Nhạc Phong từ khi Mặc Ngôn ra ngoài “Giải sầu”, vân luôn lo lắng đề phòng, đặc biệt là khi Mặc Ngôn rời đi không lâu, Côn Sơn liền bay lơ lửng lên trời, làm cho đông đảo đệ tử Côn Sơn cảm thấy cực kỳ kinh hoảng, đến khi Mặc Ngôn trở lại, tất cả mọi người liền nhào tới hỏi thăm y.
Mặc Ngôn an ủi mọi người: “Yên tâm, sau này sẽ không xảy ra nữa.”
Nếu sư thúc đã nói vậy, chúng đệ tử Côn Sơn dưới sự đốc thúc của Nhạc Phong mới dần dần tản đi, sau đó Nhạc Phong nói cho Mặc Ngôn chuyện liên quan tới Hồng Nho Văn bị cấm giam.
Mặc Ngôn tâm tình rất tốt, không thèm để ý tới chuyện Hồng Nho Văn, y tới Tàng Kinh Các nghiền ngẫm tìm đọc tâm pháp Côn Sơn, chờ đến buổi tối, liền một mình đến bờ biển.
Đệ tử Côn Sơn đều biết sư thúc mười năm qua vẫn luyện kiếm cạnh biển, giờ đổi từ ban ngày sang buổi tối, cũng không có ai cảm thấy kỳ quái.
Cho dù có một hai tên cảm thấy kỳ quái, sao có năng lực quản được sư thúc tu luyện ở chỗ nào?
Mặc Ngôn rời khỏi Côn Sơn, ngự kiếm mà phi, trên người hắn có ngọc bội Hắc Long, mãnh thú dưới biển không dám tới gần, một lúc sau, y cùng Thương Minh gặp nhau ở hải vực đã giao hẹn.
Thương Minh từ lâu đã đứng ở trên mặt biển chờ y.
“Tien gia Trung thổ đông đảo môn phái, giữa các tâm pháp cũng có sự khác biệt. Ngươi có huyết thống thượng cổ thần chỉ, không thích hợp với mấy tâm pháp kia. Thượng cổ thần chỉ tự cho mình siêu phàm, kiêu ngạo dị thường, tất nhiên sẽ không chịu đi nghiên cứu con đường tu đạo của phàm nhân.” Thương Minh khi nghe Mặc Ngôn hỏi sự liên quan giữa tâm pháp Côn Sơn cùng Mặc gia, liền giảng giải: “Nhưng tất cả của tu đạo, không phải bỏ đi giả giữ lại thực, tu luyện là phải do chính bản thân. Đại lục Trung thổ, tuy có nhiều cách tu hành khác nhau, tới cuối cùng vẫn là trăm sông đổ về một biển.”
Bàn tay Thương Minh dán vào bụng dưới Mặc Ngôn, ngực dựa vào lưng y, nửa ôm vào trong ngực: “Đây chính là thức hải của thân thể, nơi pháp lực tụ tập. Ngươi đem pháp lực toàn thân vận đến chỗ này rồi dung hợp thành một, là có thể đột phá.”
Thương Minh dẫn dắt Mặc Ngôn, chậm rãi đem pháp lực bỏ đi giả giữ lại thực, dẫn vào thức hải (biển ý thức).
Trong phút chốc, Mặc Ngôn liền cảm thấy thức hải trước đó còn trống rỗng đang được pháp lực toàn thân đổ đầy.
Y dựa theo Thương Minh dạy, vận khởi tâm pháp Mặc gia, sức mạnh thượng cổ thần chỉ đúng lúc tái hiện, linh khí trời đất cuồn cuộn không ngừng truyền vào trong cơ thể Mặc Ngôn, pháp lực không ngừng tăng cường dồn vào thức hải, giống như quả bóng không ngừng bị bơm vào.
Ầm ầm ầm, trong tai Mặc Ngôn truyền đến tiếng vang ầm ầm, vô số pháp lực trong cơ thể tán loạn, dưới sự Thương Minh chỉ dẫn, chỉ trong một buổi, đột phá bình cảnh đã kéo dài rất lâu chưa thể đột phá.
Trong nháy mắt, tử khí trên mặt biển tăng mạnh, ánh trăng sáng trưng, linh khí trời đất dồn dập đuổi tới, tràn vào trong người Mặc Ngôn.
Đó là thượng cổ thần chỉ khi tu luyện đột phá tầng cảnh giới đầu tiên, dẫn tới cảnh tượng thiên địa kì dị.
