Biển cả không phải chưa từng thấy qua, quê nhà của Thẩm Trì ở thật lâu trước kia cũng không tính cách xa biển cả, nhưng chỉ sợ không có mấy người được ngồi tàu ngầm mà xem thế giới đáy biển như này.
Ánh sáng không đủ, dựa vào cây chanh tiến hóa kia, hai ngọn đèn tiết kiệm năng lượng đem khoảng không gian xung quanh chiếu tương đối sáng, nhờ đó mà Thẩm Trì cùng Kỷ Gia mới có thể ngồi trên gác mái, xuyên qua hai viên mắt trong suốt nhìn ra bên ngoài.
Kỷ Gia có thể trực tiếp thông qua đôi mắt Thanh Thanh xem, nhưng điều đó lại đem lại cảm giác hoàn toàn bất đồng, cho nên nàng vẫn chịu khó ngồi trên gác mái để ngắm cảnh bên ngoài.
Ngắm nghía mấy giờ liền, bọn hắn mới xuống tầng, dù sao còn có hai tên “người bệnh” cần chăm sóc đó.
“Được rồi, đừng giả bộ ngủ nữa, ta biết ngươi đã tỉnh!” Thẩm Trì trực tiếp vỗ phát vào đầu Thẩm Lưu mộc, lần này xuống tay không hề nhẹ.
Thẩm Lưu Mộc không dám kêu đau, mở to mắt bày ra bộ dáng đáng thương nhất, “Ba ba…”
“Còn biết ta là ba của ngươi!” Thẩm Trì quát.
Hắn trên mặt tình cảm chậm chạp, cũng không phải thật sự khờ! Con trai đều cắn đến trên miệng hắn, còn kiếm được lý do gì thoái thác lừa mình dối người nữa.
“… Nhưng ngươi cũng không phải ba ruột của ta…” Thẩm Lưu Mộc thầm nói.
Kỷ Gia không dấu vết kéo Minh Nguyệt nhích nhích sang bên cạnh, hòng tránh lửa đạn bên kia tổn thương tới người vô tội.
Sắc mặt Thẩm Trì trở nên càng khó coi, nếu là người khác làm như vậy với hắn, đã sớm bị hắn cho nếm mùi Nỏ Xuyên tim rồi, làm sao còn có thể ngồi nói chuyện như bây giờ! Nhưng Thẩm Lưu Mộc là con trai hắn! Mặc kệ đời trước là như thế nào, đời này hắn đã nuôi Thẩm Lưu Mộc từ lúc còn nhỏ đến lớn, Thẩm Trì là thực sự xem y trở thành con mình.
Vì thế, lúc Thẩm Lưu Mộc nói ra câu kia, quả thực muốn đem Thẩm Trì tức đến mức bật cười, “Được! Được! Nuôi nhiều năm như vậy cũng không phải cha của ngươi, coi như ta nuôi phải bạch nhãn lang (kẻ vô ơn bạc nghĩa) —— ưm!”
Ngọa tào, tên nhóc này là muốn chết đi! Còn dám tới! Cư nhiên còn dám tới nữa! Thẩm Trì cảm giác trong lòng mình đang có một vạn đầu thảo nê mã chạy chồm qua! (thảo nê mã: [bad word] your mother)
Kỷ Gia lại kéo Minh Nguyệt nhanh chóng lui đến góc.
Thẩm Trì đẩy ra Thẩm Lưu Mộc lại một lần nữa hôn hắn, chỉ cảm thấy răng đều bị y đụng đến đau đớn, không chút khách khí cốc Thẩm Lưu Mộc một cái, phát ra tiếng vang vọng, đôi lông mày thanh tú của Kỷ Gia khẽ nhướn, không đánh nàng nàng vẫn có thể cảm thấy đau đớn.
