính mạng y, chúng tiên gia không khỏi tán thưởng, nói Hồng Thông Thiên tri ân báo đáp, không phụ Mặc Thăng Tà nhờ vả.

Còn Mặc Ngôn vừa về tới Côn Sơn, liền bị Hồng Thông Thiên tìm cớ trách phạt, giam bế ba năm.

Ba năm sau, Mặc Ngôn rốt cục được tự do, thì nhìn thấy một đôi  bích nhất ‘Hồng Nho Văn cùng Bạch Liên’.

Mặc Ngôn cảm thấy oan ức, nhưng không thể nói ra được.

Y được Hồng Thông Thiên nuôi lớn, lại không được nghe giảng đạo Nhân Giáo(3), cũng không hiểu cái gì gọi là kết giao bằng hữu, cũng không hiểu cái gì gọi là nỗ lực tranh thủ, làm người xử sự đạo lý Hồng Thông Thiên tất nhiên lão sẽ không chỉ dạy y, nên y chỉ có thể dựa vào bản thân tự mình đi thu nhặt giáo huấn cùng kinh nghiệm.

Nên kiếp trước mới học được rất nhiều thứ không nên học.

Chỉ biết một mực khoan dung thoái nhượng, thậm chí ngay cả khi y bị bắt nạt, cũng học được không phải phản kháng.

Kinh nghiệm ở Côn Sơn nói cho y, nếu nhân nhượng cho yên chuyện, còn có thể dễ chịu một chút; còn nếu hơi có tia phản kháng, Hồng Thông Thiên sẽ càng dùng thêm trừng phạt nghiêm khắc trách phạt.

Đệ tử Côn Sơn ở dưới sự vô ý hay cố ý của Hồng Thông Thiên dẫn đường, mỗi người đều ức hiếp y, ngoại trừ Nhạc Phong thiện tâm, thấy đứa nhỏ này đáng thương, thường xuyên chăm sóc ra, thì không có một ai thật lòng đối xử với y.

Nhạc Phong là Đại sư huynh Côn Sơn, có rất nhiều chuyện phải làm, mặt trên lại có sư phụ, nên đối với Mặc Ngôn chăm sóc cực kỳ có hạn.

Hồng Thông Thiên ngoại trừ lần hôn lễ Hiên Viên đế ra, chưa bao giờ dẫn y đi bất kỳ tụ hội nào của tiên gia nữa, cả ngày y bị nhốt ở Côn Sơn, mà trong mắt mọi người mà nói, y kiến thức có hạn không cần phải nói, mà lòng người hiểm ác càng thêm chưa từng đề phòng.

Kiếp trước, điều duy nhất có thể làm cho Mặc Ngôn cảm thấy an ủi chính là Hồng Nho Văn.

Hồng Nho Văn cũng không được coi là phu quân, mặc dù giữa hai người có khế ước, nhưng lại dễ dàng thay lòng, làm Mặc Ngôn bị dưỡng thành rác rưởi đẩy vào nơi vạn kiếp bất phục.

Trong thiên hạ, y không có bằng hữu nào cả. Mặc dù có cựu ân Hiên Viên đế, nhưng hắn vì bi thương quá độ, không gặp bất luận người nào.

Người trong thiên hạ biết được, Hồng Thông Thiên không chỉ là sư phụ Mặc Ngôn, mà còn là ân nhân cứu mạng, Mặc Ngôn cảm thấy oan ức tới trời, lại không nói ra được nửa chữ.

Thậm chí có lúc y đã tự lừa mình dối người: Nếu không có Hồng Thông Thiên lúc đó cứu y từ trong tay Ma Nhân, chỉ sợ y đã chết sớm, lão là sư phụ, là ân nhân cứu mạng, khoan dung thoái nhượng cũng là điều nên làm.

Có thể trong lòng y chung quy không thể cam lòng, nhưng vẫn thấy oan ức, thậm chí khi thấy Hồng Nho Văn cùng Bạch Liên ở cùng nhau, còn cảm thấy đau lòng, lại không có biện pháp gì.

Nếu không phải sau khi chết, linh hồn không chịu tản đi, ở trong đại lục trung thổ phiêu đãng trăm năm, nhìn thấy rất nhiều chuyện trước đây chưa từng thấy, những chuyện chưa từng nghe thấy, rồi nhận ra được nên hành xử mọi chuyện như nào. Nếu như linh hồn không bay lên chín tầng trời, nhìn thấy Thiên Đạo Luân Hồi là gì, chỉ sợ đến giờ cũng khó mà lĩnh ngộ.