Trời hửng sáng, Mặc Ngôn cùng Thương Minh tách ra, tới hoàng hôn, bọn họ lại gặp nhau.
Có lúc là Mặc Ngôn luyện kiếm, Thương Minh tu hành.
Có lúc là Thương Minh ở trong biển ngao du, mà Mặc Ngôn tu luyện tâm pháp.
Cá tôm gần đó đã biết rõ mặt bọn họ, ngay cả bốn con Huyền Vũ cõng Côn Sơn ở xa xa, trong lúc tình cờ vẫn thường nghị luận việc này.
“Đệ tử Côn Sơn lại theo tôn chủ Ma giới cùng nhau tu luyện! Ngươi xem phải nói thế nào?” Một con Huyền Vũ hỏi.
“Ta không biết.”
“Ngươi đã sống hơn triệu năm, còn cái gì không biết!”
“Ta biết a! Ta biết đệ tử Côn Sơn kia, chính là thượng cổ thần chỉ đó.”
“Ngươi biết?!”
“Chuyện Thượng cổ, ta biết còn biết rất rõ! Ta còn biết thượng cổ Trung thổ phân chia Ma giới, hai đại thần chỉ tranh chấp, mới vạch ra ranh giới.”
“Làm sao ngươi biết?”
“Ta từng tham dự trận chiến này nha!”
“Vậy trận chiến này ai thắng ai thua?”
“Ta không biết!”
“Không phải ngươi nói ngươi biết tất cả mọi chuyện sao?”
“Khi đó ta đã bị tổ sư khai sơn bắt được cõng núi, vội vã rời khỏi chiến trường…”
“Ngươi từng tham dự cuộc chiến hai đại thần chỉ? Lợi hại như vậy, làm sao lại bị một tổ sư phàm nhân Côn Sơn đánh bại?”
“Đừng hỏi ta nữa, ta không biết, thật không biết mà!”
Xuân hữu hiểu hoa, Thu có Minh Nguyệt, Hạ Vũ đông tuyết, Mặc Ngôn chưa bao giờ dừng lại. Buổi tối mỗi ngày y đều ra biển, buổi sáng trở về, ngày đêm không ngừng.
Thương Minh thấy y khắc khổ như thế, vô cùng đau lòng, cho dù Thương Minh có khuyên bảo, Mặc Ngôn cũng không chịu nghỉ ngơi một giây, càng chưa bao giờ lười biếng.
Từ ngày y giam cầm Hồng Thông Thiên, đã từng xòe tay tính ngày.
Mười năm.
Làm sao có thể quên tất cả mọi chuyện trong mười năm đó?
Kiếp trước, mười năm sau y bỏ mình ở Côn Sơn.
Kiếp này, quý giá như vậy, sao không quý trọng cho được?
Y vẫn chưa nói cho Thương Minh biết tất cả mọi chuyện liên quan với kiếp trước. Đó là cừu hận trong y, là quá khứ của y.
Những thống khổ cùng sự thù hận, cùng với quá khứ bi thảm, y sẽ mai táng tất cả ở trong lòng. Trái tim của kẻ thù, sẽ do chính y moi ra.
Thương Minh huyết tế mười vạn năm công lực, đã trả giá quá nhiều, đã vì y làm đủ.
Kiếp này, y sẽ dựa vào chính bản thân hoàn thành tất cả mọi chuyện, y không hy vọng đem những thống khổ phẫn nộ đã qua, đè bẹp hạnh phúc của Thương Minh.
Cự Long dùng thân thể vây thành một vùng biển riêng, còn Mặc Ngôn thì trôi nổi ở trong đó, đả tọa tu luyện.
Mười năm sau, y phải chiến thắng Hồng Thông Thiên, dùng “Phá hiểu mười vạn kiếm” lão truyền thụ, giết chết lão.
Ngàn năm chỉ như cái chớp mắt, chớp mắt đã trôi qua năm năm.
Lại tới một năm đông lạnh, tuyết rì rào xào xax5 rơi giữa bầu trời, Mặc Ngôn ngồi trên trên mặt biển, nguy nhiên bất động.
Y đã đột phá cảnh giới tầng thứ nhất tâm pháp Mặc gia, hiện tại đang tu luyện tầng thứ hai.
Pháp lực của y không chỉ tăng cao gấp mười lần so với trước đây, ngoại trừ Hồng Thông Thiên đang bế quan ở Côn Sơn, đã không có ai là đối thủ của y.
