Trọng Đăng Tiên Đồ

Chương 9: Thương Minh



Nam tử tóc đen mắt đỏ như máu nói xong liền biến mất không còn bóng dáng, sau đó không biết từ đâu ra hiện lên một chiếc thuyền tam bản rộng một trượng, nằm ngăn cách giữa hai đại thuyền.

Mãi tới khi Mặc Ngôn đi xuống thuyền tam bản, lên thuyền người nọ, Hồng Nho Văn mới phục hồi lại tinh thần.

Hắn vừa bị sóng lớn trên biển làm cho sợ tới mất hồn, cũng do hắn đứng ở đầu thuyền nên gần với sóng lớn nhất, nhìn được rõ ràng nhất. Cơn sóng biển lúc vừa cuốn lên cao ngàn trượng, lẩn trong sóng chính là một con Diệt Thế Sa (cá mập). Mà tính tình Diệt Thế Sa hung tàn lại thích giết thích máu, trong truyền thuyết chính là loại thích nuốt ăn người tu tiên, có thể nuốt trăng nhả trời, cực kỳ hung tàn. Tu sĩ bình thường gặp phải quái kia đều phải chạy trốn thật xa, còn thành phần cao thủ như Hồng Thông Thiên mới có thể so đấu.

Lúc Hồng Nho Văn nhìn thấy đại sa còn tưởng bản thân sẽ chôn thây ở đây, lại không ngờ được trong nháy mắt gió êm sóng lặng.

Chờ hắn lấy lại tình thần từ trong khiếp sợ, Mặc Ngôn đã đi lên thuyền người nọ, mà thuyền tam bản giữa hai thuyền cũng bị rút đi.

*Thuyền tam bản, ở Việt Nam gọi là xuồng ba lá ( thuyền 1 người ngồi để chài cá đó ^^).

Hồng Nho Văn rất không thích với sự xuất hiện của Kỳ Phong Thành, nhưng lại chẳng nói được gì, chỉ có thể đứng ở đầu thuyền ai thán, cho đó là đối phương ỷ mạnh hiếp yếu, không phải loại nhân sĩ chính phái gì hơn.

Mặc Ngôn lên thuyền Kỳ Phong Thành, liền có người đi ở phía trước dẫn đường, muốn y đi theo, Mặc Ngôn phát hiện cả đại thuyền này đều được đúc bằng huyền thiết, vạn phần kinh ngạc trong lòng.

Tiên gia ở Trung thổ, huyền thuyết được sử dụng trong phi kiếm đối với hành giả không còn gì lạ, nhưng ở trong biển rộng lại dùng huyền thuyết làm thuyền, mà vẫn có thể trôi nổi không gỉ, thì thực sự là chuyện lạ.

Một tên sứ giả đi ở phía trước dẫn đường, dẫn Mặc Ngôn đi xuống từng tầng một, càng đi càng xuống gần tới mực nước biển ở khoang dưới cùng mới dừng lại.

Cửa sổ khoang được làm từ thủy tinh, Mặc Ngôn có thể nhìn thấy nước biển dao động bên ngoài, thậm chí còn nhìn thấy cá biển bơi qua.

Sứ giả dẫn Mặc Ngôn đến trước chỗ cửa sắt thì dừng lại, nói: “Đây chính là phòng thành chủ, xin mời Mặc công tử.”

Mặc Ngôn giơ tay gõ cửa, cửa sắt chậm rãi lùi sang một bên, lộ ra một gian phòng trống trải.

Trong phòng không có bất kì đồ trang trí nào, chỉ có một nam nhân tóc đen mắt đỏ như máu ngồi ở chính giữa, còn bên cạnh hắn đứng một ông lão râu tóc bạc phơ.

Mặc Ngôn im lặng đánh giá nam nhân đối diện, mà nam nhân cũng đang đánh giá Mặc Ngôn từ trên xuống dưới.

Cả hai đối mặt chốc lát, rồi nam nhân nọ mới mở miệng nói trước: “Ta tên Thương Minh, ngươi là... Mặc Ngôn?”

Mặc Ngôn gật đầu, xem như là đáp lại, sau một chốc y hỏi: “Tiên gia Trung thổ, chưa từng nghe nói có họ Thương. Huống chi ta còn nghe được, Kỳ Phong Thành chủ gọi là Uông Kỳ Phong, ngươi không phải Kỳ Phong Thành chủ, ngươi là ai?”