“Thẩm Trì.” Thẩm Lưu Mộc cũng không che đầu, nghểnh đầu nói, “Ngươi muốn đánh ta thì cứ đánh đi, ngươi không phải ba ruột của ta, thì nói gì loạn luân với không loạn luân, ta chính là thích ngươi thì như thế nào a! Nhìn Niếp Bình với Từ Mộng Chi đó, đều là nam nhân thì sao chứ, ta chính là thích ngươi, từ lúc ta hiểu những việc này thì giấc mộng đầu tiên cũng chính là về ngươi, ta nhìn ngươi đã muốn hôn ngươi đấy, ta ——”
Thẩm Trì khiếp sợ không nói nổi một lời, tựa như đây là lần đầu tiên nhận thức đứa con trai này, hoàn toàn là khiếp sợ át hết tức giận rồi.
Hắn sâu sắc cảm thấy hắn đã sai lầm rồi! Mang theo mấy đứa nhỏ sống cuộc sống bốn người, Lưu Mộc căn bản sẽ không gặp qua nhiều nữ nhân, càng không cùng nữ nhân sinh hoạt qua, một cô bé duy nhất là Kỷ Gia mắt nhìn lại chính là hết thảy của Minh Nguyệt, làm sao không dễ dàng sai lệch được chứ! Rõ ràng mấy năm trước còn tốt, hiện tại sao lại thành như vậy đâu!
“Chẳng sợ ngươi đánh ta, ta vẫn muốn nói, mặc kệ ngươi có phải ba ba của ta hay không, ta thích chính là ngươi, hai năm qua ta đã sớm suy nghĩ cẩn thận, cũng không muốn nhẫn nhịn nữa, ta muốn chính là cùng ngươi cùng nhau, không phải quan hệ giữa ba ba và con trai, mà là cái loại có thể hôn môi ôm trên giường, ta đã tra qua giữa nam nhân lúc đó cần làm như thế nào rồi…”
Ôi cái méo gì thế này, trình độ cũng quá cao rồi đấy! Thẩm Trì nhìn thằng con trai mới mười lăm tuổi của mình, đầu ngón tay đều có điểm run, tốt, tốt, tốt! Tại tình huống được tỏ tình mãnh liệt đến đập vào mặt đây, ặc, nếu đây còn được gọi là tỏ tình ý, Thẩm Trì là không chút nào hoài nghi về sự quyết tâm của Thẩm Lưu Mộc cùng độ chân thật của chuyện này.
Hiện tại Thẩm Trì vô cùng hoài niệm đứa con trai đáng yêu ngoan ngoãn mấy năm trước kia… Quả nhiên, con trai cái gì, lớn lên liền hết đáng yêu!
“Không nói nữa!” Thẩm Trì cắt đứt lời y, thanh âm Thẩm Lưu Mộc im bặt.
Thẩm Trì có điểm đau đầu, hắn hiểu rõ Thẩm Lưu Mộc là cái dạng đạo đức gì, phải nói là cực kỳ hiểu rõ, đứa nhỏ này chưa bao giờ có thể dễ dàng thuyết phục. Nhìn Thẩm Lưu Mộc, vẻ mặt hắn cũng dần dần có chút phức tạp, rất nhiều sự tình đời trước mãi không nghĩ ra, bỗng nhiên liền hiểu, nguyên lai, là bởi vì như vậy.
Chẳng thể trách, chẳng thể trách y sẽ tựa như phát điên mà bằng mọi cách cứu mình, chẳng lẽ —— bản thân Lưu Mộc vốn thích nam nhân?
Tưởng tượng như vậy, sắc mặt Thẩm Trì trái lại không khó nhìn nữa, đời trước Lưu Mộc điên cuồng vì mình như vậy, ngay cả mạng cũng chẳng muốn, hết lần này đến lần khác xông vào sở nghiên cứu, cũng là việc mà Thẩm Trì nghĩ mãi không ra. Hắn và Lưu Mộc lúc đó miễn cưỡng xem như bạn bè, nhưng sau dần dần không còn thân nữa, ngay cả bạn bè cũng không được tính, vì sao y lại liều mạng như vậy chứ?
Xem ra, Lưu Mộc khi đó, đại khái là thích mình đi.
