Trong Đầu Người Chỉ Toàn Chuyện Yêu Đương

Chương 56: Tình yêu cuồng nhiệt (7)



Ban ngày, Cổ Kì lái chiếc Ferrari đi dạo lung tung ở thành phố Giang.

Cô ra ngoài hóng gió ngắm nhìn xung quanh, mua cho mình một ly cà phê, ngồi trước quầy bar cửa kính trong suốt và quan sát dòng người qua lại trên phố.

Đối với một tiểu thuyết gia, nhà là khu làm việc của họ, mỗi lần ra ngoài đi dạo mới là những giây phút thư thái nhất.

Hai ngày nay ở thành phố Giang trời mưa liên tục, nhiệt độ xuống thấp, người đi đường đều mặc quần áo thu đông.

Ngoài cửa sổ, một cậu bé đang nắm tay một cô gái, hai người cầm một chiếc ô lớn bảy sắc cầu vồng, băng qua con đường ẩm ướt dường như được che phủ bằng một tấm gương.

Một cụ già tóc bạc cầm điện thoại chụp ảnh một cụ già tóc bạc không kém bên gốc hoa mai vàng* ven đường, cụ ông đứng trung bình tấn chụp ảnh rất chuyên nghiệp, cụ bà nở nụ cười rực rỡ như một thiếu nữ, thu hút ánh mắt của người đi đường.

*Hoa mai vàng (腊梅花):

Cổ Kì vừa uống cà phê vừa chống cằm quan sát, mỉm cười đầy ẩn ý.

Cả thành phố như được tạo nên từ tình yêu, người ta tìm bạn đời vì tình yêu, xây dựng gia đình nhỏ của mình vì tình yêu, ở bên ngoài chăm chỉ làm việc vì yêu gia đình và muốn cho những người thân yêu nhất của mình một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Trong lúc ngẩn người, màn hình điện thoại sáng lên, Lạc Thiên Dịch gửi đến một tin nhắn.

——Vợ, giúp em lấy đồ.

Lúc này Lạc Thiên Dịch đang đi học, có lẽ bây cậu ấy đang gửi tin nhắn cho cô khi đang ở trong lớp.

Nhìn thấy tin nhắn, Cổ Kì tiếp tục nhấp một ngụm cà phê, nhắn tin bằng một ngón tay.

——Ừm.

Hai ngày trước họ gây chuyện không vui, Cổ Kì gần như đã quên chuyện đó, cô không phải là người để tâm vào những chuyện vụn vặn, càng không có tâm tư lo lắng những chuyện nhỏ nhặt khó chịu.

Sau khi uống một ngụm cà phê, Cổ Kì lấy chìa khóa xe đi về nhà.

Trở lại khu nhà, cô lấy ra năm hoặc sáu gói hàng từ tủ chuyển phát nhanh trong khu. Cổ Kì ôm gói hàng vào thang máy rồi ôm về nhà.

Cô hơi tò mò muốn biết cậu đã mua gì, vừa định gửi cho cậu một tin nhắn muốn giúp cậu mở hàng thì người nào đó đã gửi tin nhắn đến.

—— Chị có thể mở ra giùm em.

Cổ Kì nghiêm túc nghi ngờ cậu ta đã lắp camera trong nhà.

Dù sao cũng đương lúc rảnh rỗi, Cổ Kì cầm kéo ngồi trên sàn nhà mở hàng giúp nam vương họ Lạc.

Mở gói hàng thứ nhất ra lại là đồ ngủ, mỗi người một một bộ nam nữ, trên bộ màu xanh viết "chồng", bộ màu hồng viết "vợ".

Cổ Kì: "......"

Cậu ấy không thể bỏ qua mấy cái này được sao?

Bưu kiện thứ hai là cốc nước súc miệng đôi, một nam một nữ, màu xanh ghi "chồng", màu hồng ghi "vợ".

OK, cái tiếp theo.

Bưu kiện thứ ba là ga trải giường đôi, một nam một nữ, ga trải giường màu xanh ghi "chồng", ga trải giường màu xanh ghi "vợ".

