Trọng Hồi Mạt Thế Chi Thiên La Kinh Vũ

Chương 42: Mặt người dạ thú



Không hỏi trước thì phải mang tiếng kẻ trộm, tương tự như vậy không chào hỏi một tiếng mà tự ý lẻn vào lãnh thổ quốc gia khác thì cũng đã được coi là một dạng xâm lược.

Thẩm Trì còn lâu mới tin những người Nhật Bản đó chỉ là dân thường! Dân thường gần như không có cách nào vượt qua đại dương chạy đến biên giới Trung Quốc, dù trong thời đại nào thì người đầu tiên bị vứt bỏ chính là dân thường.

Dù mối thù với Nhật Bản đã qua từ lâu nhưng tính xâm lược của dân tộc Nhật Bản vẫn rất mạnh, hơn nữa nếu trong  nước phát sinh nguy cơ thì cách làm thường thấy nhất là dời đi cái nguy cơ này, vào chiến tranh thế giới thứ hai họ cũng dùng cách này. Giờ là tận thế, tuy Thẩm Trì không hiểu biết nhiều về Nhật Bản nhưng hắn biết một đảo quốc nhỏ bé như Nhật Bản dưới khí hậu hiện giờ ít nhất đã bị thu nhỏ một nửa, đối với nhân khẩu của nó mà nói thì đây là một tai họa cực kỳ lớn, lúc thiết lập một trật tự mới thì cũng là lúc nguy cơ trùng trùng.

“Là quân đội.” Thẩm Lưu Mộc mới mười lăm mười sáu tuổi đã có sức quan sát nhạy bén như vậy, y đã tận dụng thời gian ba năm nay ở Chiết Giang để đọc sách.

Những nông hộ này tuy chủ yếu là nông dân nhưng trong đó cũng có một hộ có người vợ là một cô giáo cấp hai, trùng hợp lại là một cô giáo lịch sử, có điều cô tốt nghiệp chính thống từ khoa Hán ngữ của trường đại học, để dạy dỗ ba đứa nhỏ từ bé đã chưa từng tiếp nhận giáo dục chính thống thì vẫn dư dả. Sau tận thế hai vợ chồng về nhà thăm bố mẹ, nào biết đâu người chồng lại chết, cuối cùng chỉ có người vợ về được đến nhà chồng, vì thế nên cô ở lại chiếu cố lão nhân, thế đạo bên ngoài lại loạn như vậy, một cô gái trói gà không chặt như cô cũng không có cách nào ra ngoài được. Bởi vì có cô nên ba đứa nhỏ cũng có hai năm được dạy bảo nghiêm khắc.

Thẩm Lưu Mộc nói không sai, là quân đội, Nhật Bản những năm trước không cho phép có quân đội chính quy mà chỉ có đội quân tự vệ, nhưng Nhật Bản từ trước tới nay am hiểu nhất chính là treo đầu dê bán thịt chó, cái gọi là đội quân tự vệ là cái gì thì các quốc gia khác đã sớm hiểu rõ trong lòng. Thẩm Trì từ cảnh tượng nhìn thấy trong kính viễn vọng tự suy đoán đây là một địa phương có quân đội đóng quân. Bề ngoài thì rất giống khu an toàn của Trung Quốc, thậm chí cả quốc kỳ cũng là của Trung Quốc, dùng kính viễn vọng mới có thể nhìn thấy quân kỳ Nhật Bản bên trong.

Quân kỳ của Nhật Bản không phải là cờ Nhật, nó không phải là lá cờ trắng, ở giữa có chấm đỏ mà mọi người quen thuộc mà là lá cờ có hình mặt trời, được gọi là Húc Nhật kỳ, nếu không phải là người có chút hiểu biết với Nhật Bản hoặc với chiến tranh thế giới thứ hai thì sẽ không nhận ra lá cờ này.

Không cần nói cũng biết bọn họ có ý đồ bất chính.

Ba đứa nhỏ mới học lịch sử cận đại cách đây không lâu trong mắt cũng toát ra lửa, Thẩm Trì bật cười, “Đừng kích động, trước quan sát một chút.”

