Chờ lúc Minh Nguyệt cùng Kỷ Gia đi ra, bên ngoài đã vương nắng chiều đầy trời, hôm nay thế mà lại là một ngày đẹp trời khó có được, ráng chiều chiếu lên mặt sông, sóng nước lấp lánh, đặc biệt xinh đẹp.
Có thể là do gió sông vù vù, thời tiết lạnh đến kinh người, cũng có thể vừa đi qua nghĩa địa treo kia, nguyên bản là một trăm linh ba người đã chết mười bảy, chỉ còn lại tám mươi sáu người, mọi người cảm xúc đều hạ thấp, đối nhiệm vụ lần này tràn ngập cảm xúc mâu thuẫn.
Tuy bọn họ đều quen với chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm cùng quen với tử vong, nhưng giờ còn chưa tới địa điểm nhiệm vụ, liền có số thương vong lớn như vậy, không tránh khỏi trên tâm lý khó chấp nhận được.
Những dị năng giả vất vả sống sót qua bốn năm mạt thế đó, cứ như vậy táng thân trên sông nước bao la, không còn sót lại chút gì, tỷ như gã to con bị thây khô cắn chết, vì ngừa gã cũng trở thành tang thi, đồng bạn bằng hữu cũng là người đầu tiên đem đầu gã chặt bỏ. Bởi vì Minh Nguyệt trước đó nói qua một câu “Họa sát thân”, tiểu đội tên Hắc Thứ đối bốn người Thẩm Trì có địch ý lớn nhất, mặc dù bọn họ cũng hiểu được cái đó cùng bốn người kỳ thật không có quan hệ nhiều lắm.
“Hắn còn đang nghỉ ngơi, chờ tỉnh dậy thì hẵng qua hỏi ——” Thẩm Trì đang nói chuyện cùng Thành Hải Dật, Hạng Tĩnh, thì hai người Minh Nguyệt vừa vặn từ Tiểu Vân bò ra.
Thành Hải Dật cười nói, “Thật đúng là trùng hợp.”
Thẩm Trì bất đắc dĩ, “Đứa nhỏ này tính cách không tốt lắm, có gì các ngươi bỏ qua.”
Minh Nguyệt là loại gặp người ngoài có thể mặt liệt nửa ngày mà không nhả một chữ.
“Ta hiểu, giống sư muội ta vì tư chất tốt, được sư phụ sư tổ làm hư, tính tình càng không xong.” Hạng Tĩnh mỉm cười nói.
Thành Hải Dật chuyển hướng ba người nước Nga nói nhỏ một chuỗi dài, dù cho Thẩm Trì nghe không hiểu, nhưng ba người nước Nga kia vì cái gì sẽ nổi hứng thú với Minh Nguyệt?
“Ý bọn họ là có thể cùng cậu bé Thẩm Lưu Mộc với Minh Nguyệt đạo trưởng nói vài câu không.” Thành Hải Dật thuật lại thỉnh cầu của bọn họ, Thẩm Trì nhìn nhìn Thẩm Lưu Mộc bên người, tìm dị năng giả Mộc hệ cùng đạo sĩ? Vậy thì hắn lại có thể đoán được chút, chẳng lẽ nước Nga có người bị thứ gì cổ quái tổn thương?
Ba người nước Nga này hai nam một nữ, tuổi nhìn qua chưa quá ba mươi, nhất là nữ nhân trẻ tuổi kia, mấy người phương Tây ngoại hình thoạt nhìn đều có chênh lệch lớn so với tuổi, Thẩm Trì thực hoài nghi cô nàng này có phải mười tám tuổi hay không.
Minh Nguyệt đi tới lại trực tiếp mở miệng, “Không phải lại muốn đến nghĩa địa quan tài treo sao?”
Sắc mặt Thành Hải Dật ngưng trọng, trực tiếp đi lên phía trước nhìn, sắc trời ám đen, ngọn núi trước mắt dốc đứng cao ngất, vách đá bóng nhẫn bằng phẳng rộng rãi. Trong khe hở trên vách đá dựng đứng cao ngất cách mặt sông chừng trăm mét, mơ hồ có thể thấy mấy cỗ quan tài trải qua mưa gió xâm thực biến thành màu gỉ sắt!
