Mấy ngày sau đó, tôi và Tề Kha dính nhau như sam, không rời một bước.
Buổi đẹp trời, bọn tôi lại lên thuyền dạo giữa hồ.
Lúc xấu trời, bọn tôi ngồi dưới hiên ngắm mưa.
Ngày nào cũng dạo phố tìm vài quán bán đồ ăn mới lạ.
Thỉnh thoảng nổi hứng hai đứa lại vào bếp, quậy tanh bành nhà bếp lên.
Tôi thường nhìn Tề Kha đến ngẩn người, thầm nghĩ giá mà cuộc sống cứ tiếp tục thế này thì tốt biết bao.
Đáng tiếc, tôi đã biết trước kết cục của mình.
Đã được nếm trải cuộc sống hạnh phúc thế này, tôi bắt đầu thấy không cam lòng, mắc mớ gì lại bắt tôi làm vật tế?
Sau mấy đêm không ngủ được, cuối cùng tôi quyết định thẳng thắn với Tề Kha, không chừng hai người cùng nghĩ cách có khi lại ló cái khôn.
Sau giờ Ngọ, Tề Kha ăn no nằm tắm nắng trong sân, tôi bèn cầm cuốn "Đoạt thiên lục" ra đưa cho hắn xem: "Anh xem cái này đi."
Tề Kha liếc mắt, thoáng chốc đỏ mặt: "Hôm qua không phải mới làm theo tranh..."
Tôi: "Cái này không phải tranh pỏ.n đâu cha!"
Tề Kha ngơ ngác ngồi dậy: "Thế là cái gì?"
"Bọn mình đang ở trong quyển sách này đấy." Tôi hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt hắn. "Có chuyện này bấy lâu nay em vẫn giấu anh, anh mở tới trang 89 đi."
Tề Kha không hiểu gì ngơ ngác mở sách ra, đọc nội dung trang sách, sau đó trầm tư.
Tôi nhìn vẻ mặt hắn, không nhịn được rơm rớm nước mắt: "Làm sao bây giờ..."
Tề Kha nhíu mày nhìn tôi: "Tề Đậu Đậu là ai?"
"Em... Ủa gì dzạ?"
Tôi cướp cuốn sách mở ra xem, không ngờ trên đó lại viết:
"Vào khoảnh khắc nhìn thấy Tề Đậu Đậu, Long Kình Thiên đã biết đời này cô ấy chính là người mình yêu thương nhất, thề phải trở thành người mạnh nhất thế gian, như vậy mới có thể bảo vệ người mình yêu."
???
"Tề Đậu Đậu là ai?" Tôi nghệt mặt ra.
"Hôm trước nó còn viết là em ch.ết, nên Tiểu Thiên mới thề biến thành người mạnh nhất thế gian cơ mà, thế là em không phải ch.ết nữa à? Đệ.ch! Em không phải chế.t nữa rồi!"