Khi Vương Nguyên có thể nhìn rõ mọi thứ, cũng là lúc quả cầu lửa lơ lửng giữa bầu trời ngừng chấn động. Không biết người ở bên trong như thế nào lại không có chút động tĩnh, hiện trường im phăng phắc làm người ta bất an.
Vương Tiêu Đồ vẫn tưởng Vương Tuấn Khải bị cầu lửa ăn mòn rồi, nội tâm lại chẳng hề có chút vui sướng. Tuy là nói hắn ta cố ý đẩy Vương Tuấn Khải vào chỗ chết, thế nhưng nếu Vương Tuấn Khải thực sự chết rồi, Vương Tiêu Đồ lại cảm thấy lòng dạ nguội lạnh. Hắn ta cố ý đến gần cầu lửa quan sát, không may bị chú văn bám lên, cuống quít cong đuôi chạy ra xa, cảnh báo mọi người: "Ấn chú vẫn chưa tan đâu, đừng đi lên!"
Hiển nhiên ấn chú này không phải là thứ mà Vương Tiêu Đồ có thể tạo ra, hắn ta cũng không có biện pháp hoá giải. Càng nghĩ hắn ta càng phiền lòng, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mình lại làm ra chuyện này.
"Có người khống chế bắt ngươi làm?" Thanh âm sững sờ của Trưởng Tôn Liệt vang lên khiến Vương Tiêu Đồ giật mình, thế mới biết hắn ta lỡ miệng nói thành lời mất rồi. Vương Tiêu Đồ nhìn chằm chằm vị đạo trưởng hạo nhiên chính khí kia một lúc, âm dương quái khí nói: "Việc là ta tự làm, nhưng giờ nghĩ lại, đúng là có người cố ý nhúng tay kíƈɦ ŧɦíƈɦ không ít."
"Ngươi..." Trưởng Tôn Liệt hoảng hốt, trong tích tắc gian nan không hiểu sao nhớ đến gương mặt của Mục Quế.
Trong lúc hai người họ thẫn thờ, Vương Nguyên phía bên kia đã bắt đầu tiếp cận quả cầu lửa.
Ánh mắt cậu sáng như đuốc, thanh minh rõ ràng, dường như đã trở về thời kỳ đỉnh cao, có thể trông rõ mồn một từng câu từng chữ ấn chú khắc hoạ. Cậu lẩm bẩm trong miệng, lặp lại hai ba lần, càng đọc càng quen, giống như những thứ này...là do chính bản thân cậu biên soạn ra vậy.
"Thiên quỷ hảo đương, phàm loại nan đương...Trọng tố huyết thân, huỷ diệt nhục thân..."
"Trọng tố huyết thân...?" Vương Nguyên thì thào, sóng mắt xoay chuyển, trong đầu chợt loé lên linh quang.
Ý nghĩ vừa xuất ra, cậu lập tức đâm Trấn Ma Đao vào quả cầu lửa, kết giới va chấn rung chuyển kịch liệt, ấn chú phát sáng dịch chuyển cực nhanh, chúng nó quay cuồng xung quanh kết giới, mạnh mẽ đẩy Trấn Ma Đao, vô cùng bài xích mà đá nó ra ngoài.
Vương Nguyên bị kết giới từ chối đánh bật ra xa, toàn thân không hao tổn gì, ánh mắt hơi mở to phản chiếu hình dạng thật của quả cầu lửa.
Kia rõ ràng là một chiếc quan tài trong suốt, bề ngoài được bao bọc bởi hàng nghìn ấn chú, toàn thể quan tài rung động không ngừng, như bị làm phiền mà toát ra hào quang thị uy không cho sinh vật khác đến gần. Vốn là muốn bình tĩnh phán đoán sự việc, vừa nhìn thấy quan tài sắc mặt cậu liền nặng nề, không chần chừ một phút giây nào mà vọt lên phía trên quả cầu lửa, mười đầu ngón tay áp lại vào nhau tạo thành hình tháp.
"Khai sinh chi lực, dựng dục chi tâm, thần quang triệu hồi, thánh linh tập hợp...Thu!"
Theo tiếng quát mười phần uy chấn của Vương Nguyên vang lên, linh lực tứ phương cuồn cuộn như thác lũ lao về phía lòng bàn tay cậu, da thịt phàm thể trong phút chốc không chịu nổi sức chứa ào ào vũ bão, nứt toác ra khiến máu huyết cậu văng tung toé. Vương Nguyên như chỉ chờ có thế, hai mắt mở to biến thành màu vàng, lòng bàn tay xoay chuyển thành hình chữ bát, điều khiển linh lực bao bọc lấy quả cầu lửa.