Thương Minh nói: “Uông Kỳ Phong là tôi tớ của ta.”

Mặc Ngôn kinh ngạc, còn lão đầu râu bạc nhìn vào Mặc Ngôn hành lễ, nói: “Lão hủ chính là Uông Kỳ Phong, đây là chủ nhân của ta, chủ nhân cùng Mặc công tử có lời muốn nói, lão hủ xin được cáo lui trước.”

Nói xong, Uông Kỳ Phong râu bạc liền lui ra khỏi phòng, sau đó đóng cửa lớn lại.

Mặc Ngôn đối với thân phận Thương Minh càng thêm hiếu kỳ, hỏi: “Vậy... Ngài là?”

Thương Minh chậm rãi đứng lên, đi tới trước mặt Mặc Ngôn.

Lúc trước hắn ngồi ở trong bóng tối, Mặc Ngôn không nhìn rõ mặt hắn, cho tới lúc hắn đi ra từ trong bóng tối, Mặc Ngôn mới nhìn rõ được mặt nam nhân nọ.

Đó là một gương mặt... Khiến cho y nghẹt thở.

Có đường nét ác liệt, cùng ngũ quan gần như hoàn mỹ khiến y dời mắt không được. Vốn phải là dáng vẻ cao quý trang nhã, khi phối hợp với đôi mắt sắc đỏ, làm cho khí thế sát phạt toàn thân đều tràn ra, dường như Diêm La giáng thế, Tu La trở lại.

Cả người nọ toả ra khí tức lạnh như băng cùng uy thế bức người, làm Mặc Ngôn vừa đứng tới trước mặt hắn, lông tơ cả người cũng phải dựng thẳng, theo bản năng sinh ra một cỗ sợ hãi không nói lên lời.

“Ngươi không cần sợ ta.” Thương Minh mở miệng, tiếng nói của hắn khá là trầm lặng, mang theo sức mạnh trấn định lòng người, “Nếu như không phải nghe nói phụ thân ngươi đã tiên thệ, ta đây cũng không muốn ra biển lúc này gặp ngươi.”

Mặc Ngôn hít một hơi thật sâu, trấn định phút chốc, hỏi: “Ngươi là ai?”

Thương Minh đưa tay ra, chỉ chốc lát sau, trên tay nổi lên tầng tầng vảy đen.

Mặc Ngôn cả kinh thối lui một bước, hô hấp đình trệ nhìn chằm chằm con ngươi Thương Minh, nhìn tướng người hắn khôi vĩ khác hẳn với vóc dáng người thường, cùng với từng tầng vảy đen trên da nổi lên càng lúc càng nhiều.

Mang theo thanh âm run rẩy, y dò xét hỏi: “Ngươi... Là Cự Long thâm hải?”

Thương Minh gật gật đầu: “Đúng”

Mặc Ngôn cảm thấy cực kỳ sợ hãi, y sống hai kiếp, nhưng chưa từng nghe nói Cự Long thâm hải có thể hóa thành hình người! Trừ phi... Trừ phi...

Vừa nghĩ tới thân phận rất có khả năng kia, Mặc Ngôn liền không nhịn được run tay.

Trung thổ đại lục được chia thành Tiên giới cùng phàm nhân, Cự Long thâm hải tuyệt đối không thể hóa thành hình người, nhưng vẫn có một số tu sĩ lấy được long đảm, làm linh đan diệu dược để dùng.

Chỉ có một chỗ, Cự Long ở đâu có thể hóa thành hình người.

Chỗ đó, cũng chỉ có một con Cự Long thượng cổ.

Truyền thuyết nói cả thân Cự Long màu đen, hung tàn cực kỳ, thống trị Ma giới, là địch với toàn bộ Trung thổ đại lục.

Cũng có truyền thuyết nói Cự Long ở 500 năm trước, không còn xuất hiện trong trung thổ nữa.

Cũng có truyền thuyết khác lại nói Hắc long là đại thần thượng cổ, đứng đầu toàn bộ thế giới, sức mạnh cũng nằm trong vị trí đầu tiên.