Cổ Kì ném chiếc kéo xuống, đứng dậy đi tới sô pha, lấy một gói thuốc trên bàn, lấy một điếu ra châm lửa.

Đúng lúc này, người nào đó lại gửi tin nhắn.

——Chị mở xong chưa?

Cổ Kì: Mở cái quần què!

Vứt chiếc điện thoại lên ghế sofa, Cổ Kì quay lại phòng làm việc, quyết định tập trung sáng tác.

Bối cảnh của cuốn sách "Trực giác của Maddy" rất khác với phong cách viết trước đây của cô, cuốn sách này không còn cố chấp với suy luận nữa mà dựa vào một loại trực giác, để viết được cuốn sách này, cô đã đọc rất nhiều thông tin liên quan đến giác quan thứ sáu, thu thập được rất nhiều thứ.

Bật máy tính, hút hết điếu thuốc, ấn đầu điếu thuốc xuống bàn, Cổ Kì bắt đầu sắp xếp bản thảo của "Trực giác của Maddy".

Nửa tiếng sau, chuông điện thoại vang lên trong phòng khách.

"Chị gái xấu xa ~ Điện thoại đang đổ chuông ~ Mau trả lời đi ~ Chắc là cục cưng của chị nhớ chị rồi ~"

Tiếng chuông là giọng của Lạc Thiên Dịch, vì Cổ Kì thường tắt tiếng điện thoại làm nhỡ cuộc gọi của cậu khiến người nào đó không tìm thấy cô, vì vậy cậu ấy đã đặt chuông báo cho cô.

Giọng nói trong tiếng chuông của Lạc Thiên Dịch rất trong trẻo, rõ ràng và ấm áp, có chút gì đó ngô nghê dễ thương. Cổ Kì rất thích, gần đây cô cũng thích cậu nên đã sử dụng tiếng chuông này.

"Chị gái xấu xa ~ Điện thoại đang đổ chuông ~ Mau trả lời đi ~ Chắc là cục cưng của chị nhớ chị rồi ~"

Cổ Kì lười biếng, giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục gõ chữ.

"Chị gái xấu xa ~ Điện thoại đang đổ chuông ~ Mau trả lời đi ~ Chắc là cục cưng của chị nhớ chị rồi ~"

Tiếng chuông reo liên tục, Cổ Kì cố gắng chịu đựng một lúc, cuối cùng vẫn đứng dậy đi về phía phòng khách.

Nhấc điện thoại lên, cô tưởng là Lạc Thiên Dịch gọi tới, ai ngờ lại là một dãy số lạ.

"Xin chào?"

"Chào cái Kì, dì là Dương Vân, mẹ của Lạc Thiên Dịch."

Cổ Kì sửng sốt, chính là Dương Vân...

Sau một lúc im lặng, Cổ Kì trầm giọng đáp: "Ừ."

"Cu Thiên nói với dì hai đứa đã yêu nhau được một khoảng thời gian rồi."

Cổ Kì: "......"

"Dì khá ngạc nhiên, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại thì thấy cũng có lý. Dù sao thì cái Kì của chúng ta đẹp như vậy, chuyện cu Thiên thích con cũng là đương nhiên."

Cổ Kì vẫn im lặng.

"Hôm trước nó nói với dì rất yêu con, không thể chịu đựng một ngày không có con. Lúc nó nói như vậy dì rất bất ngờ, con cũng biết Lạc Thiên Dịch thông minh từ nhỏ, thằng bé luôn rất có chủ kiến, chưa bao giờ nói với dì chuyện riêng của nó, bao giờ cũng tự quyết định cả. Hôm đó nó nhắc đến con với dì, dì có thể cảm nhận được dụng tâm của nó với con."

Cổ Kì không biết phải nói gì, vậy nên chỉ trả lời một tiếng: "Vâng."