Theo lời Vương Tiêu Đồ nói, kết giới này hình thành từ linh lực, càng nhiều linh lực uy thế càng lớn, chỉ khi linh lực không còn thì Vương Tuấn Khải mới có cơ hội thoát ra. Lúc này Vương Nguyên hấp thu nhiều linh lực như vậy vốn là không có cách cứu Vương Tuấn Khải, nhưng số linh lực bị cậu sử dụng làm công cụ hoá giải này lại vô cùng hữu dụng.
Cậu nhìn ra được, bề ngoài của quả cầu lửa là linh lực che chở, nhưng bản chất nó chính là quan tài áp quỷ, khi Trấn Ma Đao xuyên vào ấn chú lập tức bị đẩy ra ngoài, có thể đoán được lớp nhân bên trong phủ đầy huyết chú.
Động tác của Vương Nguyên quá nhanh, hai người còn lại chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu lao đầu vào quả cầu lửa, ánh sáng chói mắt khuếch tán ra xa làm cho bọn họ không nhìn rõ phía trước xảy ra chuyện gì, theo bản năng bảo vệ chính mình.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, kèm theo đó là âm thanh gào thét của vô số vong linh vang vọng từ tứ phương tám hướng. Trong khi hai người Vương Tiêu Đồ không hiểu vong linh ở đâu tới, cảm giác được dưới chân bị người ta nắm kéo.
Đề La điều khiển hồn thú lôi hai người bọn họ đi, vừa chạy vừa nói: "Cửa khẩu xuất hiện rồi!!"
"Cái gì?!" Vương Tiêu Đồ ban đầu là không hiểu, bị Đề La quát: "Chính là cửa thông hai giới! Nếu bây giờ chúng ta còn không mau đi, rất có thể sẽ không bao giờ rời khỏi đây được nữa!!"
"Nhưng còn hai người họ...!" Vương Tiêu Đồ hoảng loạn quay đầu, phát hiện luồng sáng đã mất tích sau tiếng nổ kia, cả Vương Nguyên lẫn Vương Tuấn Khải đều không thấy đâu. Đề La hừ một tiếng cưỡi hồn thú mang Vương Anh Kiệt còn hôn mê bỏ chạy về phía cửa khẩu, hô to: "Không đi thì cứ ở lại chờ chết!!"
Trưởng Tôn Liệt vốn là có chút chần chừ, rốt cuộc cũng đuổi theo Đề La. Chuyện ở nơi này y muốn tham gia cũng không được, căn bản đã vượt quá tầm kiểm soát của y. Y luôn có một linh cảm hai người kia không chết được, một khi bọn họ biến mất, thế giới này cũng không thể tiếp tục tồn tại.
Cửa khẩu liên thông không biết tại sao lại mở ra, bốn người bọn họ lại không có thời gian thắc mắc, chật vật chui vào cửa khẩu, lăn lộn mà trở về thực tại.
Trưởng Tôn Liệt đỡ lấy Vương Tiêu Đồ, cau mày nhìn cửa khẩu khép lại, nội tâm bình tĩnh – Có lẽ đây là lần cuối cùng nó mở ra, từ nay về sau, hai giới sẽ không thông được nữa.
...
Vương Nguyên mở mắt ra, vẫn còn chưa thích ứng được với ánh sáng mặt trời. Cảnh vật trong tầm mắt rõ ràng hơn bao giờ hết, bất kể là hòn đá trơ trọi nằm bên bờ suối hay là chiếc đuôi cá nhỏ nhắn quẫy dưới dòng nước trong vắt, đều xinh đẹp hơn bất kỳ ảo giác tưởng tượng nào của chính cậu.
Đây là thế giới người sống, sinh cơ bừng bừng, vạn vật đua chen khoe sắc, chân thật đến động lòng người.
Vương Nguyên ngơ ngác một lúc, vươn tay sờ lên mắt, cúi đầu không rõ cảm xúc.
Cậu chậm rãi đứng dậy, nơi này là một vùng đất rậm rạp cây cối, một con suối nhỏ róc rách chảy qua trước mặt, mang theo sự tươi mát dịu dàng đến từ thiên nhiên. Từ từ nhớ lại cảnh tượng trước khi hôn mê, cậu chỉ biết bản thân đã lợi dụng nguồn sống của không gian đó để phá huỷ kết giới, rốt cuộc chính mình đã làm gì cậu cũng không nhớ rõ, sau khi nghi thức kết thúc, hai người bọn họ bị đưa đến đâu cậu cũng chẳng biết.
Cảm xúc nặng nề trong lòng đã tiêu tán phần nào, Vương Nguyên mơ hồ men theo con suối lên đến thượng nguồn, tâm tình tĩnh lặng, rõ ràng cậu không biết Vương Tuấn Khải đang ở đâu, lại chẳng hề nao núng bồn chồn. Cậu có cảm giác rằng hắn đang rất an toàn, chỉ là hai người bọn họ còn chưa đúng thời điểm gặp lại.
