Vương Nguyên nhìn chằm chằm Tô Nguyệt Tần một lát, không phải trước đây cậu chưa từng biết đối phương, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nhìn rõ diện mạo bên ngoài của cô ta như thế. Nghe Tô Nguyệt Tần chất vấn quở trách chính mình, cậu chỉ quan sát cô ta một lúc, lạnh nhạt nói: "Ồ."
Lương Dật Sinh ở một bên hóng chuyện mà trố mắt, hiển nhiên không nghĩ tới cô gái này tuy chả phải bà con xa gì của Vương Nguyên nhưng lại quen biết Vương Tuấn Khải. Nhìn ra được cô ta rất căm ghét Vương Nguyên, nhưng căm ghét Vương Nguyên thì đến trộm thuốc để làm gì?
Có lẽ ánh mắt soi mói của Lương hồ ly quá rõ ràng, Tô Nguyệt Tần hơi lùi về phía sau, cứng người đề phòng: "Tôi chỉ tới mượn một số thuốc..."
"Cô đây là đang chê cửa lớn Sinh Tử Đường chưa đủ rộng?" Lương Dật Sinh trước giờ chưa từng cả nể ai, càng không ngán người lạ: "Kỹ thuật mượn này của cô đúng là làm người ta mở mang tầm mắt."
Tô Nguyệt Tần cũng biết mình đuối lý, hơi nhíu mày yếu thế: "Sự việc xảy ra quá gấp, tôi cũng không còn cách nào khác, hắn đang bị thương rất nặng, nếu không nhanh chóng cứu chữa rất có thể hắn sẽ không thể vượt qua được..."
"Như vậy cũng không nên đến thâu đồ người khác chứ? Sinh Tử Đường đâu có quy củ từ chối tiếp khách, đã bước vào đây rồi cô sợ gì không người chữa?" Lương Dật Sinh không buông tha: "Hơn nữa phía trước cô mới bảo "hắn" mất tích, câu sau lại nói "hắn" đang bị thương nặng, không thấy mâu thuẫn sao?"
Tô Nguyệt Tần cắn răng nói: "Sự việc cấp bách tôi không thể giải thích nhiều, tôi chỉ cần số thuốc này, ngày sau nhất định sẽ quay lại tạ lỗi..."
"Nói thẳng ra là cô đến tìm tôi đi?" Vương Nguyên chợt lên tiếng, xoá đi màn diễn của Tô Nguyệt Tần. Cậu rũ mi nhìn đối phương ra sức bày trò, không có hứng thú: "Cô không tìm thấy Vương Tuấn Khải, muốn đến xem xem tôi có biết hắn ở đâu không, tiện thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ tôi một chút coi tôi có sốt ruột hay không. Tôi nói đúng chứ?"
Dứt lời cậu không cho Tô Nguyệt Tần kịp giải thích, xoay người đi vào nhà, thái độ kia rành rành là không muốn phản ứng cô ta, đến lời thanh minh cũng lười nói. Lương Dật Sinh để ý thấy sắc mặt cô ta chuyển biến, thầm nghĩ quanh co vòng vèo làm gì, với Vương Nguyên là phải nên thắng thắn, thẳng thắn mới được công nhận.
Tô Nguyệt Tần không đoán trước được cậu khó nói chuyện như vậy, tức giận lớn tiếng nói: "Cậu tốt nhất đừng bén mảng đến gần Vương Tuấn Khải! Chuyện cậu gây ra cho hắn, chúng tôi sẽ không bao giờ quên! Tự vấn lòng mình đi, tránh xa hắn ra mới là chuyện cậu cần làm!"
Lần này thì Vương Nguyên đứng lại, xoay người nhìn Tô Nguyệt Tần, ánh mắt của cậu càng lúc càng lạnh, tỏ rõ sự bất mãn của cậu đối với kẻ liên tục làm phiền mình này. Thấp giọng truyền âm chỉ để cho Tô Nguyệt Tần nghe thấy, Vương Nguyên đè nặng từng chữ, sát ý mãnh liệt dọc theo tiếng vọng xuyên xoáy vào đầu Tô Nguyệt Tần, uy hiếp trắng trợn: "An phận đi."
Trong một tích tắc chợt thoáng qua, Tô Nguyệt Tần tái nhợt nhìn thấp cậu nở nụ cười âm u, này đúng là làm cô ta giật mình, cô ta căn bản không ngờ được Vương Nguyên thay đổi nhiều như vậy.
Cô ta có ảo giác kiếp này mình cũng không thắng nổi Vương Nguyên.
Tô Nguyệt Tần cắn môi, biết mình ở đây không bao giờ được hoan nghênh, vội vàng rời đi, trong đầu suy nghĩ làm sao có biện pháp tìm thấy Vương Tuấn Khải. Tô Nguyệt Tần nghĩ rất nhập tâm, đợi đến khi trước mặt cô ta nhoáng lên một bóng người mới định thần dừng lại.