Nghĩ đến đây, thần sắc Thẩm Trì lại có chút phức tạp, bỗng nhiên nghĩ đến những lời của Úy Ninh, cậu ta nói Lưu Mộc cùng cậu ta giống nhau… Chẳng lẽ, Úy Ninh cũng thích chính mình? Nghĩ đến lời nói của Úy Ninh khi đó, Thẩm Trì còn có loại cảm giác khai sáng, nhưng, nhưng khi đó hắn thật sự không có khả năng nghĩ đến mặt này a!
Thật đáng buồn đáng thương lại đáng giận Úy Ninh, cho đến lúc này Thẩm Trì mới cuối cùng biết được tâm tư của cậu ta, tại loại thời điểm không thể vãn hồi gì nữa.
Cậu ta sai là chưa bao giờ giống Thẩm Lưu Mộc lại nói thẳng toẹt ra như vậy, nói cách khác, cậu ta quen biết Thẩm Trì mười lăm năm, vẫn không bằng một đứa trẻ con như Thẩm Lưu Mộc, Thẩm Lưu Mộc là một kẻ trực tiếp hay huỵch toẹt như vậy sao? Không! Y không phải! Y kỳ thật là một người có thể đem tâm tư của bản thân giấu thật sâu thật sâu, chưa bao giờ là kẻ có tính cách thẳng tuột, nhưng y biết tại việc này, cứ tiếp tục giấu giếm, y nhất định sẽ phát điên giống như tên Úy Ninh kia!
Ba ba của y – Thẩm Trì, trong đôi mắt người này vốn không nhiễm bất cứ tình ý gì.
Thẩm Lưu Mộc cũng không tiếp tục bức bách Thẩm Trì nữa, hôm nay đến đây là đủ rồi, dù thế nào đi nữa mỗi ngày y sẽ nhắc nhở ba ba một lần, y yêu hắn, không phải yêu của con trai với ba ba, mà là của một người nam nhân đối người hắn yêu, có tính xâm chiếm, nóng bỏng, cùng nhu cầu tình dục. Mười lăm tuổi đúng là tuổi những bé trai bắt đầu hiểu biết về tình dục, đối loại sự tình này cũng cực khát vọng, nên không thể trách chúng được.
Kỷ Gia rúc vào trong góc, giả bộ đang ngủ, lại bỗng nhiên tay Minh Nguyệt nhúc nhích, nàng kinh hỉ lập tức bật thốt lên, “Minh Nguyệt!”
Hai cặp mắt đồng loạt nhìn qua.
…
…
Được rồi, giả bộ không tồn tại triệt để tuyên cáo thất bại.
“Minh Nguyệt ngươi đã tỉnh!”
Minh Nguyệt quả thật tỉnh lại, chính là không thể so Thẩm Lưu Mộc sau khi tỉnh lại khỏe như vâm, hôn mê hơn hai tháng, trong đôi mắt cậu cùng nét mặt vẫn nhiễm chút mỏi mệt, khàn giọng gọi: “Gia Gia.”
“Ừ sao.” Kỷ Gia nắm tay cậu không ngớt lời đáp lại, trên mặt tràn đầy vui sướng.
Minh Nguyệt nhìn nàng, “Ta đã cứu ngươi…”
“Đúng, ngươi đã cứu ta.” Thanh âm Kỷ Gia hơi hơi nghẹn ngào.
Minh Nguyệt liền nghiêm túc nhìn nàng, giọng điệu ám chỉ: “Vậy, Gia Gia, ta chưa bao giờ là kẻ ban ơn mà không trông mong được đáp lại ——”
“Ế?”
“Ân cứu mạng lúc này phải kèm theo lời hứa lấy thân báo đáp a!” Vẻ mặt Minh Nguyệt hồn nhiên chớp chớp mắt, “Cho nên bắt đầu từ hôm nay, Gia Gia, ngươi chính là vợ của ta.”
Kỷ Gia: “…”
Thẩm Trì: “…” Ngọa tào, ngày hôm nay rốt cuộc là ngày gì, ngày mọi người cùng tỏ tình sao?!
Thẩm Lưu Mộc lại đảo đảo mắt, ồ, còn có chiêu như vậy sao, lập tức lại uể oải, ba ba quá cường đại cũng không phải một chuyện tốt a, a? Chờ một chút!
“Ba ba, ngươi đã cứu ta thật nhiều lần.”