Không chỉ sắc mặt anh ta thay đổi, những người khác cũng đã phát hiện ra, còn hơn trước đó không được chuẩn bị, lúc này mọi người có thể nói là dàn trận địa sẵn sàng đón địch.
Thành Hải Dật đã vội vàng đi qua, hiển nhiên vì thông báo mấy tiểu đội ứng đối nguy cơ lần này.
“Không cần khẩn trương, quan tài nơi này ít hơn nghĩa địa trước đó nhiều lắm.” Hạng Tĩnh không biết đang an ủi mọi người hay chính mình nữa.
Nghĩa địa nơi này nhìn quy mô không lớn như chỗ phía trước, hơn nữa rất cao, trong bóng đêm dần dần buông xuống, liền càng thêm u ám âm trầm.
“Mau nhìn!” Tiểu Lê cách đó không xa kinh hô, bởi vì là người biến hình chim cắt, thị lực của cô nàng so người bình thường hơn nhiều lắm, cho nên từ xa xa liền thấy rất rõ ràng.
Trên vách đá dựng đứng cao trăm mét, bóng dáng đen tuyền này như những đoàn âm hồn, cực nhanh phóng về phía bọn họ.
Nghĩa địa phía trước một đàn thây khô đột nhiên xuất hiện, vì đã có chuẩn bị trước, mọi người xem bộ dáng mấy thây khô ghé vào vách núi cao càng làm người ta thấy khủng bố.
Sắc mặt Kỳ Dung Thúy trầm xuống, “Đến!”
Hai dị năng giả Thổ hệ trên sông nước cực kỳ bất lợi đồng loạt hô to một tiếng, chỉ thấy phiến vách núi dựng đứng lại có thể bắt đầu chậm rãi sụp xuống, nương theo đó là đá tảng to lớn rơi vào lòng sông, ầm ầm bắn lên sóng lớn, những bóng dáng đen thùi lùi kia cũng đồng thời rơi xuống.
“Vèo!” Thẩm Trì trực tiếp dùng tên Truy mệnh, đem một con thây khô còn ghé vào vách đá tới gần phà bất ngờ đính vào trên tảng đá!
Quả nhiên như Hạng Tĩnh nói, quy mô nghĩa địa quan tài treo này nhỏ hơn rất nhiều, thây khô cũng không dày đặc như phía trước, mọi người lại chuẩn bị sẵn sàng, lúc này trừ một dị năng giả Khứu giác không cẩn thận bị thây khô thương tổn ra, không còn ai khác thương vong, mấy dị năng giả Thiên nhiên hệ thành công đem hơn phân nửa thây khô định đánh lén giải quyết, dị năng giả yếu đều được bảo vệ, dị năng giả bên ngoài đều là cao thủ thân kinh bách chiến, chuẩn bị đầy đủ rồi cũng không có sự phát bất ngờ, trình độ nguy hiểm so với nghĩa địa trước đó ít hơn nhiều lắm, nên mới có chiến tích như vậy.
Vị dị năng giả Khứu giác kia chính là một người quyết đoán, bị tổn thương là cánh tay trái, hắn mắt cũng không chớp đem cả cánh tay chém đứt, tử khí đen không thể tràn đi lên, trái lại nhặt về một mạng, có Thẩm Lưu Mộc ở, trong đội bọn họ cũng có một thanh niên vốn là thầy thuốc, tuy thiếu một cánh tay, tốt xấu gì vẫn còn sống.
Nguyên tinh trong cơ thể thây khô này thực đặc biệt, cũng không lớn như nguyên tinh tang thi B cấp, nhưng lại ẩn sáng lóng lánh, nhìn thực khác biệt.
Một ít đội ngũ chỉ có thể hâm mộ ghen tỵ hận nhìn bốn người Thẩm Trì bằng số thành viên ít nhất thu được nguyên tinh nhiều nhất… Trong lòng bọn họ, dị năng phương diện nỏ cung cái gì thực không khoa học! Nhất là đội bọn họ cũng có dị năng giả cung nỏ hệ tương tự Trình Bái đến từ Thượng Hải, lực sát thương cũng không thể so bằng Thẩm Trì, hiện tại người thanh niên kia chỉ ngóng trông mình lên tới cấp ba để lợi hại như Thẩm Trì vậy.