“Vâng, chúng con sẽ không làm việc lỗ mãng.” Minh Nguyệt nói chuyện càng thêm nho nhã.

Sắc trời rốt cuộc cũng tối dần rồi tối đen hẳn, Kỷ Gia điều khiển chim gỗ của cô bé cất cánh, nương theo bóng đêm che dấu, một con chịm lặng lẽ đứng trên mái hiên một căn phòng ở giải đất trung tâm của “Khu an toàn”, không chút thu hút.

Cô bé có thể thông qua lỗ tai trên chim gỗ để nghe thấy cuộc nói chuyện bên trong nhưng cô bé lại không hiểu tiếng Nhật. Bởi vì đã hơn một lần gặp phải người Nga, Thẩm Trì ở trong thành thị tìm được một ít máy phiên dịch loại nhỏ, tức thời phiên dịch giọng nói, còn có chức năng ghi âm, hiện nó đang nằm trong bụng của chim gỗ.

Con chim gỗ này cũng không phải con chim gỗ ban đầu. Kỷ Gia hiện tại có tổng cộng ba con chim gỗ, đều sở trường tốc độ, to nhỏ khác nhau, trong bụng không thể bỏ thứ khác vào. Ước chừng qua mười phút đồng hồ Kỷ Gia lại thay một con khác cũng  trang bị máy phiên dịch.

Qua một đoạn tạp âm mới nghe được một âm thanh điện tử nghe rất khó chịu, tuy rằng máy phiên dịch tức thời này được cho là tốt nhất, có thể chính xác đến 98%, nhưng dù sao máy móc cũng không phải con người, còn chưa đạt đến trình độ trí năng.

“Còn bao lâu nữa?”

“Nhóm tiếp theo, ba ngày sau.”

“Thuyền, trên biển, quá nguy hiểm.”

“Trước, bắt người.”

“Đã chuẩn bị tốt rồi, đang ở trong kho hàng. Hiện giờ đại nhân muốn sao?”

“Ừ, tiếp tục chuẩn bị thêm chút heo.”

“Dạ!”

“…”

Không biết vì sao, Thẩm Trì chỉ nghe nội dung cuộc trò chuyện này đã có dự cảm không hay, “Để máy phiên dịch vào ống nghe điện thoại, chúng ta vào thôi.”

“Bây giờ ạ?” Thẩm Lưu Mộc hỏi cái này không phải vì nghi hoặc mà là hưng phấn, trong đêm tối ánh mắt y sáng kinh người, “Ba, không bằng  giết hết bọn họ đi!”

“Xem trước đã.” Thẩm Trì bình tĩnh nói: “Không biết hắn ta nói ba ngày sau là có ý gì, có phải là có người sắp tới hay không.”

Kỷ Gia bỗng đứng lên, “Có người phát hiện Tiểu Nhị của cháu!”

Tiểu Nhị là chỉ con chim gỗ kia, Thẩm Trì đã sớm không ôm hy vọng gì vào việc năng lực của cô bé sẽ mãi mãi không có sai sót gì, cho dù khi cô bé đã trưởng thành thì vẫn vậy. Mà lúc này cô bé đang khẽ mím môi, khống chế chim gỗ bay trở về, đột nhiên dừng lại, “Đã chết.” Lời nói có chút thương tâm.

Minh Nguyệt an ủi cô bé, “Không sao, chúng ta sẽ lập tức báo thù cho nó!”

… Một con chim gỗ mà thôi…

“Thật không đơn giản, không ngờ lại có người phát hiện ra.” Thẩm Trì híp mắt nói.

Minh Nguyệt sắc mặt nghiêm túc, nhìn nhìn không trung, sắc mặt đột nhiên biến đổi, bấm một cái chỉ quyết, vỗ ba lô quát, “Đi!”

Một làn khói đen thoát ra, bò lên một làn sương mù quỷ dị xa xa, Thẩm Lưu Mộc qua kính viễn vọng nhìn thấy một quỷ ảnh tóc tai bù xù dữ tợn, không khỏi kinh ngạc nói, “Cái quái gì!”