Thẩm Trì nhìn y, có loại dự cảm thật không tốt, hung tợn nói: “Ngươi câm miệng!”
Thẩm Lưu Mộc chỉ đành phải đem lời nói muốn lấy thân báo đáp nuốt vào bụng, y mới không phải đang sợ ba ba đâu, người như ba ba, mặt ngoài vẫn cứ hung, nội tâm lại rất mềm mại, so với bất luận kẻ nào đều mềm mại hơn, hiểu rõ hắn, liền không sợ hắn nữa, mà sẽ —— yêu hắn, Thẩm Lưu Mộc nghĩ thầm, y chỉ là không muốn làm cho ba ba tức giận.
Minh Nguyệt hôn mê không chỉ vì dị năng hao hết, cậu thực sự là liều mạng để cứu Kỷ Gia, chẳng sợ đã trở thành dị năng giả, cậu vẫn là tu đạo gia pháp môn, một hồi này suýt chút nữa khiến tu vi của cậu mất hết không còn. Thân thể tuy hoàn hảo không tổn hao gì, nhưng đạo tâm lại chịu tổn hại, hai tháng này nhìn như im lặng hôn mê, trên thực tế bản thân cậu một mực đấu tranh, từng ngày từng ngày đem đạo tâm chữa trị mới tỉnh lại. Cho nên mấy ngày này tuy thân thể hôn mê, thần trí lại tương đương thanh tỉnh, toàn bộ những lời Kỷ Gia nói với cậu cậu đều nghe được rõ ràng không sót chút gì.
Dù thế nào đi nữa cậu vẫn mặc kệ, liều mạng đi cứu vợ yêu, thì đời này hoàn toàn là người của cậu!
Thẩm Lưu Mộc đứng lên giúp Minh Nguyệt nhìn chút tình trạng thân thể, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, mới bắt đầu đối Thanh Thanh tiến hành cải tạo lần thứ hai. Tới cấp năm, trình độ dị năng giả Mộc hệ cường đại của y lại tiến lên một cấp bậc mới, trong túi của y tới hiện tại vẫn chứa rất nhiều loại hạt giống. Nhìn không gian trong cơ thể Thanh Thanh dần dần phủ đầy màu xanh biếc của thực vật, không hiểu sao Kỷ Gia có cảm giác răng ngứa, ặc, thẳng đến trong thân thể Thanh Thanh mỗi nơi mỗi chỗ đều là cây cối. Lực phòng ngự của nó rất cao, bởi vì có công năng làm sạch cùng cung cấp dưỡng khí của thực vật, không khí liền trở nên tươi mát, hơn nữa còn có tác dụng đông ấm hè mát, Kỷ Gia cũng chẳng thể chê trách gì nữa.
Cái đu dây treo lên đỉnh cây hoàn toàn an ủi tâm Kỷ Gia đau lòng Thanh Thanh, này thật sự rất thư thái a!
Dị năng giả Mộc hệ quả thật là lợi khí trang hoàng nội thất!
Mà cây chanh thêm một bước thăng cấp khiến lượng điện cung ứng cho bên trong lại mạnh thêm một ít, tại đáy biển u ám, đối bọn hắn lại tựa như chốn đào nguyên.
“Cút ngay!” Thẩm Trì quẹt miệng, có cảm giác thất bại thảm thiết. Thẩm Lưu Mộc liền ngoan ngoãn, cũng không có hành động tiếp, nhưng Thẩm Trì tỏ vẻ cái loại cảm giác lúc đang ngủ tùy thời bị đánh lén quả thực rất rất tệ! Cố tình tên này lại là kẻ duy nhất mà đời trước ngay cả mạng cũng muốn cứu mình, lại còn là đứa con trai đời này một tay hắn nuôi lớn nữa, để cho hắn cùng lắm là đánh y mắng y một trận, lại thật sự không có biện pháp làm ra cái gì. Ngươi đánh y y không động đậy, ngươi mắng y y cúi đầu nhận, ngay cả ngươi lạnh lùng với y y đều có thể oan ức cùng tội nghiệp nhìn về phía ngươi.