Vương Tiêu Đồ lạnh lùng nhìn Tô Nguyệt Tần, cứ việc hai người bọn họ đã là vợ chồng nhiều năm, hắn ta cũng không thể nhìn thấu được người phụ nữ này. Dĩ nhiên cái gọi là vợ chồng chỉ trên danh nghĩa mà thôi, hắn có điên mới đụng vào cô ta. Lần này Vương Tiêu Đồ chủ động tìm đến Tô Nguyệt Tần là vì một lời gợi ý đến từ Trưởng Tôn Liệt, vị đạo trưởng trông có vẻ hạo nhiên chính khí kia vô tình nhắc nhở hắn ta, những việc hắn làm liệu có phải do xuất phát từ tận trong tâm hắn mong muốn, hay là có kẻ ở bên cạnh âm thầm xúi giục?
Vương Tiêu Đồ không phủ nhận chuyện bày mưu tính kế Vương Tuấn Khải là do chính bản thân hắn ta làm ra, nhưng trong quá trình không thể thiếu công lao của Tô Nguyệt Tần. Năm đó hắn ta chủ động cưới Tô Nguyệt Tần còn chẳng phải vì kế hoạch này hay sao?
Vương Tiêu Đồ còn nhớ rất rõ, có một đêm Tô Nguyệt Tần đến tìm hắn, khi ấy cha hắn ta đã tiết lộ cho hắn biết không ít thứ về thiên quỷ và kế hoạch giam giữ thiên quỷ một lần nữa cũng được tạo ra ngay vào lúc này. Tô Nguyệt Tần nói cô ta biết nhược điểm của thiên quỷ, nếu lấy điều kiện kết hôn ra bàn bạc thì cô ta sẽ nói cho hắn nghe tất cả những gì cô ta biết về thiên quỷ. Vốn Vương Tiêu Đồ còn chần chừ, không bao lâu sau cha hắn mất đi, bên cạnh không còn ai để tin tưởng, hắn bắt buộc phải hợp tác với Tô Nguyệt Tần.
Điều kiện cô ta đưa ra là sau khi giam cầm thiên quỷ thành công, phải giao thiên quỷ cho cô ta trông coi.
Vương Tiêu Đồ vốn chẳng tin người phụ nữ này, nhưng sau khi kết hôn xong, hắn giống như bị ma xui quỷ khiến mà bị chuốc say, từ từ tiếp thu lời Tô Nguyệt Tần nói, mãi cho đến khi chiếc bình chứa đôi mắt xuất hiện trong cấm địa.
Đôi mắt kia như thấu suốt hồng trần, tẩy sạch oán uế, khiến người thanh minh mười phần.
Về chuyện sau đó hắn vẫn tiến hành kế hoạch là bởi vì bản thân Vương Tiêu Đồ muốn thế.
"Ta không biết tại sao ngươi lại tồn tại đến giờ phút này, nhưng hình như kế hoạch của riêng ngươi đã thất bại." Vương Tiêu Đồ tỉnh ngộ xong rất là không ưa Tô Nguyệt Tần, tuy là bản thân cũng không vẻ vang gì, lại không ngại cười trên nỗi đau của người khác: "Thiên quỷ thức tỉnh, cũng biến mất, trong tay ngươi không có gì còn đánh không lại kẻ địch, quá đáng thương."
"Ngươi đắc ý làm gì, chính ngươi còn không xem lại mình?" Tô Nguyệt Tần không hề coi đối phương ra gì, nhếch miệng trào phúng: "Ngươi cho rằng Vương Tuấn Khải sẽ để yên cho ngươi sau tất cả những gì ngươi hãm hại hắn? Không cần ta liệt kê ra ngươi cũng đếm được đi, những bất hạnh của hắn đều là do ngươi gây ra, ngươi quên thật nhanh."
"A, ta một kẻ phàm nhân có thể làm gì với hắn?" Vương Tiêu Đồ chậc chậc hai tiếng: "Một cọng lông của hắn ta còn không đụng nổi, ngược lại là ngươi, trăm phương ngàn kế hao tổn tinh lực đối phó hắn, lẽ nào ngươi hận hắn đến mức muốn hắn cùng ngươi đồng quy vu tận mới cam lòng?"
"Nếu có thể cùng hắn chết đi, có khi lại là vinh hạnh lớn nhất đời ta."
Lời của Tô Nguyệt Tần quá kỳ quái, sắc mặt Vương Tiêu Đồ nghiêm túc lại: "Ngươi ái mộ hắn?"
"Đến lượt ngươi quản sao!" Tô Nguyệt Tần trừng mắt, dữ tợn điêu ngoa: "Ngươi cùng với bọn chúng đều là một đám đàn ông không có giá trị! Trong mắt ta chưa bao giờ chứa các ngươi, các ngươi tại sao không xuống địa ngục hết đi!!!"