Thẩm Trì không xác định nói, “Chẳng lẽ là “Thức thần” hay gì gì đó?” Thời yên bình sự xâm lược văn hóa Nhật Bản vẫn còn rất mạnh mẽ, rất nhiều trẻ em thập niên tám mươi chín mươi đều phát cuồng anime Nhật Bản.

“Tuy không biết đó là gì, nhưng cái thứ đồ chơi này rất giống tiểu quỷ mà cháu nuôi, hẳn là một loại hồn phách gì gì đó.” Minh Nguyệt trầm giọng nói.

Trong lúc bọn hắn đang nói, một thanh âm ôn hòa mềm mại vang vọng từ phía chân trời, “Bằng hữu từ phương xa tới, bất diệc nhạc hồ!

Bọn hắn đang nói, một đạo mềm nhẵn ôn hòa thanh âm của vang vọng phía chân trời: “Có bằng hữu từ phương xa tới, bất diệc nhạc hồ! Kia gõ nột tứ áp ngụy yểu nhạn phảng đoạn kính hoàng phi chuẩn thông tố tuấn*.

*(那叩呐笥押伪夭赝仿段玻蝗绯隼聪嗉俊 – Na khấu nột tứ áp ngụy yêu nhạn phảng đoạn pha hoàng phi chuẩn thông tố tuấn) – Cầu giải nghĩa~~

Người này còn nói một tràng tiếng phổ thông tiêu chuẩn, giọng điệu còn đặc biệt tao nhã tự nhiên.

Thẩm Trì nhếch mi, “Lưu Mộc, Gia Gia, Minh Nguyệt, các con sợ không?”

“Sợ một tên Nhật Bản sao!”

Thẩm Trì vừa cười vừa cất giọng, “Chúng ta đương nhiên sẽ không dấu đầu lộ đuôi, sẽ không giống như các vị dấu đầu lộ đuôi đến Trung Quốc ta!” Thanh âm của hắn vang vọng, đầy nhịp điệu, vang vang mạnh mẽ!

Bốn người từ trong bóng tối dần dần hiện ra dưới ánh sáng, những người Nhật Bản không biết từ đâu tìm được nguồn điện, cả khu an toàn đèn đuốc sáng trưng, có điều Thẩm Trì biết đây cũng không phải là khu an toàn bình thường, đại bộ phận người trong khu an toàn của Trung Quốc là người thường, bọn họ dưới sự bảo vệ của quân đội và dị năng giả dù sinh tồn có gian nan nhưng rất an toàn. Nơi này là quân doanh Nhật Bản khoác một tầng ngụy trang “khu an toàn” mà thôi, quân nhân Nhật Bản mặc thường phục, không gióng trống khua chiêng tiến vào Trung Quốc, so với lịch sử xem như là khiêm tốn hơn, nhưng đồng thời cũng giảo hoạt hơn nhiều, không biết là đang có âm mưu quỷ kế gì.

Ở giữa căn phòng trải một tầng thảm, trên chiếc giường gỗ cũng trải một tầng thảm cùng loại với thảm lót sàn – loại vải chỉ có ở Nhật Bản, lộ ra một chiếc bàn trà nhẵn bóng, một bộ trà cụ sứ trắng không chút tì vết, một người đàn ông trẻ tuổi giữa tiết trời nóng như vậy vẫn mặc một bộ quần áo dày đang kéo tay áo châm trà.

Thẩm Trì từ xa đã nhìn thấy người này, đến gần mới phát hiện người này còn chọc người chú ý hơn cả khi nhìn từ xa, áo choàng trắng tuyết không chút vết bẩn, vạt áo trước thêu ngọn trúc xanh biếc, nhìn tươi mát trang nhã, bộ dáng hắn không chỉ tuấn tú thanh tú, còn thêm mụ cười ôn nhu không màng danh lợi, chỉ nhìn bề ngoài mà nói thì thật khó khiến người ta sinh ra ác cảm.

“Mời.” Nhìn thấy bốn người Thẩm Trì đã đến, hắn tựa hồ không chút kinh ngạc, mời bọn hắn ngồi lên giường.