"Thằng bé thích con một cách mãnh liệt như thể không phải con thì không được." Dương Vân đầu bên kia hơi dừng lại, sau đó khẽ thở dài: "Hiện tại ngẫm lại nhiều chuyện, cũng có thể lý giải được sao trước kia nó lại trộm ví tiền của con, rồi cả việc tại sao con đi rồi nó lại bệnh nặng nữa."

"Con có biết không Cổ Kì? Sau khi con rời thành phố Ô Thủy, cu Thiên đột nhiên bị sụt cân. Nó thường xuyên gặp ác mộng, không ngừng xin lỗi người trong mộng, khóe mắt còn rơi lệ, bây giờ nghĩ lại người kia hẳn là con rồi."

"Thằng bé thích con đến thế, dì không đành lòng chia rẽ hai đứa và cũng không có ý định làm như thế. Dì chỉ muốn nói hi vọng con sẽ đối xử chân thành và bao dung thằng bé hơn."

Lời nói của Dương Vân không có gì sai cả, mỗi một chữ đều đúng, thế nhưng vẫn khiến Cổ Kì cảm thấy khó chịu, sự khó chịu này không liên quan gì đến Dương Vân, mà là Lạc Thiên Dịch.

Cũng giống như lần cậu lấy căn cước của cô, cô có cảm giác bị trói buộc, cậu dùng gia đình để ràng buộc cô và yêu cầu cô phải thể hiện 120% sự chân thành của mình với cậu.

Khoảng thời gian này cô đối xử với cậu không tốt sao? Cô tặng cậu một chiếc Porsche, mua cho cậu một quả bóng rổ mấy chục nghìn tệ, việc đi lại giữa nhà cô và trường học quá mất thời gian, đi học cũng bất tiện, thậm chí cô còn tính mua cho cậu một căn nhà gần trường. Cô nghĩ bản thân mình rất quan tâm đ ến cậu rồi, cậu còn muốn thế nào nữa?

"Cổ Kì, con có nghe không?" Giọng của Dương Vân lại truyền đến.

Cổ Kì: "Vâng, con đang nghe."

"Dì nói vậy có phải quá mạo muội không?"

"Không."

"Đừng bận tâm. Sở dĩ gọi điện thoại là để chúc phúc."

"Vâng."

"Khi nào rảnh cùng nhau ăn cơm nhé? Bây giờ dì và cha thằng bé vẫn đang ở thành phố Giang."

"Để con xem thử rồi nói lại với Lạc Thiên Dịch."

"Được, vậy dì không quấy rầy con nữa."

"Dạ."

Cúp điện thoại, Cổ Kì hít sâu một hơi.

Cô không ngờ mối quan hệ của mình với Lạc Thiên Dịch lại bị nhà họ Lạc biết đến nhanh như vậy, mặc dù biết sớm muộn gì cũng có ngày này nhưng cô vẫn cảm thấy bực bội khi chuyện này xảy ra.

Vốn dĩ cô không thích giải quyết những mối quan hệ phức tạp giữa mọi người, cô không muốn có quá nhiều người xen vào cuộc sống của mình, nhưng bây giờ, rất nhiều người đã đến cùng một lúc.

Chỉ cần cậu bàn bạc trước với cô, cô sẽ không có cảm giác bị gây khó dễ.

"Chết tiệt, Lạc Thiên Dịch."

——

Khi Lạc Thiên Dịch về, cậu thấy phòng khách tối đen như mực, Cổ Kì không có ở nhà.

Cậu bật đèn, đi vào bên trong, thấy một vài bưu kiện nằm trên mặt đất, ba hộp đã được mở ra, còn ba hộp chưa được mở, bên cạnh còn có một cây kéo.

"chị gái–"

Im lặng.

Cậu sợ nhất kiểu im lặng này.

Cậu lấy điện thoại di động trong ba lô ra, nhanh chóng gọi điện thoại nhưng không có ai trả lời.

Cậu đợi rất lâu, như thể một thế kỷ đã trôi qua nhưng vẫn chẳng có ai bắt máy.

Thông minh như cậu đã nghĩ ra rất nhiều khả năng, cậu biết có lẽ mẹ đã gọi cho Cổ Kì.