Thẩm Trì lần đầu tiên trong đời không biết làm thế nào với người này mới tốt.
Hơn nữa đêm qua tay của tên nhóc hỗn đản này còn thò vào trong quần hắn, khiến hắn đã thật lâu rồi không làm qua loại chuyện kia trong giây lát bị kích thích, lại thật sự có thể cứng ngắc!
Thẩm Trì sâu sắc cảm thấy, còn tiếp tục như vậy, quả thực sẽ không còn bất cứ biện pháp gì.
Thuyền của người Nhật Bản đi không được tính là nhanh, so với du thuyền thời bình còn chậm hơn. Không có biện pháp, tình trạng trên biển quá mức tồi tệ, đi tốc độ cao đương nhiên không thể, trên mặt nào là sóng biển nào là lốc xoáy thay phiên mà đến, đáy biển ngược lại rất bình tĩnh. Thanh Thanh mở rộng bốn chân, chậm rãi đẩy mình về phía trước. Nếu nó nguyện ý, có thể đi so với thuyền người Nhật Bản nhanh hơn nhiều lắm.
Kỷ Gia khống chế nó nổi lên mặt nước. Hôm nay khó có được một ngày thời tiết coi như khá tốt. Bất quá thời tiết trên biển biến đổi thất thường, rất có thể ngay sau đó sẽ lập tức nổi lên sóng gió cuồn cuộn.
Miệng Thanh Thanh mở ra, đem bốn người Thẩm Trì đưa lên đỉnh đầu nó.
Tâm tình Thẩm Trì phiền muộn, không nói một tiếng nhảy vào trong nước. Bởi vì là hệ thống kiếm tam, nên thời gian hắn nhịn thở trong nước có thể duy trì hơn nhiều người bình thường. Mấy năm nay hắn chưa bao giờ gián đoạn việc hấp thu nguyên tinh, vì vậy các hạng thuộc tính của hắn đồng thời vững bước đề cao, ngay cả loại thuộc tính về thời gian lặn xuống nước cũng tăng trưởng.
Minh Nguyệt dùng bùa Tịnh thủy lọc nước, Kỷ Gia mệnh lệnh Thanh Thanh chuyển vào cất giữ. Thẩm Trì cùng Thẩm Lưu Mộc trầm mặc bắt cá. Bốn người hôm nay không tiếp tục trở lại bụng Thanh Thanh, mà là ngồi trên lưng nó ăn một bữa cá nướng mỹ vị.
Ăn no xong Thẩm Trì cảm giác tâm tình mình cũng thư thái rất nhiều, đúng lúc này trong giây lát hắn nhìn về phía thuyền người Nhật Bản tại phương xa kia.
“Người Nhật Bản cập cảng.” Thẩm Lưu Mộc nhẹ nhàng nói.
Đúng vậy, người Nhật Bản đến cảng, mặc kệ thế nào cả cuộc đời Thẩm Trì vẫn chưa được tới Nhật Bản, tự nhiên không biết đây là thuộc tỉnh nào, vẫn là dựa vào bản đồ mới nhận ra đó là thành phố Yokohama của Nhật Bản.
Nhật Bản là đảo quốc. Sau khi mạt thế đến, diện tích quốc thổ cơ hồ giảm một nửa, mà bởi dân cư đông đảo nên đất đai cấp tốc giảm nhiều như thế tất nhiên không chứa được nhiều người như vậy. Do đó, rất nhiều người chỉ có thể làm vật hy sinh, mà những người đóng vai trò vật hy sinh đó, cơ hồ đều là bình dân Nhật Bản, mà trong số bình dân, lại đều là người già cùng phụ nữ chiếm tỉ lệ đa số.
Đàn ông có thể dùng để đánh giặc, trẻ em lại là tương lai Nhật Bản, người già bị hy sinh thì không cần nhiều lời, nữ quyền tại Nhật Bản vốn không mạnh, thậm chí so sánh tại một trình độ nào đó cũng chẳng hơn Trung Quốc. Các nàng bị liệt vào quần thể có thể dùng để hy sinh, tại mạt thế, lực lượng chống cự của bình dân nói chung cùng phụ nữ nói riêng quá mức bạc nhược, chỉ có thể mặc cho cả đám bị nước biển bao phủ.