Bất quá Thẩm Trì rất muốn nói —— không có khả năng, bởi hắn không phải là dị năng giả.
Bởi lần này thuận lợi, không khí trên phà đều thoải mái hơn, có lẽ vừa trải qua thời khắc đồng sanh cộng tử, giữa mấy tiểu đội vốn quan hệ không mấy hòa hợp trái lại so trước tốt hơn rất nhiều, thậm chí tại bữa tối cùng ngày các thanh niên đều tụ cùng nhau uống rượu, thỉnh thoảng có từng trận tiếng cười truyền ra.
Bốn người Thẩm Trì bọn hắn không quá hòa nhập tập thể, có điều cũng không ai dám tới trêu chọc bọn hắn, tại hai lần đối mặt thây khô, bọn hắn đã muốn biểu hiện đầy đủ thực lực của mình, dị năng giả kiêu ngạo nhất trong mỗi tiểu đội tỷ như Đàm Nghiên Nhã kia cũng phải đối bọn hắn khách khí vài phần, ở mạt thế người không thức thời dù sao còn rất ít, người vốn có tính tùy hứng từ lâu như thế nào cũng dần học được ẩn nhẫn.
“Ba ba, chúng ta sẽ có một ngày đến nước Nga sao?” Ba người nước Nga kia mời Thẩm Lưu Mộc cùng Minh Nguyệt đi nước Nga một chuyến, cũng hứa hẹn thù lao cực cao, nhưng Thẩm Trì cũng không khẳng định bọn họ có thể sống sót qua nhiệm vụ lần này.
Thẩm Trì nếm hương vị nồi canh hầm trên bếp cồn nhỏ, “Có lẽ sẽ.”
Thẩm Lưu Mộc “A” một tiếng, ôm đầu gối nhìn Thẩm Trì làm bữa tối, Kỷ Gia bắt đầu làm bài tập, nàng là cô nương rất đặc biệt, rõ ràng đã là mạt thế, nàng lại giống như vẫn đang ở niên đại hòa bình, chính mình đem từng cuốn sách giáo khoa học xong, nàng mới mười tuổi đã đọc được sách giáo khoa lớp năm, ngẫu nhiên sẽ đi thỉnh giáo Thẩm Trì một vài vấn đề, phần lớn vẫn dựa vào tự học, thậm chí còn từ trong hiệu sách sớm vứt đi không ai thăm hỏi tìm ra bài tập để làm, lúc không có bút chì liền trực tiếp dùng cây gỗ nhỏ đốt làm than viết, dưới sự lôi kéo của nàng, Thẩm Lưu Mộc cùng Minh Nguyệt cũng một lần nữa cầm lên sách giáo khoa.
Hoàn cảnh tồi tệ tại mạt thế cùng nhân tính phức tạp có lẽ có thể dạy bọn nhỏ rất nhiều thứ, nhưng trong lòng những đứa trẻ sống tại mạt thế này càng khát vọng hơn chính là giống như thời bình ngồi học trong căn phòng học rộng mở sáng ngời, có thầy cô giáo giảng bài, thậm chí còn thanh thản mà nuôi trồng một ít bài tập ngoại khóa, đáng tiếc hiện nay, hết thảy đều thành ước vọng xa vời.
Minh Nguyệt đang im lặng ghi nhớ “Nam Hoa Kinh”, khép hờ mắt, sắc mặt túc mục.
Bốn người cần làm gì thì làm nấy, không khí ấm áp yên tĩnh, tự nhiên bình thản.
Vẻ mặt Thẩm Trì thong dong, nhưng trong lòng lại có chút nặng trịch. Lúc này trải qua nghĩa địa quan tài treo tuy hữu kinh vô hiểm nhưng không khiến hắn buông lỏng, ngược lại lòng hắn càng chìm, bởi vì hắn nhớ rõ một chuyến nhiệm vụ này chỉ có không đến nửa người sống sót trở về, bọn hắn bây giờ còn tám mươi sáu người, cuối cùng có thể sống sót là không đến bốn mươi người, còn sẽ có rất nhiều thương vong, cứ tính như vậy, cũng không phải do nghĩa địa quan tài treo tạo ra, xem chừng con đường phía trước cũng không dễ đi, nghe tiếng cười to bên ngoài cùng thanh âm thanh thúy những bình rượu cụng vào nhau, Thẩm Trì cảm thấy bọn họ cao hứng cũng quá sớm đi.
