Trong Đầu Người Chỉ Toàn Chuyện Yêu Đương

Chương 27



Nhìn dáng vẻ của cậu, Cổ Kì nhất thời cảm thấy xót xa.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy cậu là thế nào?

Cậu đứng trước cửa sổ gỗ chạm trổ trên lầu hai của quán trà, là một chàng trai tuấn tú, gương mặt khôi ngô, khí chất nổi bật, hiện tại má trái sưng đỏ, mặt mày hốc hác, trên hai tay màu đỏ tươi chướng mắt.

Cậu khiến mình trông như thế này, vừa đáng thương vừa nhếch nhác.

“Chị biết rồi, em nhận lỗi với ông nội đi.”

“Em không ăn cắp tiền,” Cậu nói.

Cổ Kì: “Vậy thì em muốn giải thích thế nào? Nói rằng em trộm căn cước của chị?”

Nhìn nhau, im lặng.

——

Ngày hôm sau, Lạc Thiên Dịch buộc phải xin nghỉ phép và ở nhà dưỡng thương.

Vào bữa tối buổi tối, Cổ Kì từ biệt nhà họ Lục, nói rằng ngày mai cô trở về thành phố Giang, đã tìm được thẻ căn cước rồi, không cần đợi Cổ Như Tâm gửi cho nữa.

“Không ở thêm sao?” Dương Vân hỏi.

Cổ Kì: “Không ở nữa ạ, khoảng thời gian này đã làm phiền nhiều rồi.”

Cụ bà nhà họ Lạc khẽ thở dài nói: “Bà đã tự làm một ít bánh A Giao, ngày mai con mang về cho mẹ con một ít.”

*Bánh A Giao (阿胶糕): Đây là 1 loại bánh cực kỳ bổ huyết được các bậc cung tần mỹ nữ Trung quốc ngày xưa sử dụng để có 1 làn da tinh tế mịn màng, dưỡng dung dưỡng sắc, điều tiết kinh nguyệt, chữa đau bụng kinh, cải thiện giấc ngủ, tăng cường sức đề kháng…

IMG_256

“Dạ.”

Lạc Thiên Dịch không có ở nhà ăn, cậu vẫn ở trong phòng dưỡng thương, nghe Dương Vân nói khắp người cậu đều là dấu roi, ban đêm cũng không thể ngủ được.

Trong đêm khuya thanh vắng, Cổ Kì thu dọn hành lý của mình, cô không có nhiều hành lý, một chiếc vali là đủ.

Khi thu dọn hành lý, Cổ Kì nhìn thấy chiếc váy nhung đen mà Lạc Thiên Dịch mua cho cô, trong lòng có rất nhiều suy nghĩ.

Cụ bà nhà họ Lạc đã trả lại ví, thẻ ngân hàng và mọi thứ, cùng rất nhiều tiền mặt, Lạc Thiên Dịch không tiêu một xu nào của cô mà còn mua cho cô hai bộ đồ lót và một chiếc váy như thế này.

Váy không hề rẻ, ít nhiều gì cô cũng nhìn thấy được, nhưng cậu lại mua nó. Một học sinh cấp ba có thể kiếm được bao nhiêu tiền?

Nhìn chiếc váy dài, Cổ Kì do dự không muốn cất nó đi, cũng như cô đang do dự vứt bỏ cậu.

Với suy nghĩ như vậy, Cổ Kì tự ngẫm lại bản thân và cảm thấy mình thật sự vô trách nhiệm, chẳng trách cậu cứ ôm cô không chịu buông.

Chỉ là cô ấy không thích cảm giác bị chèn ép, không thích bị người khác hạn chế tự do, nhưng Lạc Thiên Dịch đã dẫm chân vào mìn của cô.

Đứng cạnh cửa sổ, Cổ Kì rút một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá ra, theo thói quen cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng không ngờ lại thấy Lạc Chiêu Niên đang ngồi trên chiếc ghế mây ở sân sau, tư thế ngồi của chú lịch sự tao nhã,  gò má đẹp đẽ dưới ánh trăng.