Ngày xưa Yokohama thuộc một trong ba thành phố lớn của Nhật Bản, xếp sau Tokyo và Osaka, hiện tại lại chỉ còn không đến một phần năm diện tích lúc trước, đổ nát hoang vu, không sót lại chút nào bộ dáng của thành phố cảng đã từng phồn hoa năm xưa. Nhân khẩu của thành phố tại thời bình xếp thứ hai Nhật Bản, sau khi mạt thế giáng lâm đại bộ phận đất đai lại bị biển khơi bao phủ, dẫn đến dân cư tử vong vô số, đồng thời, số lượng dân cư biến thành tang thi cũng nhiều đến kinh người. Mạt thế, càng là thành phố phồn hoa thì càng thêm nguy hiểm, ví dụ như Tokyo cùng Osaka, cơ hồ hoàn toàn rơi vào tay địch trở thành biển tang thi, tại những nơi mật độ dân cư dày đặc như vậy, tính lây nhiễm bệnh dịch tang thi cao đến đáng sợ, mang đến hậu quả nghiêm trọng khó lường.
Thuyền người Nhật Bản cập bờ tại Yokohma, Yokohama cách Tokyo cũng không xa, thậm chí có thể nói là dựa vào nhau. Nhưng hiện tại mục đích của những người Nhật Bản này không phải là Tokyo, mà là ngang qua Tokyo tới trung tâm Nhật Bản, tỉnh Saitama. Nhật Bản vốn có mật độ dân cư dày đặc, tại mạt thế gặp tai họa nghiêm trọng, trình độ tang thi hoành hành so Trung Quốc còn nghiêm trọng hơn, cho nên đoạn đường đi này cũng không mấy thái bình. Lúc Tam Phổ Dực cùng An Bội Hoa Nại thấy chỉ có hai trăm binh lính tới đón, sắc mặt không khỏi trở nên khó coi.
“Xem ra quyền hành của ngài Thủ tướng càng ngày càng lớn, tay đều vươn đến trong quân đội rồi.” An Bội Hoa Nại thản nhiên nói.
Tam Phổ Dực cắn răng, “Chờ ta trở về nhất định phải khiến lão đẹp mặt!”
“Trước đừng gấp, chung quy phải gặp được ngài Thượng tướng rồi nói sau.” Ichiro Imai trầm mặt nói.
Tam Phổ Dực hừ lạnh một tiếng, “Đêm nay nghỉ ngơi nơi nào?”
“Trên thuyền không an toàn, đêm nay nhất định sẽ trở trời.” Một tên thấp bé nhìn trời rồi nói.
An Bội Hoa Nại có chút mệt mỏi xoa mắt, gã cùng Tam Phổ Dực lúc bị bắt, chịu tra tấn so Tam Phổ Dực còn nhiều hơn, không còn thấy được bộ dáng phong quang tễ nguyệt trước đó nữa, nét mặt đều tràn đầy u ám, kimono mặc trên người từ lâu đã không còn chỉnh chu từng li từng tí nữa, “Nakamura nhìn trời đoán thời tiết chưa bao giờ xảy ra sai lầm, đi thôi, tìm một chỗ qua đêm nay là không có vấn đề gì nữa, gần nơi này không phải có một khu an toàn sao?”
Tiếng súng gắn ống hãm thanh trầm thấp vang lên, binh lính đi trước bắt đầu dọn dẹp đường, tâm tình Tam Phổ Dực thật sự không tốt, vô luận là đám người Nhật Bản đi đàm phán tại Trung Quốc hay là binh lính tới tiếp ứng, ai cũng không dám trêu chọc gã. Uy tín của dòng tộc Thiên Hoàng hiện nay là độc nhất vô nhị, chẳng sợ việc Tam Phổ Dực bị Trung Quốc bắt làm tù binh đối thanh danh của gã sinh ra đả kích nhất định, lại không hề tạo thành thương tổn trí mạng, ánh mắt những binh lính kia xem gã vẫn đều chứa sùng kính cùng tôn trọng.