Tô Nguyệt Tần quát xong lập tức ẩn thân rời đi, Vương Tiêu Đồ không thèm nhìn bóng lưng của cô ta, sờ cằm suy tư một lát, vẻ mặt bừng tỉnh.
"Thì ra là cô ta."
Không gian xung quanh Vương Tiêu Đồ vặn vẹo một chút, cái bóng dưới chân hắn ta đột nhiên nhúc nhích rồi tách ra làm hai.
Vương Tuấn Khải búng ngón tay trả quyền điều khiển thân thể lại cho Vương Tiêu Đồ, vẻ mặt rất là khó hiểu: "Tại sao cô ta lại phải làm như vậy?"
Vương Tiêu Đồ bị hắn phụ thể mấy tiếng đồng hồ liền, vừa mới lấy lại thân người thì thằng em trai "không dám đắc tội" bật thốt một câu không có trí tuệ như thế, tiếc hận mà khai thông nhãn giới cho hắn: "Ngươi không nghe thấy sao? Cô ta thích ngươi!"
Vương Tuấn Khải mặt khinh thường: "Một kẻ như Nguyệt Tô không hề biết cái gì gọi là tình yêu, trong đầu cô ta chỉ có bốn chữ "trường sinh bất tử" mà thôi."
Vốn là hắn không xác định Tô Nguyệt Tần thuộc nhân tố vô định nào mới dùng thân thể Vương Tiêu Đồ đi thăm dò, nếu không phải cảm xúc của Tô Nguyệt Tần không ổn định rồi nói lỡ lời, hắn cũng không nhớ ra được còn có một người như vậy.
Tô Nguyệt Tần không chỉ biết mê huyễn thuật mà còn là một nhân vật từng tồn tại trong cuộc tranh đấu hai phía đạo tu và thiên quỷ năm xưa, là một trong những kẻ đầu tiên tham dự vào giai đoạn đầu của cuộc chiến, tục danh Nguyệt Tô công chúa, là tộc trưởng đời thứ mười hai của Hồ tộc – cũng chính là kẻ năm xưa thâm nhập vào hoàng cung Đại An, gϊếŧ chết rồi treo đầu hoàng đế lên cổng thành để tế bái hồ tộc.
Khi ấy hắn nghĩ bởi vì hoàng đế tế thiên quỷ lại chọn hồ ly làm tế phẩm, khiến Nguyệt Tô phẫn nộ nên mới gϊếŧ hoàng đế trả thù, giờ nghĩ lại đó có thể chỉ là một bước đệm để Nguyệt Tô tiếp cận hắn, dù sao thiên quỷ cũng từng được đồn đại là trường sinh bất tử. Nguyệt Tô cả đời sống trong máu lửa bụi trần, chưa có một ngày được yên ổn, càng gần cái chết càng sợ sinh mệnh ngắn ngủi không đáp ứng được điều cô ta mong ước, trăm phương nghìn kế muốn bất tử cũng là chuyện dễ hiểu.
"Nguyệt Tô là con dòng sau, huyết thống nhợt nhạt, năm đó bản thân Nguyệt Tô đã là một công chúa chú định đoản mệnh bị thất sủng, cô ta đồng ý gả cho hoàng đế cũng là bởi vì tộc trưởng tiền nhiệm hứa sẽ trao chức vị tộc trưởng lại cho cô ta trong một thời gian ngắn. Thọ mạng của hồ tộc là ba trăm năm, Nguyệt Tô có thể sống đến bây giờ ắt hẳn dùng không ít tà thuật kéo dài sinh mệnh."
"Mục Quế có thể là một trong những thân phận của cô ta." Vương Tiêu Đồ nghe xong, nhíu mày: "Nếu ngươi thực sự bị giam vào quan tài lần nữa, cô ta sẽ làm gì nếu có được ngươi? Ăn thịt sao?"
"Ta lại không phải Đường Tăng." Vương Tuấn Khải ghét bỏ nói: "Đại khái cô ta muốn thực hiện nghi lễ dời mệnh đi."
Hắn nghĩ kỹ rồi, nếu Tô Nguyệt Tần khống chế được hắn, thứ đầu tiên cô ta làm sẽ làm chuyển đổi đường sinh mệnh của hai người, cướp lấy số mạng của hắn, thay thế hắn trở thành thiên quỷ. Cô ta có thể âm thầm bày mưu lập kế tính kế hắn và Vương Nguyên, thậm chí là cả Hoan thôn kia, có thể thấy kế hoạch này trù tính đã lâu, và một mình cô ta thì không thể hoàn thành được.
Nếu bên cạnh cô ta có trợ thủ thì sao?