Cậu thật ra muốn thấy hắn, ngay lúc này – cậu muốn xác nhận rất nhiều thứ, cậu sợ một lần nữa nhìn thấy hắn, cậu sẽ quên mất mình phải hỏi cái gì.
Vương Nguyên ngẩn ngơ nhìn trời, cậu đi mãi cho đến khi mặt trời ngả về tây, trước mắt mới xuất hiện một ngôi biệt thự trông có vẻ hơi hoang tàn.
Một người từ cửa biệt thự đi ra, bị tiểu hồ ly dưới chân kéo tới mức lảo đảo chuẩn bị ngã, cậu ta vừa bất đắc dĩ càu nhàu vừa túm tiểu hồ ly lên, vừa ngẩng đầu liền trông thấy Vương Nguyên đang nhìn mình chằm chằm.
Lương Dật Sinh ngớ người một chốc, há hốc mồm kinh ngạc, một hồi lâu sau bị tiểu hồ ly táp một phát mới giật mình tỉnh táo: "Vương Nguyên...?"
Không trách cậu ta ngạc nhiên như vậy, bởi vì hiện tại cách thời gian Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên tiến nhập nhị thứ nguyên đặc biệt kia đã qua nửa năm. Trong nửa năm này phát sinh rất nhiều chuyện, ví dụ như nhóm Diệp Khai và Hạ Thường An sau khi bị mất dấu ở Hoan thôn vẫn không ngừng truy tìm tung tích hai người, ví dụ như Trạch Toái tìm đến Đường Nhiễm rồi đấu một mất một còn với Diệp Khai, hoặc là chuyện Bảo Ca cùng với quỷ thắt cổ ở trường học đang yêu đương, sắp tới còn tính tìm bảo địa trong thiên hạ thi pháp giúp quỷ thắt cổ duy trì hình dạng con người.
Hạ Thường An bồi dưỡng một nhóm thủ hạ trông coi Hoan thôn, chỉ cần Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên xuất hiện thì bọn họ sẽ lập tức báo cáo. Chuyện Vương Nguyên đột nhiên xuất hiện ở vùng đất này là ngoài ý muốn, vì vậy Lương Dật Sinh rất là kinh hỉ, không mất bao lâu thời gian đã gọi mọi người tụ họp đến, an bài cho Vương Nguyên một chỗ ở mới.
"Cậu giờ đã không còn là học sinh trong trường nữa." Lương Dật Sinh thở dài: "Không biết vì lý do gì, hiệu trưởng âm thầm khai trừ tên cậu trong danh sách học sinh, Tạ lưu manh kia cũng không xử lí được..."
Vương Nguyên vẻ mặt không sao cả mà gật gật đầu, dù gì mắt cậu đã khỏi, không thể học tiếp chương trình đặc thù đó được nữa. Trong khoảng thời gian này Lương Dật Sinh chiếu cố cậu rất kỹ, thường thường nhìn cậu bằng ánh mắt của người cha nhân từ dành cho con trai, thức ăn cũng là thực đơn dinh dưỡng toàn phần. Vương Nguyên biết mình có chút tiều tuỵ, cũng vui lòng y chăm sóc, hằng ngày chỉ cần làm vài ba việc vặt phụ giúp ở Sinh Tử Đường là được, nhàn nhã tới phát hoảng.
Những ngày tháng trước kia cũng là nhẹ nhàng thư thái, nhưng bên cạnh còn có một Đại Hỉ, sau đó cậu gặp Vương Tuấn Khải, toàn bộ sinh hoạt chạy đến một quỹ đạo khác.
"Cậu...ổn không?" Lương Dật Sinh nghẹn cả tuần mới dám hỏi, Vương Nguyên trở về, Vương Tuấn Khải lại không thấy, tám phần mười xảy ra chuyện bất trắc. Trông Vương Nguyên rất bình tĩnh, hỏi gì đáp nấy vô cùng thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, càng làm cho Lương bát quái bồn chồn bứt rứt, sợ kia chỉ là hình dáng an toàn trước giông bão.
Vương Nguyên nhìn y lo lắng cho mình, ôn hoà nói: "Rất ổn, cảm ơn cậu."
Lương Dật Sinh sửng sốt một chốc: "Mấy ngày nay tôi để ý, mắt cậu không giống trước kia cho lắm."
Vương Nguyên không che giấu: "Mắt tôi đã khỏi rồi."
Lương Dật Sinh gật gù: "Không có ảnh hưởng gì đến cậu chứ?"