Sau khi đột phá tầng thứ hai, Mặc Ngôn đã không cần phải ngủ, khả năng ghi nhớ cùng sức lĩnh ngộ của y so với trước đó đã có tính chất đột phá.
Y đã từng dùng mười năm thời gian, luyện thành 10 ngàn kiếm của “Phá hiểu mười vạn kiếm”.
Tới khi đột phá tầng thứ hai, y chỉ bỏ ra năm năm, đã luyện thành 50 ngàn kiếm.
Trong lúc này, y đang yên lặng trong lòng diễn luyện 50 ngàn kiếm.
Thương Minh vẫn dùng thân thể cuộn tròn quanh người nọ, dùng đầu gối lên móng vuốt, nhìn Mặc Ngôn.
Thiếu niên vóc người thon dài, vòng eo đầy đặn mạnh mẽ. Y phục toàn thân không dính hạt bụi, tóc dài đầy đầu tung bay theo gió, mắt phượng khép hờ, khóe mắt một nốt chu sa càng có vẻ nổi bật, trong lúc chăm chú nghiêm túc, càng đẹp tới câu hồn nhiếp phách người nhìn.
Thương Minh lần nữa cảm thấy Mặc Ngôn ngoại trừ ưu điểm bản thân ra, lớn lên cũng rất ưa nhìn.
Đuôi rồng nhẹ nhàng vung vẩy trong biển, trong lòng thích ý tới cực điểm.
Đột nhiên, Mặc Ngôn mở mắt ra, nhìn nhìn Thương Minh: “Ta lại lĩnh ngộ một thứ gì đó mới, muốn thử một chút.”
Thương Minh vui vẻ phụng bồi, thu hồi thân thể, hóa thành hình người, đứng ở trên mặt biển, nhìn Mặc Ngôn mỉm cười: “Đến!”
Thu Thủy kiếm biến hóa trên mặt biển, hóa thành ngàn vạn chuôi kiếm, thanh phong lấp loé, kiếm khí phá không, đâm thẳng chỗ yếu của Thương Minh.
Miệng huyết mâu nam tử nhếch lên một độ cong đẹp đẽ, ngón tay khẽ gảy, trong chốc lát, ngàn vạn chuôi kiếm cùng phát ra tiêng kêu ong ong.
“Còn chưa đủ nhanh! Đòn đánh này, phải tận dụng tất cả pháp lực trong ngươi!” Thương Minh nói.
Mặc Ngôn gật đầu, thôi thúc thể lực pháp lực, gia tăng tốc độ của kiếm, làm cho kiếm khí bén nhọn, cuốn lên sóng to ngàn trượng, giống như Cự Long xuất thủy, như Giao Long trục nhật, đánh vào Thương Minh.
Thương Minh không dám cứng rắn tiếp đòn, nghiêng người né qua, khen: “Chính là như vậy, tiếp tục!”
Mặc Ngôn cười, nụ cười suýt nữa làm cho Thương Minh hoa mắt, khiến hắn suýt bị bắn trúng.
Ngay sua đó, một con Hắc Long vọt ra khỏi mặt biển, trong giọng của Thương Minh mang theo một tia cảnh cáo: “Chuẩn bị kỹ càng, ta sẽ không khách khí với ngươi.”
Mặc Ngôn lại cười, mũi kiếm chỉ xéo: “Đến!”
Hắc Long gào thét nhào tới.
Tấn công nhanh chóng, pháp lực phi phàm; kiếm chiêu tinh diệu, phi kiếm sắc bén. Một trắng một đen, như hình lẫn bóng quấn quýt trên biển, bông tuyết rơi xuống hòa tan nhanh chóng, xung quanh hai người nổi lên sương mù màu trắng, phủ kín xung quanh.
Cuối cùng là lấy Mặc Ngôn bị Hắc Long áp đảo dưới đáy biển xem như kết thúc.
Cự trảo Thương Minh đè lên eo Mặc Ngôn, trong nước biển màu đen, con mắt màu đỏ tươi mang theo một tia khiêu khích cùng ý cười cân nhắc.
Mặc Ngôn giơ tay đầu hàng, thấy Hắc Long bất động, liền đưa tay ôm lấy móng vuốt Cự Long lấy đó cầu xin.
Cự Long thoả mãn thả người, để ở trên lưng, bơi đến bờ Kỳ Phong Thành, biến hóa hình người, sau đó hai người sóng vai ngồi xuống.