Thẩm Trì nhìn lướt qua bốn phía, chỉ xem giá trị sinh mệnh cũng đã phát hiện ra hai mươi mấy dị năng giả, số lượng quả không ít, hơn nữa bản thân nơi này chính là một tòa quân doanh, ở chỗ khuất lùm cây đối diện không biết có bao nhiêu người đang nhắm vào nhóm bọn hắn, qua kính viễn vọng Thẩm Trì còn thấy được phía trước có mấy rương gỗ thuốc nổ đang chất đống ở nơi này không xa.

“Nơi này coi như là tiệc Hồng Môn(*) sao?” Thẩm Trì mỉm cười.

Vị âm dương sư tiên sinh cũng mỉm cười, “Sao lại thế được, từ xa tới chính là khách, kẻ hèn Abe Kana chính là đang ngóng trông chiêu đãi khách quý xuất sắc như ngài, sao lại gọi là tiệc Hồng Môn được?”

“Từ xa tới là khách?” Thẩm Lưu Mộc nhếch miệng cười, “Nếu tôi nhớ không lầm, dưới chân tôi bây giờ vẫn là lãnh thổ Trung Quốc của chúng ta?”

Abe Kana thở dài, tựa hồ vô hạn ưu thương, “Bây giờ đã là tận thế rồi, toàn bộ cường giả nhân loại nên đoàn kết làm một mới phải, sao có thể vẫn còn tồn tại cái tư tưởng biên giới quốc gia?”

Thẩm Trì nhịn không được co rút khóe miệng, người này nhìn qua khí chất tao nhã, lời nói ra cũng thập phần đường hoàng, đầy nhân đạo, nhưng hắn chỉ thấy vừa giả dối lại vừa mang vẻ đe dọa… Làm người thì chớ có trang B*, trang B sẽ gặp sét đánh! Không làm sẽ không phải chết!

*trang B: giả bộ đường hoàng, đạo mạo.

“Tiếng trung của Abe tiên sinh thật tốt.” Thẩm Trì bỗng nhiên nói.

Abe Kana khiêm tốn nói: “Quá khen quá khen, ta từ nhỏ đã ngưỡng mộ văn hóa Trung Hoa…”

“Hình như, trong những câu chuyện cổ luôn có một âm dương sư họ Abe giống ngài vậy.”

“Vậy sao?” Abe Kana hứng thú nói.

Thẩm Trì chân thành nhìn hắn, “Nhưng những âm dương sư này, bình thường cũng không được chết tử tế.” Hắn chính là muốn nói đến loạt hiện đại văn trên mạng của một tác giả nổi tiếng nào đấy trước đây, chỉ cần có âm dương sư xuất hiện…lần nào cũng mang họ Abe, mà không ngoại lệ đều bị nhân vật chính ngược.

Abe Kana, “…”

“Không bằng chúng ta nói chút chuyện “con heo*” a” Kỷ Gia bỗng nhiên mở miệng.

*Tìm mãi mới ra ý nghĩa, không biết có đúng không

Zou Taofen (Trâu Thao Phấn), 1895-1944, nhà báo, nhà chính trị học và nhà xuất bản: <> Hắn vừa đi vừa hét to: “Công nhân Trung Quốc đang ở trong nhà máy dệt Nhật Bản bị bóc lột giống như con lợn. Nhìn thấy tình cảnh thảm khốc của đồng bảo bổn quốc khi gặp phải kẻ xâm lược, ai mà không đau xót chứ!”

Abe Kana ánh mắt sắc bén, nhìn về phía Kỷ Gia.

Thẩm Trì cũng học hắn thở dài, “Abe tiên sinh, cái thái độ này thật là vẫn không khá hơn chút nào. Đầu tiên, chúng tôi không phải khác, các người mới phải, hơn nữa, là loại khách không mời mà đến, tiếp theo…” hắn nhìn về phía Abe, “Không giấu ngài nữa, chúng tôi đến để bàn chuyện con heo.”

