Vì lúc trước tôi biết tôi phải ch.ết nhưng lại giấu lâu như vậy không kể với hắn.
Hắn giận đùng đùng, ngày nào cũng ngồi trên giường khoanh tay xoay mặt vào trường, phồng mang trợn má.
"Bây giờ đêm nào anh cũng gặp ác mộng nè, toàn thấy em nói em sắp ch.ết, Khương Nhan Thanh, em ác lắm em biết không, nếu nội dung truyện không thay đổi, em định để anh làm thằng góa vợ đúng không?"
Tôi ngồi cạnh dè dặt chọt chọt eo hắn: "Không phải em đã nói thật với anh rồi còn gì?"
Tề Kha hứ một tiếng, hất mặt sang hướng khác.
Tôi nghĩ hắn cần yên tĩnh suy nghĩ, cho nên chui vào chăn ngủ trước.
Lát sau, một thân thể nóng rẫy áp sát sau lưng tôi.
Tề Kha ôm chặt tôi, vùi mặt vào lưng tôi, ban đầu tôi không biết hắn định giở trò gì, mãi đến khi thấy sau lưng ươn ướt.
Hắn khóc à?
Khóc rồi kìa!
Ôi trời đất quỷ thần thiên địa hột dzịt lộn ơi!
Tề Kha là ai? Đánh nhau với người ta gãy xương còn chẳng thèm khóc một tiếng đấy!
Nhất thời tôi không biết phải làm sao.
Tề Kha nằm sau lưng tôi trầm giọng nói: "Sau này không được như vậy nữa nghe chưa."
Tôi ngoan ngoãn đồng ý: "Em hứa."
Hắn lại ôm tôi, hứ một tiếng: "Anh thấy Long Kình Thiên không xứng với Đậu Đậu nhà mình."
Tôi: "..."
Chuyển đề tài cũng nhanh quá ha.
Nhưng mà bây giờ tâm tình của Tề Kha rất mẫn cảm, nên không dám chọc hắn, chỉ nói: "Người ta là nam chính cơ mà, anh còn muốn lựa con rể kiểu gì nữa?"
"Nam chính mới nguy hiểm đó, nam chính sẽ có nhiều nữ tám nữ bảy nữ sáu nữ năm tấp nập cập kè đó."
Chuyện này... cũng có lý ha.
Tôi thuận miệng nói: "Nhưng em tin tưởng rằng Đậu Đậu nhà mình là xịn nhất, nó nhất định vừa thông minh vừa xinh đẹp vừa mạnh mẽ."