Cậu chậm rãi ngồi trên mặt đất, cầm chiếc kéo lên, lơ đễnh mở phần bưu kiện còn lại, lấy ra một sợi dây chuyền từ trong hộp giấy.

Đây là sợi dây chuyền dành cho những cặp tình nhân, mỗi sợi dây chuyền được xâu một chiếc nhẫn, bên trong chiếc nhẫn có khắc tên viết tắt của họ.

Cậu để trước mắt nhìn một chút, cười lạnh.

Quả nhiên thứ này không đại diện cho một lời hứa hẹn, nó không cho cậu cảm giác an toàn, không thể giữ được tình yêu mà cậu muốn.

Gom hai sợi dây chuyền trên tay lại nhét vào hộp đựng đồ trang sức bằng nhung rồi ném vào thùng rác.

Cậu ngả người ra sau, nằm trên sàn, đưa tay chạm vào điện thoại.

Gọi lại cho cô nhưng không có ai trả lời.

Gọi tiếp, không có ai trả lời.

Gọi tiếp.

Sau nửa tiếng, Lạc Thiên Dịch đã từ bỏ loại cố chấp không có ý nghĩa này.

Cậu đứng dậy, đi vào bếp lấy một chai nước trong tủ lạnh, mở nắp, thong dong uống một ngụm rồi gọi Cổ Như Tâm.

Gọi cho Cổ Như Tâm dễ hơn gấp trăm lần so với gọi điện đến Cổ Kì.

Một lát sau, cuộc gọi đã được kết nối.

"Dì Cổ, là con."

"Dì biết, đã lưu tên con."

Giọng của Cổ Như Tâm quyến rũ nhưng không ma mị, rất dễ nhận biết.

"Cổ Kì có ở đó với dì không?"

"Không, sao vậy?"

"Con đã làm chị ấy tức giận, bây giờ chị ấy không có ở nhà. Con lo lắng lắm, dì có thể hỏi xem chị ấy đang ở đâu giúp con được không?"

Ở đầu bên kia điện thoại, Cổ Như Tâm cười khúc khích: "Có thể chọc con bé không vui cũng khá có bản lĩnh đấy, trước kia con bé chẳng để ai trong lòng, người khác có làm gì con bé cũng không coi là chuyện lớn."

"Dì Cổ, con thực sự biết lỗi rồi."

"Ồ, thái độ nhận lỗi khá nghiêm túc, dì sẽ hỏi giúp con."

"Đừng nói với chị ấy là con hỏi."

"Dì biết rồi." Trước khi cúp điện thoại, Cổ Như Tâm nhân tiện nói: "Mà này, con thật sự không định gia nhập giới giải trí sao? Tin dì đi, con nhất định sẽ trở thành nghệ sĩ hàng đầu trong giới giải trí."

"Không muốn."

"Được rồi, con có thể suy nghĩ lại đi. Nếu dì có thể làm cho một Lục Nhạc Thánh nổi tiếng thì cũng có thể làm cho con nổi tiếng."

"Cảm ơn, con sẽ suy nghĩ."

"Ừm."

Cổ Như Tâm cúp điện thoại, Lạc Thiên Dịch ngơ ngác dựa vào quầy bếp, cậu còn không nghĩ tới đề nghị của Cổ Như Tâm, trong đầu cậu có đủ loại suy đoán về vị trí của Cổ Kì.

Cô về ngôi nhà trắng cách đó hàng trăm km?

Hay đi du ngoạn?

Hay chỉ đi ra ngoài ăn?

Năm phút sau, Cổ Như Tâm gọi.

"Con bé ở quán bar Tinh Mộng Duyên trên đường Nam Viên, con đi gặp con bé đi, dì nghe thấy rất nhiều giọng nói lộn xộn trong điện thoại, một nhóm thanh niên hò hét ồn ào, dáng vẻ của Cổ Kì rất dễ thu hút ong bướm, quán bar hỗn loạn như vậy, con nên đến với con bé."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.