Bất quá Thẩm Trì biết rõ ràng là, mình sẽ mang ba tên nhóc này an an toàn toàn mà trở về.
Vì thế, sau khi bốn người bọn hắn ăn hết bữa tối lại nghỉ ngơi trong chốc lát, liền leo lên giường gỗ ngủ, ở trên phà lung la lung lay mà lâm vào giấc ngủ sâu, có Tiểu Vân thủ hộ, bọn hắn mới có thể an tâm mà ngủ như vậy.
Sáng sớm hôm sau, nghe bên ngoài thanh âm sóng gió còn kịch liệt hơn ngày hôm qua, vừa mở ra tấm gỗ chắn ở phía trước, liền thấy ngoài trời rơi xuống tuyết lớn như lông ngỗng, khí lạnh lập tức tràn vào bên trong, lạnh thấu xương tủy.
Phà đã cập bờ, chờ Thành Hải Dật đi trước là đội ngũ thật lớn theo sau, từng chiếc từng chiếc xuống phà, cuối cùng là Tiểu Vân của đám Thẩm Trì.
Đại khái đi hơn nửa giờ, đến Phụng Tiết Trùng Khánh.
Trước kia Thẩm Trì chưa từng tới nơi này, Thành Hải Dật đi trước dẫn đội tựa hồ cũng không quá quen thuộc đường xá, đi một chút lại ngừng một chút, càng về sau mới càng thuận lợi hơn, mắt thấy chiếc xe công kia đang hướng đến địa phương ngày càng hẻo lánh.
Bất quá tại lúc này, hẻo lánh mới tốt, trước kia thành phố lớn hiện tại cũng là tụ điểm vui chơi của tang thi, càng phồn hoa lại càng nguy hiểm.
“Tối lắm, các vị nghe ta nói!” Thân là người biến hình hổ, giọng Thành Hải Dật tương đối lớn, “Trước đã hứa qua, đến đây nguyên tinh của toàn bộ sào huyệt tang thi các vị đoạt được đều thuộc về riêng các vị, trừ đó ra, chỉ cần giúp quốc gia đón về một người —— tiến sĩ Dương Vinh Huy là tiến sĩ sinh vật học ưu tú nhất nước ta, hiện tại đang bị vây ở viện nghiên cứu nơi này, chỉ cần cứu hắn ra mang về Bắc Kinh, mỗi người cũng có thể thu được thù lao phong phú ngoài hạn ngạch!”
Kha Đào - dị năng giả Kim hệ cau mày - nói: “Vì sao trên nhiệm vụ không có đề cập qua vấn đề này?”
Thành Hải Dật bất đắc dĩ nói: “Bởi vì phương hướng tiến sĩ Dương Vinh Huy nghiên cứu là độc nhất vô nhị, còn có một số tư liệu nghiên cứu duy nhất, chúng ta không thể mạo hiểm bị một vài người nguy hiểm bụng dạ khó lường biết được.”
“Người bụng dạ khó lường?” Bảo Tiểu Mai khó hiểu.
“Tóm lại có chút người không hi vọng tiến sĩ Dương Vinh Huy có thể trở lại Bắc Kinh, cho nên trước đó không thể nói rõ với mọi người, đối với vấn đề này ta xin chân thành biểu đạt xin lỗi,” Thành Hải Dật thái độ mười phần thành khẩn, “Nhưng chỉ cần đem tiến sĩ Dương Vinh Huy cùng tư liệu quay về Bắc Kinh, mỗi người đều có thể nhận được một khỏa nguyên tinh C cấp!”
Trong đám người truyền đến một trận kinh hô, mỗi người một quả! Giá này quả thực hào phóng làm người ta khó có thể tin, nhất là một ít dị năng giả cấp hai bình thường cùng nhóm dị năng giả có dị năng đặc thù, bình thường dựa vào bản thân họ căn bản không có biện pháp đối phó tang thi C cấp, nếu như có được một khỏa nguyên tinh C cấp thì tương đương như trời rụng bánh nhân đậu đỏ!