Kiếp trước không có ai chỉ dạy, đối mặt với sư phụ có ý đồ riêng, cùng sư huynh thay lòng, từng bước một nhảy vào vực sâu, lại giãy dụa không ra được, chịu hết cay đắng.

Kiếp này…

Mặc Ngôn không muốn hồi tưởng quá nhiều chuyện về kiếp trước, nếu sống lại, y càng phải coi trọng hiện tại.

Ở trong lòng phân tích mọi chuyện, nếu như kiếp này, đám Ma Nhân vẫn muốn nhảy ra ám sát tân nương Hiên Viên đế, vậy thì mục đích của bọn chúng là gì? Mà chủ nhân sau lưng bọn chúng, chính là Thương Minh sao?

Thương Minh đến chỗ này, là vì phái người ám sát tân nương Hiên Viên đế sao? Mục đích hắn muốn làm thế là gì?

Mặc Ngôn không tìm được đáp án, thậm chí còn đang suy nghĩ, nếu như Thương Minh cùng Hiên Viên đế phát sinh xung đột, nếu như mục tiêu của hắn đúng là tân nương, mà y xem như là một tiên tri, nên giúp ai?

Giúp Thương Minh? Thì Hiên Viên đế sẽ đau khổ khi mất người yêu, rơi vào bể ải suy sụp. Không nói tới kiếp trước hắn đối xử với y ra sao, chỉ nói riêng kiếp này, hắn đã giúp y một đại ân. Vì nếu không có Hiên Viên đế, chỉ sợ y đã phải nhận Hồng Thông Thiên làm cha!

Còn nếu giúp Hiên Viên đế? Vậy xem ra thành cản trở Thương Minh, Thương Minh kiếp này đối xử với mình cũng không tệ, Long Châu đem tặng, Uông Kỳ Phong trợ uy để thi thể phụ thân được chôn cất, còn tự giúp mình giải quyết Hồng Nho Văn luôn mang tới một ít phiền toái. Những cái này Mặc Ngôn đều nhớ kỹ trong lòng, chưa bao giờ quên.

Mặc Ngôn không biết nên đứng ở lập trường nào, nên giúp ai đạt thành nguyện vọng, y không biết có nên nói chuyện sắp xảy ra nói cho Hiên Viên đế hay không.

Hiên Viên đế cùng Thương Minh, đều là đối người có ân với y, nếu giúp một, chắc chắn sẽ thương tổn người còn lại.

Cuối cùng, Mặc Ngôn quyết định ngậm miệng không đề cập tới chuyện này, có điều ở hai ngày trước Hiên Viên đế triệu kiến y, nên y nhân tiện nhắc nhở Hiên Viên đế, phải bảo vệ tân nương nhiều hơn. Tân nương là phàm nhân, tốt nhất nên đưa một bộ giáp bảo vệ cho nàng phòng thân.

Có khi tân nương có giáp bảo vệ, Hiên Viên đế còn có cơ hội, cứu lại người yêu của hắn.

Giây phút trong đại hôn điển lễ làm trong lòng Mặc Ngôn căng thẳng, nhìn về phía Hồng Nho Văn.

Nếu như y nhớ tới không sai, sau nửa canh giờ, sẽ có ba tên Ma Nhân đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Hồng Nho Văn.

Ba tên Ma Nhân sẽ ám sát tân nương đúng lúc đi ngang qua, sau đó thuận lợi bắt lại một tên tiên nhân xem ra rất có địa vị đang ngồi dự.

Kiếp trước người đó là y, kiếp này, người kia —— sẽ là Hồng Nho Văn sao?

Mặc Ngôn không biết, trong lòng y có hơi thấp thỏm, càng thêm lo lắng cho tân nương Hiên Viên đế. Kiếp trước, tân nương ở trong thời gian đại hôn chỉ mặc vào một bộ hỉ phục, bị một kích mất mạng; còn kiếp này, nếu dưới lớp hỉ phục nàng mặc thêm giáp bảo vệ, sẽ khác nhau không đây?

Mặc Ngôn hơi quay đầu, nhìn ánh mặt trời bên ngoài đại điện, Húc Nhật Đông Thăng, đó là giờ lành đại hôn đã đến.

Hiên Viên đế đứng ngay chỗ ngồi trên đại điện, chờ đợi tân nương.

Hai ngày trước Mặc Ngôn đã gặp hắn, khi đó hắn mặc thường phục, ngôn ngữ tiếu đàm, khi nhắc tới Mặc Thăng Tà thì vô hạn phiền muộn tiếc hận.