Trong lòng Cổ Kì có cảm giác rằng dường như Lạc Chiêu Niên đang đợi cô.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Cổ Kì chưa bao giờ nói chuyện với Lạc Chiêu Niên, không bao giờ nhắc đến Cổ Như Tâm với chú ấy, tất nhiên cô cũng không nhắc đến Cổ Như Tâm với Dương Vân, cô không muốn gây rắc rối cho Lạc Chiêu Niên, không muốn thương tổn lòng tốt của dì Dương Vân..

Nhưng ngày mai đi rồi nên không tránh được việc tò mò một số chuyện.

Đặt điếu thuốc trên tay xuống, Cổ Kì khoác áo khoác và chậm rãi đi ra sân sau.

Sau nhiều ngày âm u ở thành phố Ô Thủy, thời tiết gần đây đã trở nên tốt hơn, ban ngày thỉnh thoảng cũng có mặt trời, đôi khi ban đêm cũng sẽ có trăng.

Đêm nay trăng rất đẹp, ánh trăng rọi xuống ngọn cỏ sân sau, xa xa có đàn dế kêu tuýt tuýt không ngừng.

Cổ Kì ngồi trên chiếc ghế mây bên cạnh Lạc Chiêu Niên, cô trùm áo khoác, suy nghĩ xem nên nói gì.

Lạc Chiêu Niên quay lại nhìn cô với đôi mắt sâu thẳm.

Trên thực tế, Cổ Kì và Cổ Như Tâm giống nhau đến 7 phần, điểm khác biệt lớn nhất giữa hai người chính là khí chất của họ.

Ông đã nhìn thấy sự ham mê của Cổ Như Tâm. Khi mười sáu tuổi, bà đã hôn một chàng trai ở một thị trấn nhỏ, ngay cạnh bức tường của nhà học Lạc. Lúc ấy ông chỉ mới mười bốn tuổi, vẫn còn là một bé trai ý thức mông lung với tình yêu, khi nhìn thấy cảnh này sau giờ học, ông dường như đột nhiên trở nóng vội, có một nhận thức mạnh mẽ về vấn đề nam nữ.

Cậu bé năm đó ghét Cổ Như Tâm và ghen tị với cậu bé kia, cậu bé năm đó phớt lờ Cổ Như Tâm cả tháng trời nhưng cô không hề để ý.

Có người sinh ra là tiên nữ, hành động vô tình của nàng đã gây ra bao rung động trong lòng mọi người, nhưng nàng lại lặng lẽ theo năm tháng, để mặc những người khác phải chịu đau khổ dày vò.

Nhưng hôm nay ông tìm Cổ Kì không phải vì Cổ Như Tâm, ông đã buông được bà rồi, cũng buông tha cho chính mình.

“Thiên vô cùng si mê con, con có biết không?” Lạc Chiêu Niên nói.

Cổ Kì gật đầu.

“Có thể nói thật với chú được không? Con thích nó chứ?”

“Chắc là thích.”

Lại là một cảm giác không chắc chắn, cảm giác không chắc chắn Cô Kì cho Thiên Dịch giống hệt của Cổ Như Tâm cho ông.

Lạc Chiêu Niên khẽ cau mày, dường như ông cảm thấy thời gian trôi qua như một vòng luân hồi, mọi thứ đã trở lại điểm xuất phát.

“Nó rất giống chú lúc trẻ, nếu như không thích thì hãy từ chối thẳng thừng đi, đừng gieo hi vọng cho nó. Nếu như thích thì hãy đối xử với nó tốt hơn một chút.” Lạc Chiêu Niên nói.

Cổ Kì hơi kinh ngạc: “Chú không phản đối?”

Lạc Chiêu Niên khẽ cười: “Chú vẫn luôn phản đối, hai đứa có làm theo không?”

“Sẽ không.”

“Ừm.”

Sau một lúc im lặng, Lạc Chiêu Niên đứng dậy, ông không còn gì để nói.