“Ngươi cảm thấy ta bây giờ thế nào? So với sư phụ của ta, ai lợi hại hơn?” Trong mắt Mặc Ngôn đều lập loè ánh sáng trong suốt.
Thương Minh nói: “Đã vô địch thiên hạ rồi!”
Mặc Ngôn hừ một tiếng, bất mãn hết sức: “Sư phụ ta luyện thành mười vạn kiếm, lại có Phá hiểu thuật thôi thúc, ta chỉ xem như tài học một nửa, tâm pháp dùng không đúng, thiệt cho ngươi vỗ mông ngựa cũng nói thành lời được!”
Thương Minh nhìn Mặc Ngôn giận dữ, chỉ cảm thấy như ăn mật ngọt trong lòng, tay hắn ở sau lưng Mặc Ngôn giơ lên mấy lần, lại thả xuống mấy lần.
Mặc Ngôn cười nói: “Có điều, dù biết ngươi nói dối, trong lòng vẫn vui vẻ.”
Thương Minh rốt cục quyết định, đưa tay khoát vai Mặc Ngôn, cánh tay thoáng dùng sức ôm người vào trong lòng mình.
“Ta cùng Đan Dương Tử đã từng giao thủ một lần, xác thực ông rất mạnh… Ngươi ở dưới tay ông, nhiều nhất chống đỡ được năm mươi chiêu.”
“Thật sự?” Mặc Ngôn kinh hỉ không thôi, Đan Dương Tử là tài năng bất tế, ba trăm năm đã có thể phi thăng. Có thể ở dưới tay ông chống đỡ được năm mươi chiêu, có nghĩa là Mặc Ngôn không cần lo lắng bị người khác một kích mất mạng.
Thương Minh trịnh trọng gật đầu, nhìn người trong lồng ngực, bất luận khi y vui, hay tức giận, đều làm tâm thần hắn dập dờn.
Từng nghĩ, mãi mãi cứ tiếp tục như vậy.
“Ta không lừa ngươi!” Giọng Thương Minh trầm thấp khàn khàn, “Tuyệt không lừa ngươi.”
Mặc Ngôn nhíu mày cười nói: “Ta không tin, ngươi vừa gạt ta nói ta đã vô địch thiên hạ… A…”
Biểu hiện nhíu mày trêu đùa quá mức câu người, trên môi dính dính thủy quang quá mức trêu chọc tâm phòng lòng người, mà giọng nói kia, thân mật mang theo một tia giảo hoạt.
Vào lúc này, dây cung trong lòng Thương Minh hoàn toàn bị căng đứt. ( cái phựt)
Năm năm, từ khi cho y ăn Long Châu trong biển năm ấy, đã không dám làm lại lần nữa.
Mặc dù hai người đều gặp mặt mỗi ngày, tâm linh càng ngày càng dựa vào gần hơn, nhưng hắn trước sau không dám mạo phạm.
Nhưng không phải bất cứ lúc nào cũng nhẫn nại được, đặc biệt là dưới trời tuyết, người trong ngực nhíu mày cười khẽ.
Thương Minh trong một giây khi chạm vào môi Mặc Ngôn, liền cảm thấy thoáng như vạn ngàn ngôi sao nổ tung trong vũ trụ. Loại cảm giác mê muội mỹ lệ, làm tất cả dòng máu trong hắn lao nhanh chạy tới □. ( jj)
“A… Ngươi… Đừng như vậy…” Mặc Ngôn bị hôn muốn nghẹt thở, đứt quãng kháng nghị, nhưng không tức giận thật sự.
Thương Minh khẽ liếm, mút vào cặp môi đã tưởng nhớ rất lâu, xác định thấy đối phương không hề tức giận, cùng không phản kháng, hắn liền không chút khách khí cạy răng y ra, dùng đầu lưỡi tiến quân thần tốc, ở trong đó dời sông lấp biển, đem chuyện năm năm qua muốn làm, làm đủ một lần.
Mặc Ngôn chưa bao giờ bị hôn như vậy, bị cánh tay mạnh mẽ ôm chặt vào lồng ngực rộng rãi, bị ép đến không thể thở nổi, có kẽ hở mở miệng, muốn hấp khí, lại nghênh đón càng thêm cuồng liệt tàn phá.
Y không biết phải ứng đối thế nào, đành cẩn thận từng li từng tí lẩn trốn, lại bị cuốn lấy, tùy ý dây dưa.
Mặc Ngôn đưa tay ôm lấy Thương Minh, không tránh né nữa, bắt đầu đáp lại.