Những dị năng giả xung quanh đồng loạt tiến lên một bước, không khí khoảnh khắc khẩn trương.

Bàn tay Thẩm Lưu Mộc đã thủ sẵn vài hạt giống, con rối gỗ Tiểu Hỏa không chút sinh mệnh để ngang trước người Kỷ Gia trong nháy máy có thể phun ra liệt diễm đối chọi với Abe, tay của Minh Nguyệt đã lặng lẽ tiến vào trong lòng, nắm lấy mấy lá bùa.

Abe chìa ra bàn tay trắng nõn thon dài, nhẹ nhàng ngăn, những người đó liền lui về sau, hắn nháy mắt lại biến trở về con người ung dung ôn nhu tao nhã không màng danh lại như trước, “Ta ngửi thấy trên người các người hơi thở của cường giả.”

“Ồ?” Thẩm Trì cười trào phúng, không hổ là con  cẩu Nhật Bản, mũi chó!

Abe Kana cười đứng lên, hắn đi đôi tất trắng tinh, coi như chỉ có thể đứng trên cái giường được quét dọn sạch sẽ này, nhắm nửa con mắt nói, “Cường giả, cần phải hy sinh.”

Cây quạt trong tay của hắn chỉ, cách đó không xa liền cuồn cuộn nổi lên một cơn lốc, hắn thưởng thức lực lượng của chính mình, “Mà lực lượng của cường giả thật khiến người ta mê muội, các người giống ta, cũng là chúa tể của thế giới mới này.”

“Người đâu, dẫn heo tới!”

Thẩm Trì trong lòng có dự cảm rất không tốt, quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy mười bảy mười tám nam nữ bị đưa đến, hắn lập tức đứng lên.

“Đừng gấp gáp.” Abe ôn nhu nói, nhìn đám người đang sợ hãi, “Đã dùng hết “Nha Vẫn”?

“Vâng, đại nhân!” Người này hóa ra cũng có thể nói tiếng trung, có điều so với Abe thì có vẻ không được lưu loát.

Bọn hắn căn bản không kịp hỏi “Nha Vẫn” là cái thứ quỷ dị gì, vì bọn hắn đã thấy được.

Những người này phát ra tiếng hét chói tai, dùng ngôn ngữ địa phương Chiết Giang chửi bới, sau đó móng tay và răng nanh sắc nhọn bắt đầu dài ra, con ngươi trong mắt thu nhỏ lại, biến thành màu đỏ tươi, làn da trở nên tái nhợt, mạch máu đều nức toát mà chảy ra, ngưng kết trên người bọn họ.

Bọn họ ở trước mắt Thẩm Trì, rành rành từ một con người biến thành thây ma!

Abe phẩy phẩy quạt giấy trong tay, đám người vừa biến thành thây ma sơ đẳng lập tức không thể nhúc nhích, “Bây giờ, chúng ta có thể nhìn thấy một bàn thịt heo mĩ vị, đương nhiên, chờ ta chế biến đã!”

Sắc mặt Thẩm Trì, Thẩm Lưu Mộc, Kỷ Gia và Minh Nguyệt đã trở nên hết sức khó coi, mà lúc này Abe Kana dùng chủy thủ sắc bén cắt một đường trên làn da trắng nõn của mình, máu tươi tràn ra, trong miệng lẩm bẩm, máu tươi chợt ngưng tụ thành 1 viên huyết châu, ở giữa không trung hóa thành một màn sương máu, rơi vào đám thây ma!

Thẩm Trì mở to hai mắt nhìn, hắn vừa thấy cái gì! Cơ hồ chỉ trong giây lát những thây ma này từ thây ma cấp A bình thường đã thăng cấp thành thây ma cấp B!

Chỉ trong một khoảng thời gian mấy giây ngắn ngủi như vậy!

Thứ làm cho hắn kinh ngạc hơn còn ở phía sau, Abe thả ra càng nhiều máu, đám thây ma lại rất nhanh biến thành thây ma cấp C!