Thấy thế, Cổ Kì không nhịn được hỏi: “Chú có gì muốn nói với Cổ Như Tâm không?”

Người đàn ông dừng lại và hơi nghiêng đầu.

“Dù sao ngày mai con cũng đi rồi, có lẽ con có thể gửi lời cho chú…”

“Chú cảm ơn bà ấy.” Lạc Chiêu Niên nhẹ nhàng nói với giọng điệu bình tĩnh.

Cổ Kì: “?”

“Bà ấy không yêu chú, chú biết, chú cảm ơn bà đã dứt khoát ra đi như vậy.”

Nói xong người đàn ông rời đi, bóng lưng vẫn đẹp trai phi thường.

Cổ Kì nhìn ông, hơi sững sờ.

Cổ Như Tâm không yêu ông sao? Không chắc.

Ít nhất dưới cái nhìn của cô, ông vẫn luôn sống mãi sâu trong nội tâm Cổ Như Tâm.

——

Vào ngày Cổ Kì rời đi, không có ai ở nhà.

Cả Dương Vân và Lạc Chiêu Niên đều đi làm trong bệnh viện, cụ ông nhà họ Lạc đến y quán, cụ bà nhà họ Lạc và dì Dương đi ra ngoài, họ dặn đi dặn lại Cổ Kì ăn cơm xong hẵn đi, để lúc Dương Vân và Lạc Chiên Niên về sẽ đưa cô đến sân bay. Cổ Kì không muốn đợi cũng không muốn làm phiền ai.

Vậy nên bây giờ trong nhà chỉ còn mình cậu?

Thật ra cô có thể cứ thế bỏ đi, dù sao cô cũng để chiếc váy kia lại, còn cậu bé kia….cũng không muốn nữa.

Cô là một người bạc bẽo, có thể nâng được cũng có thể buông được, việc này đối với cô là dễ như ăn bánh, huống chi người kia còn phạm sai lầm.

Ừm, cô rất kén chọn đàn ông, vẫn luôn như vậy.

Cổ Kì đẩy hành lý đứng trong sảnh chính của nhà họ Lạc, do dự không biết có nên lên lầu chào cậu bé không.

Nghĩ đến mỗi lần cô đề nghị rời đi phản ứng của cậu lại lớn như vậy, Cổ Kì quyết định rời đi không lời từ biệt.

Nhưng ngay khi cô vừa đẩy hành lý ra cửa chính, một giọng nói vang lên.

“chị gái……”

Giọng nói rất quen thuộc, là cậu.

Cổ Kì quay lại, người con trai đang đứng trên gác xép, nhìn cô si mê, như thể nhận ra điều gì đó, sắc mặt cậu tái nhợt.

Có lẽ vội ra ngoài nên cậu mặc một chiếc quần jean dài, không có thắt lưng, quần hơi rộng, cậu mặc một chiếc áo thể thao màu đen có khóa kéo đến trước ngực, bên trong không mặc gì, mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy các vết roi.

“Chị phải đi rồi sao?” Anh hỏi nhẹ nhàng.

Cổ Kì bình tĩnh nói: “Ừm.”

Cậu bước từ từ xuống gác xép, bước đi rất chậm và tập tễnh, hôm đó cậu quỳ rất lâu, chân tay có chút vấn đề.

“Em không cần tiễn, chị tự đi.” Cổ Kì nói.

Cậu bé dừng lại, tay nắm chặt lan can như muốn bẻ gãy gỗ.

“Trở về nghỉ ngơi đi.” Một lúc sau, Cổ Kì mới giả vờ thoải mái: “Đi thôi Thiên, có duyên sẽ gặp lại.”

Chàng trai nhìn cô không nói tiếng nào.

Ở lại không được bao lâu, Cổ Kì xách hành lý bước qua ngưỡng cửa, đi qua sân trước nhà họ Lạc, bước ra khỏi cánh cổng sắt của sân.