Vị trợ thủ giấu mặt này hiểu rõ hai người bọn họ, theo bọn họ từng dấu chân, quen thuộc cách suy nghĩ và hành vi của bọn họ, đối phương nói cho Tô Nguyệt Tần biết hết thảy, hợp tác với cô ta, dẫn bọn họ đi đến ngày hôm nay.
Hắn thực sự không nghĩ ra còn ai ngoài người nọ.
...
Vương Nguyên đột nhiên ngẩng đầu nhìn ra đường lộ, bây giờ là mười một giờ trưa, bắt đầu thời gian nghỉ ngơi của nhân viên chuyển phát nhanh.
Từ khi trở về hiện thế, cuộc sống của cậu bắt đầu đi theo quỹ đạo bình thường, cậu làm việc ở Sinh Tử Đường, thỉnh thoảng nhận các đơn hàng chuyển phát thuốc men hợp pháp, thường thường chạy từ Sinh Tử Đường đến cửa hàng đông y. Lần này cũng là một đơn hàng cồng kềnh, cậu giao hàng xong xuôi, vốn là đang đợi chủ tiệm kiểm hàng, lại như có linh cảm quay đầu bắt gặp một bóng dáng thoáng qua trên đường.
Trông thật giống Vương Tuấn Khải.
Tô Nguyệt Tần còn đến tìm Vương Nguyên không ít lần, chẳng qua cô ta không thu được manh mối gì. Vương Nguyên có thể nhận ra cô ta rất là sốt ruột, có lúc chặn đường cứng rắn ép cung cậu, cậu đoán thời gian của cô ta sắp hết rồi, lúc này lòng loạn như ma, cuống lên không biết phải làm gì cho đúng.
Thứ làm cho cô ta phải nóng nảy như vậy, thường liên quan đến mạng, còn là mạng của ai thì cậu không rõ. Vương Nguyên hoàn thành chuyến hàng, lên xe trở về Sinh Tử Đường, chỉ là vừa mới ngồi lên ghế, cậu đã phát hiện phía sau nhiều ra hai người.
Là đôi bà cháu Hồ Lưu Ly.
Gần đây hồ ly tìm cậu có hơi nhiều.
"Tôi không thể giúp hai người." Vương Nguyên không đợi đối phương mở miệng, thẳng thừng cự tuyệt: "Tôi không muốn tham gia vào vũng nước đục của các người nữa, mặc kệ là vấn đề gì."
Hồ Lưu Ly cắn răng: "Chuyện này có liên quan đến Vương Tuấn Khải."
"Ồ. Xin mời xuống xe cho, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát."
Hồ Lưu Ly không ngờ cậu sẽ còn nhờ vào pháp trị phàm trần, khó có thể tin tưởng được. Hồ Tam Nương so với cháu gái trầm mặc hơn nhiều, rốt cuộc xuống nước: "Tôi nói cho cậu biết vị trí cuối cùng chúng tôi trông thấy Vương Tuấn Khải xuất hiện, ngược lại cậu phải đáp ứng chúng tôi một điều kiện."
Vương Nguyên không đáp, ánh mắt lạnh như băng nhìn kính chiếu hậu.
Hồ Tam Nương co rúm không dám làm gì manh động, không chịu nổi gỡ bỏ vỏ bọc mỏng manh: "Hồ tộc sắp tuyệt diệt rồi, chúng tôi chỉ muốn hậu đại sau này có người bảo hộ. Tôi biết mấy năm này Hồ tộc làm không ít chuyện thương thiên hại lý, có tuyệt diệt cũng là lẽ thường tình, nhưng tôi không cam lòng nhìn hậu bối chết đi...Cậu, cậu cũng biết tiểu hồ ly sống ở nhà Chu Dịch mà, cậu không muốn nó phải chết trẻ chứ...? Toàn bộ ấu tử hồ tộc đều không có lỗi, chúng nó cần có một không gian sinh tồn khác mà không phải là Hoan thôn, chúng nó-..."
"Đủ rồi, tôi sẽ không giúp ai hết." Vương Nguyên từ chối, thập phần quả quyết: "Nếu ấu tể không có lỗi, chúng sẽ được sống cuộc sống mà chính chúng nó xứng đáng."
Hồ Tam Nương nghẹn, vừa nghẹn vừa phẫn nộ, không phải nói đại nhân từ bi thương xót chúng sinh sao? Không phải nói đại nhân thà hy sinh bản thân chứ không để cho bách tính chịu khổ sao?!
Hồ Lưu Ly chỉ còn nước cờ cuối cùng, gằn giọng: "Anh không muốn biết Vương Tuấn Khải ở đâu ư?"
Vương Nguyên nhíu mày không kiên nhẫn, dùng thuật dịch chuyển ném hai con cáo ra khỏi xe, vừa mới chạy đến khúc ngoặt, một chiếc xe lao đến phía cậu.