Còn lúc này, Hiên Viên đế mặc văn miện quan phục, đứng ở phía trên cung điện, càng lộ ra vẻ uy nghiêm, khí vũ hiên ngang, giơ tay nhấc chân, chỉ một động tác cũng tỏa ra khí thế đế vương, lại còn thêm dung mạo đoan chính anh tuấn, chân chính là rồng phượng hiếm có trong loài người.

Theo đại hôn là pháo mừng vang lên, tân nương được hỉ nương chậm rãi dẫn dắt.

Tân nương đầu mang mũ phượng, không phủ khăn voan, là vì muốn cho ai cũng có thể nhìn thấy dung mạo dáng người của nàng.

Tất cả mọi người suy đoán đã lâu, vị tân nương này là thần thánh phương nào, cho tới khi thấy rõ người thật, chúng tiên vẫn không khỏi kinh ngạc.

Tướng mạo tân nương bình thường, với vóc người giống như vậy, tiên pháp đạo hạnh lại càng không có, mà nghe bước chân nặng nề ngưng trệ, hình như ngay cả võ công cũng không có! Chỉ là một nữ tử thế gian bình thường không thể bình thường hơn.

Còn nét mặt Hiên Viên đế, bắt đầu khi thấy tân nương tiến vào, đã trở nên hoàn toàn khác trước.

Khóe miệng hắn không tự chủ được giương lên, trong mắt cũng tràn đầy ôn nhu cùng ái mộ, thậm chí ngay cả người hắn, như ra toả ánh sáng khác biệt với hào quang, đó như là tắm rửa trong ánh bình minh.

Hắn yêu nàng sâu đậm cuồng nhiệt!

Chúng tiên tuy rằng ít có người nếm trải tình ái nhân, nhưng vào lúc này đều cảm nhận được Hiên Viên đế đang vui vẻ, nhảy nhót.

Pháo mừng một tiếng tiếp theo một tiếng, khói hoa đầy trời tỏa ra năm màu loá mắt.

Hiên Viên đế bước xuống đài cao, đi về phía tân nương, cùng lúc đó, tân nương cũng khẽ ngẩng đầu, nhìn Hiên Viên đế khẽ mỉm cười.

Tiếng nhạc vang lên, đại hôn sắp thành, tiếng vui mừng sôi nổi.

Nhưng cho dù có vui mừng đến đầu, bên trong lại giấu diếm sát cơ!

Khi cô dâu đi ngang qua Hồng Nho Văn, sát cơ đột ngột nhảy ra.

Âm thanh thê lương bất ngờ chọc thủng thanh thạch bản đại điện, mặt đất nứt ra như mạng nhện, hắc khí từ trong lưới xì ra, trong nháy mắt, vọt ra ba bóng Ma Nhân, ngăn ở trước mặt tân nương.

Btên Ma Nhân hành động quá nhanh, trước đó lại không có nửa dấu hiệu, hầu như tất cả mọi người đều không phản ứng kịp, đã có một vệt đen, bắn vào ngực tân nương.

Tân nương rên khẽ một tiếng rồi ngã xuống đất.

Ba tên Ma Nhân thật giống như trước đó đã diễn luyện qua vô số lần, thuận tay vồ một cái, dễ như ăn cháo chụp được người ở cách họ gần nhất, chính là Hồng Nho Văn bị biến cố trước mắt làm trợn mắt ngoác mồm!

Chúng tiên đều bị kinh ngạc đến ngây người, Hồng Thông Thiên gần như nhảy xuống từ trên ghế, nhưng trong giây lát lão cũng không dám lộn xộn.

Vì bàn tay Ma Nhân kia, đang bóp lấy cổ Hồng Nho Văn.

Lấy tu vi Hồng Nho Văn bây giờ, căn bản không phải đối thủ của Ma Nhân, chỉ cần nhẹ nhàng bóp một cái thôi, Hồng Nho Văn chắc chắn xong đời.

Lúc xảy ra chuyện, khoảng cách giữa Hiên Viên đế cùng tân nương vẫn còn xa, nên đã không kịp cứu, hắn còn đang lo lắng cho người yêu, thì thấy một gã Ma Nhân khác bắt lấy tân nương từ dưới đất.

Sắc mặt tân nương biến thành màu đen, mũ phượng rơi xuống đất, tóc rối tung, vẫn còn sống chưa chết được.

Tất cả biến cố, chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, có vài trọng thần Hiên Viên quốc còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì cục diện đã diễn biến thành Ma Nhân bắt được hai con tin, đối diện với Hiên Viên đế.

“Thả cho chúng ta đi! Bằng không hai người này sẽ chết!” Giọng Ma Nhân trầm thấp dữ tợn, vì khoảng cách giữa gã và Hiên Viên đế khá gần, nên không dám giết tân nương, chỉ lo sẽ làm đối phương tức giận, khiến gã tìm không được cách thoát thân.