Lại nói, nhà họ Lạc ở trong khu biệt thự, nhưng biệt thự ở đây không giống thành phố lớn, khắp nơi đều có những ngôi nhà nhỏ, mỗi gia đình đều có sân độc lập, giống như nhà họ Lạc vậy.

Ở đây không có taxi, phải đi đến đường cái mới có.

Chiếc xe thể thao của Cổ Kì đã được trả lại cho đại lý cho thuê xe, để đến sân bay, cô chỉ có thể đi taxi.

Khi đi được vài trăm mét, cô lờ mờ nhận ra điều gì đó, đến khi nhìn lại, Lạc Thiên Dịch đã thực sự đi theo sau cô …

Cậu bé loạng choạng và tập tễnh, không xa không gần, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

Có lẽ cậu đã nhận thấy rằng Cổ Kì không muốn cậu nữa.

Cổ Kì ngoảnh mặt đi, bước tiếp và bước nhanh hơn. Cô cúi đầu nhìn thời gian xe đến, thầm mắng chửi sao xe vẫn chưa đến. Lần đầu tiên trong đời, cô muốn đánh giá một sao cho người lái xe.

Đi được một đoạn đường nữa, quay đầu nhìn lại, cậu vẫn đi theo cô, vẫn khóc.

Cổ Kì dừng lại nhìn cậu.

Cậu cũng dừng lại, không dám đến gần, trông rất mất tự tin.

“Đến đây.” Cổ Kì nói.

Chàng trai do dự một lúc rồi khập khiễng đi về phía Cổ Kì.

Trên má trái của cậu vẫn còn vết roi, vết thương đã hồi phục khá nhiều, không ảnh hưởng đến ngoại hình. Điều ảnh hưởng đến ngoại hình của cậu… là nước mắt không kìm được ấy.

Vậy cậu có biết không? Biết quyết định của cô.

“Ba phút nữa xe sẽ đến, chị đi cùng em một lát.” Cổ Kì nói.

Lạc Thiên Dịch lặng lẽ đứng yên, cậu giống như một chú cún con bị bỏ rơi khiến người ta cảm thấy không đành lòng.

9:13 sáng, đáng lẽ ra phải là khởi đầu của một ngày tốt lành, họ không nên u sầu như vậy.

Hai người lặng lẽ nhìn nhau một lúc, cuối cùng cậu bé cũng lên tiếng, giọng nói rất nhỏ, có vẻ rất mất tự tin.

“Chị đi rồi…có còn liên lạc với em không?”

Cổ Kì không trả lời.

Hai tay cậu bé nắm lấy góc quần áo, hơi chột dạ: “Tháng sáu thi đại học, em đến thành phố Giang được không? Em tìm chị.”

Im lặng.

“Chị sống ở đâu? Lúc đến đó, em có thể tìm chị ở đâu?”, Cậu hỏi lại.

Dường như cậu đang cố gắng hết sức để giữ một thứ gì đó, Cổ Kì biết nó là gì.

Thấy cô không nói, chàng trai bật khóc, lấy tay che mắt, nước mắt vẫn rơi trên má, giọt một, giọt hai, giọt ba giọt, tiếng nấc cứ thế trào ra …

Chắc cậu đã quên …

Tay cậu đầy vết hàn và vảy nâu xấu xí, nhưng ngay từ đầu Lạc Thiên Dịch đã không như thế này.

“Chị … có phải chị không cần em nữa không…”

Cậu che mặt khóc, khóc không thành tiếng.

Cuối cùng Cổ Kì không thể làm một người có tâm địa sắt đá được, cô từ từ nới lỏng hành lý bước tới ôm lấy cậu, người đã vỡ vụn.

“Lạc Thiên Dịch, đừng khóc, nếu em đến thành phố Giang, chúng ta vẫn có thể gặp nhau, được không?”

——

Rất nhiều năm trước, trên con đường vắng lặng này, một chàng trai cũng đã từng khóc như thế này, anh nắm tay cô gái và cầu xin cô ở lại, cuối cùng chỉ còn lại một cơn gió lạnh …

_____

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.