Bốn người Thẩm Trì cũng lặng lẽ lên bờ, Thanh Thanh tự có nơi để đi, phải biết rằng, Nhật Bản không chỉ là đảo quốc, sông ngòi trong khu vực lãnh thổ cũng không ít. Tỉnh Saitama trung tâm Nhật Bản tại diện Bắc, trước kia nhiều đất nông nghiệp, phụ cận còn có con sông lớn nhất Nhật Bản nữa, là một trong ba con sống lớn tại Nhật Bản.
Nghe không hiểu tiếng Nhật là một vấn đề lớn, Kỷ Gia nhưng thật ra rất cố gắng, gần đây đang tự học tiếng Nhật. Thẩm Trì đang thúc ép Thẩm Lưu Mộc học tiếng Anh. Hai đứa nhóc này tuổi còn nhỏ, là thời điểm rất tốt để hấp thu kiến thức, cũng không biết còn do não bộ dị năng giả chiếm được tiến hóa hay không, hai đứa nhỏ tuổi nhất lại học cái gì cũng nhanh. Thẩm Trì hoài nghi hai đứa nếu tại thời bình có khả năng rất cao sẽ trở thành nhân vật đứng đầu về học tập. Trong khoảng thời gian ngắn, Kỷ Gia đã có thể nghe hiểu mấy câu tiếng Nhật đơn giản, nhưng phức tạp nàng lại phải bó tay.
Thời điểm tại Bắc Kinh lúc Thẩm Trì mang theo Tam Phổ Dực cùng An Bội Hoa nại trở về, sau đó thông qua trao đổi tin tức với Niếp Bình, ít nhiều biết một chút tình hình của Nhật Bản. Hiện tại nhân khẩu Nhật Bản bị rút ngắn đến mức thấp nhất trong lịch sử, nhưng trên khía cạnh quân sự lại khá có dã tâm. Thanh niên trai tráng đều bị kéo vào quân doanh, huấn luyện một chút rồi phân phát trang bị, cũng không biết ngày xưa người Nhật Bản trộm tạo bao nhiêu vũ khí quân sự. Lúc người Nhật Bản cùng Bắc Kinh đàm giao dịch, Niếp Bình là không đồng ý, trong suy nghĩ của anh ta thì giờ đây Nhật Bản cũng tựa như thời điểm thất bại tại thế chiến thứ hai, nhưng sau đó lại chưa bao giờ thừa nhận qua tội lỗi của mình, bản thân dân tộc này liền ẩn chứa tính xâm lược, có cơ hội ngay lập tức sẽ ngóc đầu dậy, hoàn toàn chính là thả hổ về rừng, a không đúng, dựa theo lời Niếp Bình, người Nhật Bản không được coi là hổ, mà phải là, thả chó về ổ, không biết khi nào lại muốn chạy đến cắn người.
Trong nước Nhật cũng không hề thái bình, nếu như Tam Phổ Dực không phải đầu thai tốt, đã sớm chết không thể chết hơn rồi, cho dù là phe phái còn lại xem gã không thuận mắt, cũng không thể nhìn sinh mệnh của gã mà không để ý tới được, thế nên mới nguyện ý cấp tốc phái người đi đàm phán đưa gã trở về. Thẩm Trì dự tính đem vũng nước này quấy cho càng đục càng tốt, Thẩm Lưu Mộc còn lưu một khỏa hạt giống hoa ăn thịt trong cơ thể Tam Phổ Dực đó, đến đúng thời cơ, cũng đem con cháu còn lại của dòng tộc Thiên hoàng xử lý nốt, hoặc là đem nhân vật Thủ tướng này Thượng tướng đó mang đi một hai cái cũng không sai, ngay từ đầu bọn hắn cũng chính là đánh chủ ý như thế.
Yokohama cũng có khu an toàn, nhưng khu an toàn nơi này khác biệt với khu an toàn của Trung Quốc. Người Nhật Bản muốn tập trung sức mạnh, đem đi hết những người hữu dụng, khu an toàn giống như Yokohama này đại bộ phận đều là phụ nữ cùng người già bị vứt bỏ, bọn họ dựa vào số lượng rất ít người bảo hộ, tại bên trong kéo hơi tàn sống qua ngày, ăn một chút cá tôm không có tiến hóa mò được từ biển khơi nguy hiểm, qua một năm, cái gọi là khu an toàn chỉ còn lại ít ỏi mấy trăm người mà thôi.