Abe còn cảm thán, “Thế nào, đây mới chính là tác dụng tốt nhất của bọn chúng, ông trời cho ta Thuật dưỡng thi, chính nó đã giúp ta có thân thể ngày càng cường đại, thế giới này vốn theo quy luật chọn lọc tự nhiên, người thích ứng được thì sống sót, chúng ta cường đại hơn bọn chúng, cho nên chúng ta là người, bọn chúng là heo, chính là đạo lý đơn giản này.”

“Ngươi cũng đối đãi với người Nhật Bản các ngươi như vậy sao?” Minh Nguyệt lần đầu tiên mở miệng, thanh âm lãnh băng băng không chút độ ấm.

Abe chậm rãi buông xuống vạt áo dài, “A, đó là đương nhiên, nhưng heo lúc nào cũng thiếu nên bọn ta mới phải vượt qua đại dương nguy hiểm, đến đây tìm được càng nhiều.”

…Đây hoàn toàn là một tên điên!

“Thế nào? Đây đã là cường giả thế giới, không bằng gia nhập chúng ta, cùng nhau khai sáng tương lai? Chỉ cần đi theo ta, vĩnh viễn cũng sẽ không khuyết thiếu nguyên tinh.”

Mấy thây ma cấp C này vừa mới tiến hóa từ cấp A, căn bản còn chưa kịp giác tỉnh năng lực cường đại, cơ hồ yếu ớt giống thây ma cấp A vậy, nhưng nguyên tinh trong người nó lại xác thực chính là nguyên tinh cấp C.”

Thẩm Trì nhìn những khuôn mặt sùng bái điên cuồng bốn phía Abe, những dị năng giả này vì vậy mới đi theo Abe sao, phủ phục dưới chân hắn, dựa vào hắn sinh tồn.

Có thể cho dù giờ đã là tận thế nhưng Thẩm Trì cũng không cho rằng mình có gì khác biệt với những người sống sót này, có lẽ bởi vì hắn không phải dị năng giả, có lẽ bởi vì, hắn vẫn là một người, chính là đạo lý đơn giản này.

“Lưu Mộc.”

“Dạ?” Thẩm Lưu Mộc ngẩng  đầu lên.

“Con thấy thế nào?”

Thẩm Lưu Mộc nở nụ cười, ánh mắt lòe lòe sáng lên, cao thấp đánh giá Abe Kana, ánh mắt làm cho hắn cảm thấy vô cùng không thoải mái, “Thật quá tuyệt vời!”

Abe có chút không hiểu nhưng vẫn lộ ra nụ cười mỉm hoàn mĩ không chút tì vết.

“…Thật là rất thích hợp trở thành heo của chúng ta!” Thẩm Trì nhẹ nhàng mà nói, gần như nỉ non.

Đó chính là một cỗ máy hoàn mĩ chế tạo nguyên tinh! Chính là sủng vật có điều kiện chăn nuôi tốt nhất!

Chỉ có Kỷ Gia có chút ủy khuất, “…Con thích giống Mimi cơ…”

Lúc rời khỏi nông hộ bọn hắn đã nghĩ đến việc tìm một sủng vật để nuôi, không nghĩ đến lại tìm được một người mặt thú tâm cũng cầm thú như vậy.

“Kỷ Gia!” Nghe thấy tiếng kinh hô truyền đến Thẩm Trì lập tức nhìn về phía bên phải, nhìn thấy một cô ả trông dị thường quen mắt.

Kỷ Gia ánh mắt bình tĩnh, nhìn về phía cô ả mặc ki-mô-nô, cổ áo trễ xuống cực thấp, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, “Chị họ, đã lâu không gặp.”

Cô ả kia, chính là Kỷ Oánh, Kỷ Oánh đã chết trong miệng Bạch Thịnh.”

(*) Tiệc Hồng Môn: Bữa tiệc nổi tiếng nhất nhì trong lịch sử Trung Hoa, thể hiện cuộc đấu trí căng thẳng giữa hai thế lực hùng mạnh nhất thời bấy giờ: Hạng Vũ – Lưu Bang. Có thể nói, buổi tiệc này là bước ngoặt to lớn, làm thay đổi cả chặng đường lịch sử Trung Hoa. Trong phong trào khởi nghĩa chống Tần, đạo quân khởi nghĩa ở huyện Bái do Lưu Bang lãnh đạo là một lực lượng không thể coi nhẹ. Lưu Bang tự Quý người xã Phong, huyện Bái, ông đã tụ tập hơn trăm người chiếm cứ trên núi Mang Đãng.