Hai người càng hôn càng sâu, bông tuyết vẫn tiếp tục rơi xuống, cũng không biết đã qua bao lâu, Thương Minh mới thả Mặc Ngôn ra.
Trong ánh mắt Mặc Ngôn tràn đầy sương mù, hơi thất thần, dùng một loại ánh mắt lưu luyến nhìn Thương Minh.
Ánh mắt kia, bắn thẳng đến vào trái tim Thương Minh, làm □ của hắn cương cứng đau đớn.
Giờ vẫn chưa phải lúc…
Thương Minh rất biết rõ, Mặc Ngôn chắc chắn sẽ không đồng ý ở trong thời điểm đạo pháp mới vừa đạt tiểu thành, bỏ trăm năm thời gian làm loại chuyện kia.
Hắn càng thêm không muốn vì dục vọng nhất thời, hút máu trên người Mặc Ngôn.
Hắn đành phải ôm chặt y vào lòng, giọng điệu trầm thấp khàn khàn, mang theo một chút cưng chiều, một tia ẩn nhẫn: “Mặc Ngôn…”
“Ta yêu ngươi, ta rất yêu ngươi…” Thương Minh thấp giọng lẩm bẩm, “Ngươi thì sao? Ngươi sẽ không chán ghét ta chứ?”
Mặt Mặc Ngôn nóng lên, không dám nhìn vào Thương Minh, y nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn biển rộng sâu xa: “Không biết, ta sẽ nghĩ lại… Ngày mai sẽ nói cho ngươi biết đi.”
Thương Minh cũng không truy hỏi, hắn chỉ cúi đầu lần nữa, niêm phong môi Mặc Ngôn lại.
Hắn ở trong đó công thành đoạt đất, tùy ý cướp đoạt, dây dưa truy đuổi, bức bách y không đường thối lui.
Khi đầu lưỡi hai người quấn quýt cùng nhau, Mặc Ngôn nghe thấy giọng nói từ đáy lòng mình: Ta cũng yêu ngươi…
Nhưng sau nụ hôn dài qua đi, liền tiếp tục tu luyện, khi mặt trời bay lên, Thương Minh hoá thành hình rồng, chở Mặc Ngôn đưa về Côn Sơn.
Hai người chia tay, Thương Minh nói: “Ngày mai ta vẫn chờ ngươi.”
“Được!” Mặc Ngôn cảm thấy trong không khí tràn đầy mùi vị Thương Minh, nhiệt độ bên môi, từ đáy lòng vẫn chưa tan đi, điều này làm cho Mặc Ngôn không dám lại như thường ngày cùng Thương Minh vui cười.
Y chỉ bày ra vẻ nghiêm túc nói: “Ngày mai, ta sẽ đến.”
Thương Minh xoay người, đuôi đánh một vòng dưới biển, rời đi luôn.
Còn Mặc Ngôn cũng không vội trở lại, y nằm ở trong nước biển, chậm rãi di động.
Mặt trời bắn ra vạn vệt sáng, chiếu rọi ở trên người y, tuyết từ lâu đã ngừng rơi, nhưng lưu luyến trong lòng, vĩnh viễn vẫn chưa dừng lại.
Cả buổi ban ngày, Mặc Ngôn rất vui vẻ, Hồng Nho Văn ở hai năm trước đã kết thúc cấm đoán, tuy hăn đã được thả ra, nhưng không dám đi tìm Mặc Ngôn nữa, nhìn thấy y đều đi đường vòng.
Mặc Ngôn trở về núi lần này, nhìn thấy Hồng Nho Văn quả nhiên khi nhìn thấy y liền đi đường vòng, điều này làm cho Mặc Ngôn càng thêm thích ý trong lòng.
Y đi thẳng tới Tàng Kinh Các, lật xem điển tịch cùng ghi chép về Đan Dương Tử.
Y vẫn ôm hi vọng, hi vọng có thể ở trong Tàng Kinh Các tìm được Phá hiểu thuật.
Nhưng năm năm qua, hầu như y đã xem xong toàn bộ sách trong Tàng Kinh Các, lại không có một gợi ý về Phá hiểu thuật.
Mặc Ngôn chưa từng quên năm đó cùng Hồng Thông Thiên đánh nhau trên biển, lão vận khởi uy lực Phá hiểu thuật.
Tâm pháp Mặc gia thôi thúc Phá hiểu mười vạn kiếm, trước sau không cách thể thuận buồm xuôi gió, đây là rắc rối lớn nhất của y hiện giờ.
