Trọng Đăng Tiên Đồ

Chương 7: Phát tang



Thần Thú kéo theo xe chạy ở trên quan đạo tầm hơn một canh giờ, mới bắt đầu duỗi ra bốn vó bay thẳng lên mây, kéo theo Kim Phượng chính là cánh xe bay giữa không trung.

Bốn người khác, Nhạc Phong giơ lá cờ Côn Sơn, Hồng Nho Văn cùng hai người khác mang theo túi càn khôn bay trên ngự kiếm.

Côn Sơn cách Lạc Nhật Nhai phải tầm 48,000 trượng, ở trung tâm Trung thổ đại lục.

Trung thổ đại lục khác với những nơi khác, trung tâm là đại dương mênh mông vô biên, phía Tây biển là thế giới phần cuối Lạc Nhật Nhai, phía Đông chính là Thanh Vân môn nắm giữ uy danh hiển hách, phương Bắc đại lục rộng lớn chính là nơi nhân giới ở, còn Côn Sơn lại nằm ở giữa biển, do bốn con Thần Quy thượng cổ trấn đỡ, trôi nổi trên mặt nước.

Mấy người chạy liên tục mấy ngày mấy đêm về phía Côn Sơn, đều mong được về nhà càng sớm càng tốt.

Còn Mặc Ngôn ngồi ở trong xe, cân nhắc một vấn đề quan trọng hơn hết khác, đó chính là để thi thể phụ thân ở chỗ nào.

Kiếp trước, Mặc Ngôn không biết di ngôn phụ thân để lại, cho tới khi y ở trong thạch quan trung Côn Sơn, tình cờ nhìn thấy thi thể phụ thân, ngoại trừ kinh ngạc cũng chẳng có suy nghĩ gì khác.

Còn kiếp này, thời gian Mặc Ngôn cân nhắc rất lâu, cũng không biết Hồng Nho Văn có chịu tuân thủ di mệnh hay không, đem thi thể mang về Côn Sơn đó là hắn đã tuân thủ di mệnh, còn thi thể phụ thân trôi nổi ở trong biển theo hải triều Côn Sơn lại là chuyện khác.

Mặc Ngôn tựa vào quan tài thuỷ tinh nhìn dung nhân phụ thân giống như còn sống, lặng lẽ nghĩ chuyện của mình.

Nhiều năm trôi qua, thi thể phụ thân vẫn không có nửa dấu hiệu thối rữa, tình trạng này chỉ sợ lúc còn sống phụ thân cũng không biết được?

Người tu tiên, thân tử diệt hồn, thi thể sẽ không khác gì với người bình thường, sẽ dần dần thối rữa, sau đó hóa thành tro bụi, bay theo chiều gió không để lại một tẹo dấu vết.

Mặc Ngôn đưa tay, nhẹ nhàng sờ sờ bề mặt quan tài thuỷ tinh, có lẽ trên đời này, cho đến bây giờ, chỉ có một mình y biết tại sao sau khi phụ thân chết đi nhiều ngày, mà thi thể vẫn còn nguyên vẹn.

Y còn biết, thi thể phụ thân vẫn luôn là bộ dáng này, một năm, hai năm, mãi đến tận mười năm sau.

Mười năm sau, Hồng Thông Thiên nhất thời hưng khởi, đi vào chỗ an táng Mặc Thăng Tà, nhìn thấy thi thể mười năm vẫn còn nguyên vẹn, trong lòng nghi hoặc, mới phát hiện bí mật trong đó.

Thì ra, tuy rằng linh hồn Mặc Thăng Tà biến mất mãi mãi, nhưng pháp lực ngàn năm vẫn còn tồn tại, đã vậy còn không hề suy giảm nửa phần, chắc do hắn tẩu hỏa nhập ma mà chết, pháp lực bị phong bế tích trữ nên vẫn bảo tồn thi thể hoàn hảo.

Cũng chính lúc đó, lòng Hồng Thông Thiên nhất thời sinh ngấp nghé, mệnh cho con trai độc nhất Hồng Nho Văn cưới vợ là cháu ngoại vu cổ Kim lão gia tử ở phía Nam, nên mới mở được huyết khế, hấp thụ công lực ngàn năm của Mặc Thăng Tà, chỉ một bước ngoạt này đã trở thành cao thủ hàng đầu Trung thổ, còn chỉ đứng sau Thanh Vân lão tổ.

Nếu không phải Mặc Ngôn tuổi nhỏ vô ý ở Côn Sơn phát hiện ra thi thể phụ thân, nếu không phải sau khi y chết linh hồn vẫn còn, vờn quanh Côn Sơn trăm năm không chịu rời đi, chỉ sợ mãi mãi không biết bí mật này.

Mà hiện tại, y chắc chắn sẽ không cho phép bất cứ ai lại làm tổn thương thi thể phụ thân, càng không để Hồng Thông Thiên có cơ hội tiếp tục hấp thụ pháp lực ngàn năm của ngài.