Ít lâu sau, Lưu Bang được tin Trần Thắng và Ngô Quảng khởi nghĩa, bèn cử người sang liên hệ với hai người bạn của mình đang làm huyện lại là Tiêu Hà và Tào Tham, họ giết chết quan huyện, chiếm lấy huyện lỵ, nhanh chóng tụ tập được hai ba nghìn quân, Trương Lương ở Lưu Thành cũng dẫn hơn 100 người đến xin theo, Lưu Bang nghe theo lời kiến nghị của Trương Lương, đã dẫn quân đi theo Hạng Lương.

Sau khi Hạng Vũ đánh bại quân Tần ở Cự Lộc, biên chế hàng binh của Chương Đan, từ đó trở nên rất kiêu ngạo, khi được tin Lưu Bang đã chiếm được Hàm Dương, Hạng Vũ vô cùng bực tức, bèn dẫn quân đánh thẳng sang cửa ải Hàm Cốc, quân của Lưu Bang quá ít, nên quân của Hạng Vũ đã nhanh chóng chiốm được cửa ải, ̣đánh thẳng một mạch đến Hồng Môn mới đóng quân lại, nơi này chỉ còn cách nơi đóng quân của Lưu Bang hơn 40 dặm. Khi Hạng Vũ bàn cách đối phó với Lưu Bang thì mưu sĩ Phạm Tăng trả lời rằng: “Lưu Bang là một tên vô lại, nay hắn chiếm được Hàm Dương, mà không hề tham của và mỹ nữ, quá đó đủ biết dã tâm của hắn không nhỏ, nếu không trừ bỏ hắn đi thì tất để vạ về sau.”

Hạng Vũ nghe vậy bèn hạ quyết tâm tiêu diệt Lưu Bang. Hạng Bá chú của Hạng Vũ và Trương Lương thuộc hạ của Lưu Bang vốn là đôi bạn tri giao. Lưu Bang bèn nhờ Trương Lương mời Hạng Bá đến, nó rõ mình không dám phản đối Hạng Vũ, mong Hạng Bá về nói hộ và khuyên Hạng vũ chớ nên xuất binh. Đồng thời còn bảo Trương Lương làm mối, đem con gái mình gả cho con trai của Hạng Bá. Hạng Bá vui mừng rồi tỏ ý sẽ tiến dẫn Lưu Bang đến xin lỗi Hạng Vũ.

Hôm sau, Lưu Bang dẫn theo Trương Lương, Phàn Khoái, gồm hơn 100 người đến Hồng Môn xin lỗi Hạng Vũ. Lưu Bang thành khẩn nói với Hạng Vũ rằng: “Tôi và tướng quân cùng khởi binh diệt Tần, tướng quân đánh Hà Bắc, tôi đánh Hà Nam, tôi may mắn tiến vào cửa ải trước, nhưng tôi vẫn ngày đêm mong tướng quân đến, chứ đâu có ý kháng cự với tướng quân? Ngay đến việc vua Tần đầu hàng, tôi cũng còn đợi tướng quân đến giải quyết, mong tướng quân chớ có nghe lời đồn nhảm”. Hạng Vũ nghe vậy lửa giận cũng bớt đi một phần, rồi cười phá lên rằng: “Tôi vốn không nghi ngờ Bái Công, cũng chỉ vì thủ hạ của Bái Công tung tin, nên tôi mới nghĩ vậy thôi. ” Hạng Vũ nói xong liền nắm tay Lưu Bang giảng hòa, rồi ra lệnh bày tiệc tiếp đãi Lưu Bang. Phạm Tăng biết Lưu Bang là người túc chí đa mưu, vốn muốn nhân cơ hội này để trừ đi cho đỡ hậu hoạn, nhưng nào ngờ Hạng Vũ lại không làm như đã bàn, mà còn nói năng rất vui vẻ.