Những nơi Hắc long thống trị, chính là ác mộng với Tiên gia Trung thổ, Mặc Ngôn thà rằng ở cùng với kẻ ác như Hồng Thông Thiên, còn hơn phải nhìn thấy người trước mặt này.

Mặc Ngôn nhịn không được lùi về sau hai bước, thì lưng bị vách phòng chặn lại. Y không thể tin được, Hắc long trong truyền thuyết chính là người trước mặt.

Tay y chạm vào khối ngọc bội bên hông, thì càng không thể tin được, khối ngọc y mang theo từ nhỏ tới lớn chính là người trước mặt tặng cho.

Nam nhân ngồi ở trên ghế chính giữa phòng, tận lực khống chế khí tức cổ lăng mãnh liệt dày đặc: “Ngươi đừng sợ, ta sẽ không làm gì thương tổn ngươi. Ngươi đoán không sai, ta chính là Hắc long Ma giới, Thương Minh.”

Trên người Thương Minh tỏa ra khí tức cường đại, cho dù Mặc Ngôn đã đứng ở trong góc nhỏ nhưng vẫn cảm thấy nguy hiểm.

Với lại, sau khi sống lại, thêm cả kiếp trước, cùng linh hồn vất vưởng trăm năm, cũng chưa từng nghe nói y cùng Hắc long Ma giới có quan hệ gì.

Y càng nghĩ càng không ra, cha của y sao lại có giao tình với tôn chủ Ma giới.

Mặc Ngôn hỏi: “Ngươi… Tìm ta có chuyện gì?”

Thương Minh không trả lời, không khí trong khoang thuyền nhỏ lại nhất thời ngưng tụ, dường như muốn đem người trong phòng đông cứng. Hắn dùng hai mắt sắc máu quan sát Mặc Ngôn, thời điểm ánh mắt đó đảo qua y, làm Mặc Ngôn giống như bị lưỡi dao sắc lột da, khiến y sởn cả tóc gáy.

Thương Minh nói: “Ngươi tới, ta có thứ này cho ngươi.”

Mặc Ngôn không dám đi qua, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Thương Minh đứng lên, đi về phía Mặc Ngôn, Mặc Ngôn lại lui về phía sau, mới phát hiện đã không thể lui được nữa.

Thương Minh đi tới trước mặt Mặc Ngôn cúi đầu nhìn y.

Đầu Mặc Ngôn mới cao tới bên hông hắn, trên mặt mang theo một tia kinh hoảng, còn có một chút trấn định cưỡng chế phát ra.

Thương Minh khom lưng, để chiều cao của hắn bớt đi sự ngột ngạt, dùng giọng nói trầm thấp: “Ngươi đừng sợ ta quá vậy, ta sẽ không làm gì thương tổn ngươi.”

Mặc Ngôn cắn răng thật chặt, cố gắng làm bản thân trấn định, nhưng y vẫn không dám đối mặt Thương Minh.

Y cảm thấy hình như có hai bàn tay khác vòng qua cổ, đem thứ gì đó đeo ở cổ y.

Mặc Ngôn cúi đầu, phát hiện trên cổ có thêm một viên ngọc thạch. Viên ngọc châu ước chừng bằng viên đạn nhỏ, ánh ra tia sáng, mặt ngoài ôn hòa, vừa nhìn liền biết không phải vật phàm.

Thương Minh nói, “Đây là Long Châu của ta, nó cùng ta tâm ý tương thông, nếu như ngươi có gì cần ta hỗ trợ, hãy nắm chặt nó gọi tên ta, thì ta sẽ nghe được, sẽ chạy tới giúp ngươi.”

Mặc Ngôn thế mới biết người nọ hoàn toàn không có ác ý, huống chí người nọ còn là tôn chủ Ma giới, sức mạnh so với phụ thân còn cường đại hơn mấy lần, còn toàn thân y, cũng chẳng có thứ gì giá trị để người nọ muốn có.

Mặc Ngôn lấy lại bình tĩnh, thu nhận lễ vật của người nọ, vốn muốn nói cám ơn, nhưng khi y ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt khiến cho y vừa mê muội vừa sợ hãi, lại theo bản năng run chân lên.

Đặc biệt là khi người nọ nhìn y từ trên cao xuống, làm Mặc Ngôn không thể chống lại uy thế đang áp xuống, mặc dù giọng nói người nọ vừa ôn nhu, lại không có ác ý, nhưng y vẫn thấy sợ hãi.