“Một là nữ tử phàm trần bình thường; một là tiểu tử Luyện Khí kỳ ; các ngươi cho rằng, hai người này, có thể áp chế được Hiên Viên Nghĩa ta sao?” Trong lòng Hiên Viên đế tuy có căng thẳng vạn phần, trên mặt lại không dám lộ ra thần sắc quan tâm quá đáng với thê tử, chỉ lo sẽ càng đưa tới tai họa cho nàng lớn hơn.

Ma Nhân cười xì, làn da màu đen, hiện ra màu xanh quang: “Giao ra trận pháp Hiên Viên gia các ngươi, hai người này ta sẽ trả lại ngươi!”

Hiên Viên Nghĩa nhếch môi, trận pháp Hiên Viên thị chính là tổ tông thượng cổ truyền lại, Hiên Viên thị lập thân ở Trung thổ đại lục. Làm sao hắn có thể đem vật này giao ra?

Khi hắn nhìn kỹ gã Ma Nhân đang nói chuyện, thì đúng thấy hai mắt gã lóe hồng, trên người mơ hồ nổi vảy màu đen.

Trong lòng Hiên Viên đế hơi động, vẫn như cũ không thể tin được, trong lòng không khỏi suy nghĩ tới một người.

Tôn chủ Ma giới từ trước đến giờ không thèm lui tới chúng tiên Trung thổ, cũng cực ít phát sinh xung đột, tu vi của hắn lại có trình độ hàng đầu, không ai bằng, thì sao có thể muốn trận pháp Hiên Viên gia?

Hiên Viên đế do dự một hồi, còn ba gã Ma Nhân thì đã mang người lùi về phía sau.

Không ai dám cản, nhưng vẫn có người không thức thời muốn ngăn cản, bị Hồng Thông Thiên khuyên can: “Đừng, khuyển tử còn ở trong tay bọn họ…”

Hồng Thông Thiên không muốn biết là kiếm của lão nhanh, hay là móng vuốt của Ma Nhân nhanh.

Thị vệ Hiên Viên quốc tức khắc giương cung lắp tên, chúng tiên cũng giúp đỡ chư vị, vây quanh ba tên Ma Nhân ở giữa.

Ba tên Ma Nhân thấy thế càng thêm bức bách Hiên Viên đế: “Hiên Viên Nghĩa, hoặc là giao ra trận pháp Hiên Viên, chúng ta sẽ trả lại người cho ngươi, sau khi chúng ta phá được vòng vây, bằng bản lãnh của mình; hoặc là, phải thả chúng ta đi! Ra khỏi thành một ngàn dặm, sẽ đem con tin thả ra!”

Hiên Viên đế do dự trong lòng, nếu như giao trận pháp Hiên Viên, thì còn có thể đoạt lại, chỉ sợ ba gã Ma Nhân này còn có hậu chiêu;

Nếu như không giao ra, thì phải để người yêu mạo hiểm… Vạn nhất Ma Nhân giết con tin…

Đúng lúc đó, một thanh niên mặc áo trắng, eo cột đai tím, đi ra từ trong chúng tiên, nhìn ba gã Ma Nhân nói: “Ta là Mặc Ngôn Côn Sơn, các ngươi bắt tên này, là sư chất của ta. Bản lĩnh hắn thấp kém, địa vị lại càng thấp kém, đối với các ngươi không dùng được. Các ngươi bắt một nữ tử phàm trần, cùng một đệ tử Côn Sơn bản lĩnh thấp kém, chỉ sợ không ra được Hiên Viên thành.”

Hồng Nho Văn bị Ma Nhân cầm cầm cổ, đã hồn phi phách tán, chợt thấy Mặc Ngôn dũng cảm đứng ra, còn tưởng rằng y muốn cứu mình, ai ngờ y lại nói bản lĩnh hắn kém, địa vị thấp, Hồng Nho Văn bất giác đỏ cổ lên. Màu đỏ ẩn dưới lợi trảo đen của Ma Nhân, nhìn rất giống một con tôm bị nướng chín chờ đợi lột xác nuốt ăn.

Mặc Ngôn đi về phía trước một bước: “Ta là đệ tử đời thứ ba Côn Sơn, sư đệ Hồng Thông Thiên đứng đầu Côn Sơn. Phụ thân ta là Mặc Thăng Tà, đã từng là chủ nhân Lạc Nhật nhai, cũng là ân nhân Hiên Viên đế. Các ngươi nếu như muốn ra khỏi Hiên Viên thành, nên bắt ta! Thả sư chất ta ra, ta sẽ thay hắn làm con tin.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.