Trong bữa tiệc, Phạm Tăng đã nhiều lần giơ miếng ngọc đeo bên mình ra hiệu cho Hạng Vũ, nhưng Hạng Vũ cứ làm như không nhìn thấy, Phạm Tăng sốt ruột bèn mượn cớ ra ngoài, tìm gặp Hạng Trang em họ của Hạng Vũ và nói rằng: “Đại vương mền lòng không nỡ hạ thủ, nay anh vào múa kiếm trợ hứng, rồi nhân cơ hội giết quách Lưu Bang đi”. Hạng Trang nghe theo liền vào phòng tiệc nói rằng: “Nay chẳng có trò gì vui cả, vậy tôi xin múa kiếm để trợ hứng”. Nói xong liềm rút kiếm ra, vừa múa vừa áp sát Lưu Bang, mũi kiếm đã nhiều lần sắp chạm vào Lưu Bang, khiến Lưu Bang hoảng hốt phải ngả người về phía sau để tránh.

Hạng Bá nhận rõ ý đồ của Hạng Trang, lo lắng thân gia của mình bị hại bèn nói rằng: “Hai chúng ta cùng múa cho vui”. Nói xong cũng rút kiếm ra vừa múa vừa che chở cho Lưu Bang. Trương Lương thấy tình hình nguy cấp, bèn lẻn ra ngoài nói lại với Phàn Khoái, Phàn Khoái vội vàng một tay cầm lá chắn, một tay cầm kiếm đi vào, đám vệ binh toan ngăn lại đều bị Phàn Khoái đẩy cho ngã chổng gọng.

Hạng Vũ đột nhiên thấy một đại hán vai hổ lưng gấu sấn sổ đi vào, quát hỏi là ai thì Trương Lương vội bước ra nói rằng: “Đây là người đánh xe của Bái Công, tên là Phàm Khoái”. Hạng Vũ quay sang bảo vệ sĩ thưởng cho Phàn Khoái một vại rượu và một đùi lợn, Phàn Khoái dùng kiếm thái thịt ăn uống như hổ sói, chỉ một lúc là hết sạch. Hạng Vũ thấy vậy lại hỏi: “Tráng sĩ còn uống được rượu nữa không?”, Phàn Khoái dửng dưng đáp: “Tôi chết cũng không sợ nữa là, còn sợ uống rượu? Ngày xưa, vua Tần giết người như rạ, khiến người thiên hạ phải làm phản.

Hoài Vương đã ra hẹn là ai vào Hàm Dương trước, thì người đó được phong làm Quan Trung Vương, nay Bái Công đã vào trước mà vẫn không làm Vương, cung điện và kho tàng đều niêm phong cẩn thận, rồi trú quân ở Bá Thượng để đợi tướng quân đến. Nay tướng quân nghe lời đồn nhảm toan hại Bái Công, làm như vậy có khác gì vua Tần tàn bạo”. Hạng Vũ nghe xong chẳng biết đối đáp ra sao, Trương Lương nhân lúc đó ra hiệu cho Lưu Bang, Lưu Bang liền mượn cớ ra ngoài, rồi cùng Phàn Khoái theo đường tắt trở về Bá Thượng.

Trương Lương đoán chừng Lưu Bang đã an toàn trở về Bá Thượng, liền đem lễ vật của Lưu Bang để lại dâng cho Hạng Vũ và nói rằng: “Bái Công đã say rượu không thể đến cáo từ, có dặn tôi đem đôi chén ngọc này biếu tướng quân”. Hạng Vũ nghe nói Lưu Bang đã ra về, đành phải nhận lấy chen ngọc đặt lên trên ghế. Phạm Tăng vô cùng bực tức, bèn rút kiếm chém vỡ chén ngọc rồi than rằng: “Hạng Vương thật là ấu trĩ, kẻ tranh giành thiện hạ với Hạng Vương sau này tất là Lưu Bang, chúng ta chỉ còn chờ làm tù binh mà thôi “.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.