Vương Nguyên suy nghĩ một chút mới biết ý của y là việc chữa khỏi mắt có gây phiền phức cho cậu không, bật cười: "Vẫn tốt, ít nhất có thể thấy Vương Tuấn Khải trông như thế nào."
Lương Dật Sinh trố mắt: "...Thế cậu có cảm nghĩ gì?"
Vương Nguyên lắc đầu: "Lúc đó ánh sáng quá chói mắt, Vương Tuấn Khải lại là trung tâm pháp trận, toàn thân bị kết giới và hắc khí vây chặt như cái kén, xung quanh còn có không ít ấn chú, tôi nhìn không rõ ràng lắm."
Cho dù là trong giấc mộng, trong ảo cảnh hai người đã từng trải qua, cậu đã "nhìn thấy" vô số ảo ảnh của Vương Tuấn Khải, nhưng rồi tất cả cũng chỉ là hình dáng giả tạo mập mờ không phải chân thân, có khắc hoạ nhân mô khuông dạng tỉ mỉ cho đến đâu cũng chẳng phải Vương Tuấn Khải chân chính.
Lúc đó Vương Nguyên một lòng phá huỷ kết giới cầu lửa, hoàn toàn không có tâm tư chú ý đến hình dáng của hắn. Mắt vừa mở ra đã phải chịu áp lực quá lớn, trong khoảnh khắc cuối cùng đó cậu thậm chí còn không mở mắt được. Cho đến tận bây giờ, gương mặt của hắn vẫn chỉ dừng ở những đường nét đứt quãng xiêu vẹo chắp vá cho nhau, rõ ràng là sườn mặt và đỉnh đầu thanh thanh sở sở, Vương Nguyên lại mường tượng không ra.
Vương Nguyên bỗng dưng hoảng hốt, như vậy, nếu cậu và hắn gặp lại ở bên ngoài, lỡ cậu không nhận ra hắn thì sao?
Chẳng lẽ lấy Trấn Ma Đao ra thử đối phương?
Vương Nguyên đang suy nghĩ đến việc có nên dán cáo thị thông báo truy tìm người lạc hay không, một trận động đất nhẹ rung chuyển phòng thuốc của Tạ gia làm cậu lảo đảo. Vương Nguyên và Lương Dật Sinh nhìn nhau, ăn ý vọt tới bên hông cửa phòng thuốc.
Một ánh sáng tím nhạt loé lên trong kho thuốc, người lạ mặt lén lút quan sát xung quanh, Lương Dật Sinh trở tay làm một cái thuật tàng hình chụp lên cơ thể hai người họ, im lặng nhìn kẻ lạ mặt âm thầm trộm thuốc.
"Thuốc nhà Tạ gia cũng không phải là quý hiếm, thổn thức cái gì lại chạy tới đây thu trộm...A?" Lương Dật Sinh ngớ người một chút: "Cái người này quen mắt lắm nha!"
Nói rồi quay đầu nhìn Vương Nguyên, lại quay đầu nhìn tên trộm.
Y nuốt nước bọt một cái: "...Nhà cậu có chị em thất lạc không?"
Vương Nguyên: "...?"
Chỉ thấy kẻ thập thò làm bậy trong kho thuốc kia, gương mặt đúng là có tám phần giống Vương Nguyên.
"Không phải chị em thất lạc, nhưng tôi nghĩ là mình biết người này."
Cậu dứt lời, đường hoàng đi ra khỏi chỗ nấp, Lương Dật Sinh không kịp cản chỉ đành phải cong đuôi chạy theo, dáng dấp là lo sợ Vương Nguyên bị ức hiếp, đuôi mắt đầu mày lại tỏ rõ cá tính hóng hớt trò vui. Y cố ý đứng sau lưng Vương Nguyên, gián tiếp phô trương thanh thế cho cậu, dùng nửa con mắt mà liếc nhìn cô gái nọ, nheo mắt ngửi ra trên người cô ta một loại hương vị tê tái da đầu.
"Cô ta là cương thi." Lương Dật Sinh nói nhỏ với Vương Nguyên, cậu gật gật đầu, còn chưa kịp lên tiếng đã nghe đối phương mở miệng trước: "Cậu chính là Vương Nguyên?"
Lương Dật Sinh cảm khái – đại danh đỉnh đỉnh a.
"Cậu buông tha cho Vương Tuấn Khải đi." Cô gái nọ lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn Vương Nguyên như tội đồ nhân loại: "Vì cậu mà hắn không tiếc hy sinh hết thảy, bây giờ hắn mất tích, cậu lại ở đây thảnh thơi sống như không có chuyện gì, Vương Nguyên, cậu thấy mình xứng đáng với hắn sao?"
Hết Chương 99
Đại khái là hai chương nữa sẽ kết thúc nha các bạn:v