Nên làm gì? Mặc Ngôn mím môi, khổ sở suy nghĩ.

Chẳng lẽ lại đem quan tài phụ thân đẩy xuống biển rộng? Hoặc như Hồng Nho Văn phản đối, việc này sẽ không làm được. Chẳng may để vậy, thi thể phụ thân sẽ vô cùng có khả năng rơi vào trong tay kẻ có ý đồ xấu.

Nếu đem thi thể mang về Côn Sơn, một tháng hai tháng xem như không sao, còn sau một khoảng thời gian, sẽ khó bảo đảm không bị Hồng Thông Thiên phát hiện bí mật bên trong.

Nhất định phải để thi thể phụ thân quang minh chính đại chôn ở một chỗ nào đó, vừa không vi phạm nguyện vọng của phụ thân, vừa có thể ngăn cản người ngoài dò xét.

Có thể đem tới đâu đây? Mặc Ngôn khổ sở suy nghĩ, đột nhiên, y chợt nhớ tới một chỗ táng cốt rất được, vừa có thể phù hợp với di chúc “Chôn ở trong biển phụ cận Côn Sơn, có thể làm bạn Ngôn Nhi”, vừa có thể ngăn trừ ý đồ xấu của người khác.

Chỉ có điều, muốn an táng ở chỗ đó, cần phải Hồng Thông Thiên đồng ý mới được.

Cáo già Hồng Thông Thiên, tuyệt đối không dễ đối phó như Hồng Nho Văn.

Mặc Ngôn quyết định thật nhanh, thừa dịp Hồng Thông Thiên không có ở đây, muốn đem chuyện an táng quyết định hơn nửa.

“Ngôn đệ đệ, ngươi có đói bụng không? Chỗ ta có ít bánh bột ngô, ngươi ăn chút đi.” Mặc Ngôn vừa định muốn cùng Hồng Nho Văn thương lượng, Hồng Nho Văn đã tự tiến tới gần.

Mặc Ngôn liếc Hồng Nho Văn một cái, từ trong bao quần áo của mình moi bánh bột ngô ra, rồi tự gặm một cái.

Lần thứ hai Hồng Nho Văn như bị một cái đinh chạm nhẹ, ngớ người chuẩn bị đi ra ngoài, lại nghe thấy đứa bé kia từ không chủ động nói chuyện với hắn lại kêu hắn một tiếng “Hồng thiếu chủ”.

Một tiếng “Hồng thiếu chủ” làm tâm Hồng Nho Văn tan ra, tuy đây không phải xưng hô thân mật gì, nhưng nếu nó xuất ra từ miệng Mặc Ngôn lại có ý nghĩa khác.

Hồng Nho Văn lập tức xoay người, cười tao nhã: “Ngôn đệ đệ có chuyện gì muốn ta hỗ trợ sao? Nhất định ta sẽ giúp ngươi làm được.”

Mặc Ngôn đưa tay sờ nhẹ quan tài, một lát sau mới nói: “Tuy rằng phụ thân có di mệnh, nói muốn an táng ở trong biển, nhưng ta nghĩ, hải triều lên xuống thất thường, thi thể phụ thân trôi nổi theo sóng, cả đời đã không thấy mặt, lại thêm không biết ở phương nào, như vậy thật sự quá mức bất hiếu. Ta muốn đem thi thể phụ thân mang về Côn Sơn, sau khi phát tang thì nghĩ cách chôn cất.” Mặc Ngôn nói, nhớ tới một kiếp trước sau khi phụ thân chết rồi, thi thể vẫn còn bị người khác quấy rối, khiến trong lòng khổ sở đỏ mắt lên.

Dáng vẻ này ở trong mắt Hồng Nho Văn, chính là tiểu đệ đệ điềm đạm đáng yêu giả vờ kiên Cường, một lòng có hiếu, thật làm cho hắn cảm động.

Hắn không chút suy nghĩ, liền gật đầu: “Ngôn đệ nói rất đúng! Thế bá anh danh một đời, sao có thể sau khi chết lại để thi trầm trong biển rộng, để quái vật trong biển hủy hoại? Thôi thì mang về Côn Sơn, rồi an táng ở trong thạch quan trung Côn Sơn, như vậy sẽ vĩnh viễn theo cùng chúng ta, ngươi xem có được không?”

Mặc Ngôn không đáp lời, chỉ ngẩng đầu nhìn Hồng Nho Văn đang phát ra một luồng tâm ý thương tiếc.

Hồng Nho Văn thấy trong mắt y muốn nói lại thôi, liền nói: “Nếu không thì, chúng ta phong quang đại táng cho Mặc thế bá, mời các đại môn phái trong thiên hạ tới tham dự lễ tang.”

Mặc Ngôn biết Hồng Nho Văn quanh năm thay đổi thất thường, thay đổi xoành xoạch, liền từng bước ép sát: “Hiện tại chúng ta đang đi đường, muốn các đại môn phái tới trước tham dự lễ tang, làm sao có thể kịp?”