“Đem số đàn bà còn lại đều kêu đến!” Quan quân đi theo không kiên nhẫn nói.
Người phụ nữ già thân thể gầy yếu khuôn mặt vàng như sáp nến mở to đôi mắt đục ngầu, “Đã không có, chỉ còn lại có mấy lão già chúng ta thôi, làm sao còn cái gì phụ nữ.”
Một khẩu súng dí ngay tại thái dương của bà, một binh sĩ tàn nhẫn nói: “Đừng nói giỡn, ngay trước kia ta còn ở trong này chơi đùa một con bé đâu!”
“Nó đã chết.”
“Pằng!” Gã binh lính không chút do dự nổ súng, bà lão cứ như vậy vô thanh vô tức ngã xuống, “Có hay không kẻ nào nói cho ta biết mấy ả đàn bà ở chỗ nào? Ta sẽ cho kẻ đó một hộp đồ ăn!”
“Ta!”
“Ta!”
“Ta mang các ngài đi!”
“…”
Thanh âm phía sau tiếp nối phía trước vang lên, gã binh lính quay đầu nhìn về phía đám người Tam Phổ Dực, “Thưa ngài, nơi này còn có mấy ả đàn bà không tồi…”
Chẳng sợ không nghe hiểu bọn họ nói gì, ánh mắt Thẩm Trì cũng đã trở nên vô cùng lạnh, nghe không hiểu, cũng không phải nhìn không hiểu.
Binh Nhật Bản mặc kệ khi nào, đều là một đám cặn bã!
“Đêm hôm nay, không bằng hảo hảo chiêu đãi bọn chúng một chút đi!”
“Vâng.” Kỷ Gia, người duy nhất nghe hiểu non nửa, lông mi run rẩy.
Thẩm Lưu Mộc cười hắc hắc, “Chỉ cần không đem tên Tam Phổ Dực đùa đến chết là được, bất quá đám người Nhật Bản này nhát gan, sẽ không cứ như vậy bị hù chết chứ?” (thực ra câu của Lưu Mộc là “bất quá tiểu Nhật Bản nhát gan”, mình mạn phép sửa thành thế kia)
“Hù chết cũng là xứng đáng!”
Màn đêm dần dần buông xuống, trong khu an toàn truyền đến những trận tiếng cười không chịu nổi.
Đây là tại những khu an toàn của chính đất nước Nhật Bản bọn chúng a.
Cho dù là mạt thế, nhưng loại hình ảnh không có đạo đức luân thường này, vẫn có thể trùng kích một người còn có lương tri.
Nhưng những tên binh Nhật Bản đó, lại hiển nhiên không biết hai chữ kia viết như thế nào, bọn chúng căn bản chính là một đám cầm thú.
Một đám cầm thú khoác da người.
=== ====== =========
Suy nghĩ của tác giả: … Vì vậy, lại muốn bắt đầu tiết tấu phim kinh dị?
Truyện này trên bản chất vẫn là sảng văn ngược cặn bã
Dù sao binh Nhật Bản là thực biến thái, những năm thế chiến hai đó không chỉ cường bạo người Trung Quốc, cũng có phụ nữ Nhật Bản =_=
Ngược xong người Nhật Bản, ta cảm thấy bọn hắn có thể tiến lên hành trình vòng quanh Thái Bình Dương… Rất thích ý →_→
Tối ngày mai có bữa tiệc, có thể sẽ cập nhật chậm chút, bất quá buổi tối nhất định sẽ up.
Cám ơn địa lôi của Tiếu Yếp Chủ, Miêu Mị Sâm Lâm, Thần Trần, Xiajing77, Quả Mụ, Inai968, yêu các ngươi, ╭(╯3╰)╮
Cám ơn lựu đạn của Nhật Mộ Trì Quy, yêu ngươi, sao sao đát, ╭(╯3╰)╮