Thương Minh cũng nhận ra được sự khốn quẫn của Mặc Ngôn, hắn lùi về sau một bước, thì Mặc Ngôn mới cảm thấy không khí xung quanh thoáng đãng hơn rất nhiều.

Mặc Ngôn thấp giọng nói: “Cảm ơn.” Một bên nói, một bên sờ sờ khối ngọc bội mang theo trên người. Khi còn bé, người nọ thật sự đã ôm y sao? Tại sao trong ký ức, lại không có cảm giác uy bức như hôm nay?

Thương Minh nói: “Khối ngọc bội ngươi mang trên người, cũng là đồ của ta, tuy nó không có bất kỳ linh lực gì, nhưng do ta đã từng đeo qua nhiều năm, nên nó có hơi thở của ta. Nếu ngươi mang theo khối ngọc bội này đi lại ở trong biển, bất luận là quái thú loại gì, cũng không dám chạy tới thương tổn ngươi.”

Thương Minh nói xong mấy câu, liền chậm rãi lùi về phía sau, ngồi ở trên ghế, tận lực thu lại hơi thở của hắn, tránh cho lại dọa đứa bé mới mười tuổi này. Mặc dù hắn đã ngừng thở, nhưng loại cảm giác áp bức sát phạt vẫn còn tồn tại bên trong khoang thuyền, không chịu tan đi.

Còn Mặc Ngôn trong lúc này, mới biết tại sao kiếp trước bị ném vào biển lại không có mất mạng. Thì ra, là do ngọc bội hộ thân của Hắc long, nên cự quái trong biển mới không dám xâm phạm.

Mặc Ngôn vạn phần không rõ, y và Hắc long nọ lại không có quan hệ gì, tại sao hắn còn muốn đối tốt với y?

Mặc Ngôn ném cho Thương Minh một ánh mắt thăm dò. ( Ảnh XXOO em để cứu em khỏi cơn xuân dược đó:X, hí hí, chắc dư vị không quên nên muốn truy lão bà)

Đúng lúc Thương Minh cũng nhìn Mặc Ngôn, hắn không trả lời, trong ánh mắt chỉ toát ra tâm ý ôn nhu.

Ánh mắt như thế, làm Mặc Ngôn thấy thật quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu rồi lại không nhớ ra được.

Hạ mi mắt xuống, Mặc Ngôn đánh bạo hỏi: “Tại sao ngươi muốn đối tốt với ta?”

Thương Minh trầm mặc chốc lát, dường như đang nhớ lại chuyện cũ khó nói, hai mắt của hắn ẩn giấu ở trong bóng tối, ngay sau đó hắn lắc đầu: “Có lẽ do duyên phận, hôm nay gặp được ngươi rất cao hứng, hi vọng… Sau này còn gặp lại.”

Mặc Ngôn thở phào nhẹ nhõm, ý này, là y có thể đi rồi.

Y mở cửa đi ra, thấy Uông Kỳ Phong chờ ở ngoài cửa.

Cho tới lúc này, Mặc Ngôn mới cảm thấy loại nguy hiểm ngột ngạt mới biến mất hoàn toàn, y bắt đầu cẩn thận hỏi dò Uông Kỳ Phong, những gì liên quan tất cả với Thương Minh.

“Chủ nhân nhà ta nói, mười năm trước ngài tới Trung thổ, tình cờ gặp được một đứa bé xuất thế, thấy đứa bé nọ sinh ra đáng yêu, nên tặng ngọc bội cho nó.”

“Ba tháng trước, lão hủ thu được tin tức Mặc tiên trưởng từ trần, rồi nói cho gia chủ, nên ngài mới đi ra từ Ma giới, chỉ muốn gặp đứa bé năm đó bây giờ lớn lên thành hình dáng gì một lần.”

“Lão hủ chưa từng gặp ai khiến cho chủ nhân để bụng như vậy, tuy ngài hung ác, nhưng chưa bao giờ giả bộ, đừng nói chi tới nói dối. Hẳn là rất thích công tử, cho nên mới muốn gặp lại, tặng quà. Nếu như ngài nói đó là duyên phận, vậy thì… Đó chính là duyên phận.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.