Hồng Nho Văn vỗ ngực: “Yên tâm, ở Côn Sơn ta có Thần Điểu truyền tin, trong vòng mười ngày, là có thể đi khắp cả Trung thổ, ta tranh thủ cho Thần Điểu đi truyền tin, nhất định có thể tới kịp!”

Trong lòng Mặc Ngôn mỉm cười, vẻ mặt cũng hòa hoãn đi rất nhiều, nhưng vẫn làm ra vẻ lo lắng: “Nhưng mà… Phụ thân ta bình thường cao ngạo ngạo ẩn, rất ít khi cùng những người đó tiếp xúc, bọn họ… Nhất định sẽ đến chứ?”

Hồng Nho Văn lại nhận lời: “Ta dùng danh nghĩa Côn Sơn mời, Côn Sơn ta là một trong tứ đại môn phái Trung thổ, phụ thân ta cũng là nhân vật nói một không hai, tất nhiên bọn họ sẽ đến.”

Mặc Ngôn thấy Hồng Nho Văn đã mắc câu, suy nghĩ trong lòng đều nói toặc ra, làm lòng y xem như thở phào nhẹ nhõm, nhưng y vẫn lo lắng sau này Hồng Thông Thiên sẽ chất vấn, thuận tiện nói: “Nhưng mà… Hồng sơn chủ biết không? Chẳng may ông sẽ trách tội, hay là thôi đi?”

Nhắc tới phụ thân, trong lòng Hồng Nho Văn cũng có hơi sợ bị trách cứ, vì đây là lần đầu tiên hắn không cùng phụ thân thương lượng mà làm, trong lòng đã có hơi do dự, cân nhắc có nên trước tiên đem việc này nói một tiếng cho phụ thân rồi làm hay không. Mà giờ lại bị Mặc Ngôn một lời điểm ra, Hồng Nho Văn bất giác ưỡn ngực nói: “Chuyện này, ta đây có thể quyết định. Giờ ta sẽ đi thông báo cho các đại môn phái, để bọn họ đến Côn Sơn tham dự lễ tang Mặc thế bá! Nếu như phụ thân trách cứ, một mình ta sẽ gánh chịu!”

Nói xong, Hồng Nho Văn liền lấy giấy và bút mực trong túi càn khôn ra, một hơi viết hơn mười tấm thiệp, lại dùng thần ấn Côn Sơn, sai Thanh điểu bên người bay đi truyền tin.

Mặc Ngôn nhìn thấy những con Thanh điểu bay về bốn phương tám hướng, cuối cùng mới chịu thở phào nhẹ nhõm.

Nếu như đến Côn Sơn, trong thời gian phụ thân chôn cất có các đại môn phái ở đó, y có tám phần nắm chắc, Hồng Thông Thiên sẽ dựa theo ý của y an táng cho phụ thân.

Chuyện này xong xuôi xong, một nhóm Hồng Nho Văn mang theo Mặc Ngôn cùng thi thể Mặc Thăng Tà tiếp tục đi tiếp, trên đường cũng tình cờ gặp vài tên tán tiên nhận được lời mời đang tới Côn Sơn.

Một tháng sau, đoàn người rốt cục cũng tới ven biển đại lục phía Tây, đứng chờ bên cạnh bờ biển.

Bởi vì trên biển sóng lớn mãnh liệt, khí trời âm tình thất thường, quái thú đáy biển nhiều vô số kể, lại có Cự Long qua lại, cho nên Thần Thú kéo xe không dám đạp nước mà đi, lại càng không dám ở trong bão trên biển cưỡi mây bay đi, nên chỉ có thể ngồi thuyền.

Hải thuyền Côn Sơn đã sớm chờ ở bờ biển, người trên thuyền cũng đã sớm nghe nói chuyện Mặc Thăng tà sẽ an táng tổ chức tại Côn Sơn, lúc này lại nhìn thấy Hồng Nho Văn đang tới, liền niềm nở tiến lên, lại ngầm nói với Hồng Nho Văn: “Thiếu chủ, sơn chủ nghe nói một mình ngài mời các đại môn phái Côn Sơn, khá là không vui đó!”

Một câu nói này làm Hồng Nho Văn sợ tới hai chân muốn nhũn ra, vội hỏi: “Phụ thân tức giận?” Khi hỏi câu này, cũng nghe ra giọng nói có hơi run.

Người nọ nói: “Cũng không quá tức giận, chỉ nói là ‘Con trai lớn rồi, làm việc lại không báo trước cho phụ thân một tiếng, làm cho cả người luống cuống tay chân’. Thiếu chủ, là do sơn chủ ra ngoài chọn đồ để chiêu đãi các môn phái càu nhàu đó.”

Trái tim Hồng Nho Văn liền thu hồi vài trong bụng, đứng ở ngoài thuyền một hồi, mới đi về phía gian phòng Mặc Ngôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.