Nhưng có chút kỳ quái, nếu là nhiệm vụ quốc gia trọng yếu, sao lại không để quân đội đi, mà phải để Thành Hải Dật một người biến hình cấp ba cùng Hạng Tĩnh người chỉ có thể xưng là đệ tử gà mờ của Nga Mi, còn có ba người nước Nga đi, ngược lại nhìn không ra dấu vết người trong quân đội.
Chỉ nói rõ một vấn đề, xem ra mấy lão đại quốc gia —— ít nhất là người quân đội cũng chẳng nóng lòng khiến Dương Vinh Huy trở lại Bắc Kinh.
Như vậy liền tốt hơn, xử lý Dương Vinh Huy sẽ không lo trêu chọc bao nhiêu phiền phức, nói không chừng còn hợp tâm ý rất nhiều người. Bất quá, Thẩm Trì vốn cũng không muốn mọi người phát hiện ra là hắn giết Dương Vinh Huy, hắn sẽ không ngu xuẩn đến quanh minh chính đại đối gã xuống tay, vô luận là hắn hay mấy đứa bên cạnh hắn này, ngoài ý muốn đều là cao thủ ám sát.
Thẩm Trì hơi hơi mị mắt, nhìn về phía tấm biển bằng đồng loang lổ viết ——
Viện nghiên cứu hệ Gen Trung Nga.
Hắn chưa từng nghe nói tới viện nghiên cứu này, phía sau cửa sắt rách nát trước mắt là một mảng lớn kiến trúc hoang vắng, viện nghiên cứu giấu sâu trong núi dáng vẻ già nua cằn cỗi, căn bản không có bộ dáng giống như có người hoạt động, ngược lại có loại u ám cổ quái khiến người ta không rét mà run, lợi ích thật lớn kèm theo trình độ nguy hiểm, nhưng hắn đã muốn thấy không ít người bởi phân lợi ích này mà ánh mắt thay đổi.
Mạt thế vốn là giãy giụa mà sống sót, người nào chưa từng trải qua nguy hiểm chứ? Nếu không có nghịch cảnh tử cục để bùng nổ dũng khí, trừ nhóm người ban đầu thức tỉnh dị năng kia, những người sau này căn bản sẽ không trở thành dị năng giả, bọn họ lúc ban đầu là thức tỉnh tiến hóa hay là tại đột phá cực hạn bản thân, nhận lấy thật lớn kích thích hoặc đối mặt với tử vong đều khiến họ bắt buộc phải liều mạng, cho nên ngay lúc này, ai cũng không lùi bước.
“Chúng ta sẽ đối mặt với tình huống nào xin đội trưởng Thành nói cho chúng ta một chút đi.” Kỳ Dung Túy ổn trọng nói.
Thành Hải Dật nhìn viện nghiên cứu yên lặng giống như phần mộ kia, cười khổ mà nói, “Trên thực tế, ta cũng không biết tình huống này là như thế nào, vận khí tốt có lẽ sẽ không có chuyện gì, chỉ cần tìm được tiến sĩ Dương Vinh Huy cùng nhóm trợ thủ của hắn là nhiệm vụ coi như thành công.”
“Thế còn chần chừ gì! Nhanh vào đi thôi!”
Tuyết lớn rơi như trút nước, đất trời một mảnh màu trắng, “Chi nha” một tiếng, cửa sắt rách nát bị mở ra, trong thiên địa im lặng đến chỉ còn tiếng giày mọi người giẫm lên tuyết.
Tòa nhà viện nghiên cứu được thiết kế cực kỳ hiện đại, phần lớn là cấu tạo kim loại, nhưng ngắn ngủi trong mấy năm này lại có vẻ loang lổ gỉ sét, cửa thủy tinh thật dày hoàn toàn bị đánh nát, nhìn vô cùng tiêu điều.
“Nơi này sẽ còn người sống sao?” Rốt cuộc có người nghi vấn, “Sẽ không phải bốn năm nay vẫn luôn ở nơi này chứ!”