Cho dù pháp lực kéo dài, cũng không cách nào vượt qua sông được.
Giống như văn sĩ đầy bụng kinh luân, một mực bị bức ép phải dùng chân viết chữ. Cho dù cẩm tú văn chương dồi dào, cũng bị cặp chân vụng về bức cho câu văn lủng củng.
Y ở Tàng Kinh Các lật xem một ngày, vẫn không có thu hoạch, đành phải từ bỏ trở về mình.
Năm đó Trúc viên bị phá hủy, Nhạc Phong đã xây lại hoàn chỉnh.
Bây giờ Mặc Ngôn đã có thể tùy ý tiến vào bảo tàng Côn Sơn, nhưng chỗ ở của y vẫn giống như cũ, không xa xỉ lãng phí, chỉ trang trí mấy trang sức vô cùng khéo léo.
Đây là lần đầu tiên Mặc Ngôn trong lúc ban ngày an vị ngồi trên ghế đá ngẩn người.
Y nhìn mặt trời đang dần lặn xuống, nghĩ tới ước định đêm nay, tâm thần có hơi bồn chồn.
Lần đầu tiên, vào ban ngày một chiêu y cũng không luyện, tâm pháp cũng không tu.
Đến khi mặt trời chiều ngã về Tây, Mặc Ngôn đã không kiềm chế nổi nữa, chạy về phía bờ biển.
Y đến rất sớm chờ ở chỗ hai người ước định, hiện tại thời gian còn sớm, Thương Minh còn chưa tới.
Mặc Ngôn ở trong vùng biển luyện tập, trên thực tế lại chẳng có bao nhiêu tâm tư luyện tập, chỉ đang không ngừng suy nghĩ: Phải trả lời Thương Minh thế nào.
Nói thẳng là thích? Rất xấu hổ đi.
Nhưng nếu như nói không thích, Thương Minh nhất định sẽ rất thất vọng đi?
Mặc Ngôn phát hiện nội tâm của mình chưa từng xoắn xuýt như giờ, nghĩ được một lát liền bỏ ra cười.
Xấu hổ gì chứ? Nói thẳng ra, chí ít, Thương Minh sẽ rất vui vẻ… Hắn, sẽ hôn y chứ?
Mặc Ngôn nhận ra mình vẫn luôn lưu luyến nụ hôn kia, y nhẹ nhàng cắn môi, bơi khỏi mặt biển, đã thấy mặt trời lặn xuống, mặt trăng từ từ bay lên.
Thương Minh còn chưa tới?
Mặc Ngôn nghĩ thầm chắc hắn bị nhỡ chuyện gì, năm năm qua tuy y tùy gió mặc gió, mưa mặc mưa, vẫn không đến muộn, nhưng Thương Minh lại khác, có lúc hắn đến sớm, có lúc sẽ đến muộn.
Cho nên, hôm nay có tới chậm chút, cũng là chuyện bình thường.
Mặt trăng chậm rãi vượt qua mặt biển, bay lên giữa trời.
Đã tới nửa đêm, Thương Minh vẫn chưa từng xuất hiện
Mặc Ngôn cảm thấy một tia không ổn, năm năm qua, Thương Minh chưa bao giờ lỡ hẹn, mỗi ngày hắn đều xuất hiện, cho dù có tới chậm, cũng sẽ tìm bảo vật hiếm có tặng y vì muộn giờ.
Lần này, sao hắn tới chậm?
Hay là, hắn gặp chuyện gì?
Mặc Ngôn tiếp tục chờ đợi.
Đêm dần dần qua, mặt trăng lặn xuống, ánh bình minh đầy trời chiếu vào người y, Thương Minh vẫn chưa xuất hiện.
Mặc Ngôn tiếp tục chờ đợi tại chỗ, mặt trời mọc lại lặn, mặt trăng lại treo trên trời, Thương Minh vẫn chưa xuất hiện.
Y ở tại chỗ chờ ba ngày ba đêm, tuy không muốn thừa nhận, không dám nghĩ tới, nhưng cũng ý thức được vấn đề —— Thương Minh khẳng định đã xảy ra chuyện, y phải đi tìm hắn!
Mặc Ngôn trở về Côn Sơn, bàn giao Nhạc Phong vài câu, nói y muốn đi vân du thiên hạ, liền như vậy xuất phát.
Từ lúc ba năm trước, Mặc Ngôn cùng Nhạc Phong luận bàn, thực lực đã ở trên hắn, bây giờ sư thúc muốn đi ra ngoài du lịch, Nhạc Phong tự nhiên không dám ngăn cản. Hắn nhanh chóng giúp Mặc Ngôn chuẩn bị kỹ càng tất cả, bao gồm cả sang dược, phi kiếm dự bị, thậm chí ngay cả Kim Ngân thế gian cũng không có bỏ sót.
Cuối cùng Nhạc Phong hỏi dò: “Sư thúc nếu muốn ra biển, có cần chuẩn bị thuyền không?”
Mặc Ngôn lắc đầu: “Không cần, ta ngự kiếm là được.”
Những năm qua Mặc Ngôn đã hành tẩu quen trên biển, Nhạc Phong cũng không lo lắng, chỉ dặn dò: “Sư thúc ra ngoài vân du đương nhiên là chuyện tốt, nhưng năm năm sau sư phụ sẽ xuất quan, đến đó hãy trở về.”
Trong lòng Mặc Ngôn lúc này đầy ắp nhớ thương Thương Minh, nào có tâm tình để ý tới chuyện Hồng Thông Thiên xuất quan, y chỉ nói: “Biết rồi, ngươi đi đi!”
Nhạc Phong lại cho Mặc Ngôn một con Thanh điểu phòng ngừa muốn liên lạc về Côn Sơn, nói rằng nếu như gặp phải chuyện gì, hãy dùng nó để liên lạc, hắn sẽ mang theo đệ tử chạy tới.
Sau khi bàn giao xong tất cả, Mặc Ngôn từ đây rời khỏi Côn Sơn, đầu tiên là tới Kỳ Phong Thành tìm một phen, lại tới khu vực biển Thương Minh bình thường thích tới, toàn bộ bên trong biển cơ hồ bị y lục tung, cũng không thấy bóng người Thương Minh.
Mặc Ngôn không biết nên đi đâu tìm kiếm, càng thêm không biết có nên một mình đi vào Ma giới tìm người hay không.
Y ở trên biển quay một vòng, lúc đi qua Kỳ Phong Thành lần hai, phát hiện ở phía Bắc trong thành, hình như có tung tích con người.
Mặc Ngôn nhớ rõ, lần trước y đến đây, bên trong không có bất kỳ ai.
Y ngự kiếm phi hành, bay giữa trời một vòng, bay thẳng đến trước tường thành đảo Kỳ Phong phía Bắc.
Thành trì được xây dựa lưng vào núi, xung quanh mơ hồ ẩn hiện kết giới nửa trong suốt màu xanh lam, khi đến gần chỗ đó, hiện ra một cửa thành.
Mặc Ngôn lúc còn bay trên trời, đã thấy cung điện trong thành, đình đài lầu các, có người trong đó, không những chỉ có một người, thậm chí còn thấy khói bếp thế gian lượn lờ bay lên trong đó.
Mặc Ngôn không dám lỗ mãng, đi tới trước cửa thành, mắt thấy cửa thành đóng chặt, liền cất cao giọng nói: ” Mặc Ngôn Côn Sơn bái kiến Kỳ Phong Thành chủ.”
Ngay sau đó, cửa thành mở ra, hai vị nam nhân ước chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, thân mặc áo bào màu lam, eo thắt lưng ngọc, đầu mang kim quan, từ trong thành đi ra.
Hai người đi tới trước mặt Mặc Ngôn, nhìn bốn phía xung quanh, một vị vóc dáng hơi cao hơn hỏi: “Này, tiểu tử, không phải ngươi nói lão nhân gia Mặc sư thúc đã tới sao? Người đâu?”
Mặc Ngôn sững sờ, từ lúc nào y đã thành “Lão nhân gia”?
Y hướng hai người chắp tay: “Ta chính là Mặc Ngôn, lão nhân gia thực sự không dám nhận!”
Hai tên nam tử đánh giá trên dưới Mặc Ngôn, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin tưởng: “Ngươi là Mặc Ngôn? Không thể… Không… Tuổi tác xem như tương xứng, nhưng… Hình dạng cũng không thể tương xứng…”
Hai người thực sự không tin, thiếu niên trước mặt ăn mặc bạch y mộc mạc, trên người không có nửa cái trang sức, sẽ là Mặc Ngôn đại danh đỉnh đỉnh.
Hai người còn chưa mở miệng nói chuyện, Mặc Ngôn liền nhìn thấy một người khác từ trong thành đi ra.