Thành Hải Dật gật gật đầu, “Đúng vậy, vẫn luôn ở nơi này, quốc gia có vận chuyển vài lần vật tư qua đây, nhưng từ khi đường bộ bị chặt đứt, Trùng Khánh hoàn toàn trở thành sào huyệt tang thi thì không có đến nữa, tính không sai thì khoảng một năm, nhưng vị trí viện nghiên cứu vốn hẻo lánh, từ trước đến nay có thói quen tồn trữ thực vật, mạt thế đến nhân viên trong viện số lượng giảm nhanh chóng, thực vật trong kho mới có thể ăn được thời gian dài như vậy.”
“Vậy sao có thể khẳng định tiến sĩ Dương Vinh Huy còn sống?”
“Bởi vì cuối tuần trước hắn phát một thư cầu cứu tới Bắc Kinh.”
Rõ ràng là ban ngày, trong tòa nhà lớn viện nghiên cứu lại có vẻ tối om, bởi vì nghiên cứu về gen, trừ bỏ một ít cửa thủy tinh bên ngoài, bên trong cơ hồ là thuần một sắc kim loại kiến tạo thành, bình thường nhìn thì thấy thiết kế cực kỳ khoa học kỹ thuật hóa, nhưng giờ nhìn lại cũng chẳng đẹp như vậy, cả nơi đây như nhà giam thật lớn, những thông đạo không khác nhau lắm thực dễ dàng khiến người ta bị lạc phương hướng, như một mê cung hoang vắng bị vứt đi, bởi không có điện, càng thêm âm trầm quỷ dị.
“Để tiết kiệm thời gian, không bằng chúng ta phân tổ tìm đi.” Thành Hải Dật đề nghị, “Mười đến mười một người một tổ, để ngừa đụng tới tình huống nguy hiểm, mọi người đều mở ra máy bộ đàm đi, một khi phát hiện cái gì đều thông tri cho những tiểu đội khác một tiếng.”
Đề nghị này rất nhanh được thông qua, cuối cùng bốn người Thẩm Trì bọn hắn được phân tới đội của Thành Hải Dật, Hạng Tĩnh cùng ba người nước Nga kia, còn thêm một dị năng giả Lực lượng hình cấp hai Thạch Lâm cùng dị năng giả Tốc độ hình Tiết Bội, mỗi tiểu đội đều hi vọng thành viên chủ lực lợi hại ở cùng mình, dù sao vẫn là người một nhà càng đáng tin hơn, cho nên hai hàng không hay ho này bị đẩy ra.
Thẩm Trì đã mở ra được bản đồ viện nghiên cứu, cho dù là bản đồ bình thường, hắn nhìn đều có chút choáng váng, nữa là nơi có cấu tạo phức tạp thật sự có thể hố chết người mới tới này, mà ở một địa phương chuẩn xác ghi rõ: Phòng thí nghiệm cơ thể sống.
Trong lòng nhất thời có chút nặng trịch, một vài kí ức không tốt lắm khiến cả người hắn cơ hồ bị tâm tình tiêu cực chiếm cứ.
“Ba ba!” Thẩm Lưu Mộc lén lút gọi hắn.
Đón ánh mắt lo lắng của y, Thẩm Trì an ủi cười cười, “Không có việc gì.”
Lời hắn vừa dứt, bộ đàm trên người Thành Hải Dật liền vang lên!
Cùng với thanh âm sàn sạt không rõ rệt, tiếng nói dồn dập đầu dây bên kia vang lên, “Không biết có vật gì… Kỳ quái… Thứ này… Mất tích…”
“Ngươi nói cái gì?” Thành Hải Dật lớn tiếng hô, thanh âm bên kia vẫn là sàn sạt, nghe không rõ.
Sắc mặt Thành Hải Dật trầm xuống, “Nơi này có sóng nhiễu quá nghiêm trọng! Mọi người cẩn thận! Nơi này tựa hồ có nguy ——” nói còn chưa hết, bộ đàm trong tay anh ta lại truyền đến tiếng thét chói tai!
Không giống thanh âm không rõ ràng vừa rồi, tiếng thét chói tai này rõ ràng truyền đến giống như phát ra ngay bên tai!