Người kia tóc bạc trắng, chòm râu lông mày cũng trắng, y phục cẩm bào thắt lưng ngọc, vân ngoa mãng bì, hào hoa phú quý đến cực điểm, nhìn như tiên nhân, trong tay còn cầm hai khối ngọc như lão thái gia phàm nhân, xoay chuyển chơi đùa.
Mặc Ngôn nhìn lão gia tử, nhất thời cả kinh nói không ra lời, ngẩn người có phải hơn nửa nén hương, mới phản ứng được, nói: “Tại sao, Kim lão gia tử lại ở chỗ này!”
Kim Tham Thương cười ha hả, nói với hai nam nhân trẻ tuổi: “Đây chính là Mặc sư thúc các ngươi! Không sai được!”
Hai tên nam tử hoảng thần vội vàng hành lễ, tự giới thiệu mình: “Vãn bối Kim Hậu Đức, vãn bối Kim Tái Vật kiến quá sư thúc.”
Kim Tham Thương một bên đưa tay mời Mặc Ngôn vào thành, một bên giải thích: Con gái của lão năm năm trước chết dưới tay Ma Nhân, Kim gia tuy tiếp nhận ngoại tôn xong, vẫn chưa bao giờ quên vì con gái báo thù, cho nên năm năm qua vẫn truy tra việc Ma Nhân diệt môn Bạch gia năm đó, một đường truy tra đến đây, bọn họ chỉ đến thành này trước Mặc Ngôn có ba ngày.
Mặc Ngôn thuận miệng hỏi: “Chỉ có ba người các ông đến đây?”
Kim Tham Thương lắc đầu: “Vốn có ba huynh đệ của Nữu Nữu(*) muốn tới, nhưng Tiên viên không thể không có người trông coi, cho nên chỉ đến lão Đại và lão Nhị, ngoài ra còn có một ít môn hạ đệ tử. Đúng rồi, ngoại tôn của ta cũng tới.”
(*): ý chỉ mẹ Bạch Liên
Bước chân Mặc Ngôn hơi ngưng lại: “Bạch Liên?”
Kim Tham Thương nói: “Đúng, nó vì mẫu thân báo thù, há có thể không đến?”
Mặc Ngôn nhìn xung quanh, lại không thấy bóng dáng Bạch Liên, cảm thấy có chút kỳ quái, Kim Tham Thương giải thích: ” Cháu ngoại ta là người cảm ân trọng nghĩa, nó nói ở đây cách Côn Sơn rất gần, năm đó nếu như không có Côn Sơn ra tay giúp đỡ, nó đã sớm chôn thây dưới tay Ma Nhân. Cho nên đã tới Côn Sơn trước nói lời cám ơn xong mới trở lại. Mặc tiên trưởng… Ngươi không gặp được nó?”
Trong lòng Mặc Ngôn dâng lên một luồng dự cảm bất tường, y lắc đầu: “Không có, ta đã đi ra mấy ngày, có lẽ… Bỏ qua đi.”
Kim Tham Thương nói: “Vậy thì thật không may, lúc Bạch Liên ở nhà, còn thường thường nhắc tới ân tình của ngươi, nó tới Côn Sơn, lại không gặp được ngươi, nhất định sẽ thất vọng khổ sở. Có điều không sao, tính tính thời gian, ngày hôm nay cũng nên trở về.”
Kim Tham Thương lời còn chưa dứt, chợt nghe bên ngoài thành có một thanh âm cao giọng vang lên: “Côn Sơn thiếu chủ Hồng Nho Văn, kiến quá Kim lão gia tử.”
Mặc Ngôn hơi thay đổi sắc mặt, Kim Hậu Đức vội vã đi trước nghênh đón.
Ngay sau đó, liền nhìn thấy Hồng Nho Văn cùng Bạch Liên sóng vai đi vào, mà ở phía sau bọn họ, lại là Đại sư huynh Nhạc Phong, Tề Nghị, cùng vài tên đệ tử đời bốn.
Mấy người cũng không ngờ được, sẽ cùng Mặc Ngôn ở Kỳ Phong Thành đoàn tụ.
Hồng Nho Văn nhìn thấy Mặc Ngôn không ngờ ở đây, càng trợn mắt ngoác mồm, mãi đến tận khi Nhạc Phong ho khụ một tiếng, Hồng Nho Văn mới như vừa tỉnh giấc chiêm bao, cúi đầu chào: “Nho Văn kiến quá sư thúc. Sư thúc… Thực sự không ngờ, sư thúc cũng ở chỗ này…”