Lâm Siêu đang chìm đắm trong một giấc mộng.
Trong giấc mộng này, tên hắn là Anubis, từng là một trong những vị thần của nền văn minh Ai cập cổ đại.
Bản thân hắn vốn là một người bình thường, trong một lần tình cờ tiến vào một hang động đá đỏ, ăn một loại trái cây lạ không biết tên, sau đó đầu của hắn phát sinh dị biến, đồng thời có được sức mạnh siêu phàm.
Hắn được mọi người tôn thờ làm Thần, tên là Thần Địa ngục.
Năng lực của hắn là khống chế linh hồn và thôn phệ linh hồn, mỗi lần thôn phệ một linh hồn thì sức mạnh của hắn sẽ gia tăng mấy lần. Ai cập cổ đại là nơi các vị thần được tôn thờ, cho nên đia vị của hắn là tối cao, chỉ cần không ngừng được thôn phệ linh hồn thì năng lực của hắn càng ngày càng mạnh mẽ.
Mãi cho đến một ngày.
Mười thảm họa phát sinh khiến cho nền văn minh Ai cập cổ đại bị diệt vong.
Núi lửa phun trào, bệnh tật bùng phát, động đất, sóng thần….
Ngoài những thiên tai thảm họa phát sinh do sự trừng phạt của mẹ thiên nhiên, từ trong lòng đất còn chui ra vô số loại quái vật, điên cuồng tiêu diệt mọi sự sống trên mặt đất, cuối cùng khiến nên văn minh Ai cập cổ đại hoàn toàn biến mất.
Bản thân hắn bị giam cầm bởi một nhóm người thần bí, những người này tướng mạo vô cùng quái dị, sức mạnh cực kỳ khủng khiếp, đem thân thể hắn chia làm bảy phần, gồm đầu, hai tay, phần thân, hai chân và bộ phận sinh dục.
Mỗi phần thân thể bị phong ấn trong một cái bình, chôn dấu ở bảy nơi khác nhau trên trái đất, khiến cho hắn rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng.
Mãi đến một ngày…
Sau rất nhiều thế kỷ phong ấn trong bình cổ, lần thứ hai hắn được giải thoát.
Bên trong bóng đêm tưởng chừng vô tận đó, có một luồng ánh sáng bỗng nhiên xuất hiện.
Sau đó, tai hắn nghe thấy một âm thanh vui mừng truyền tới: "Em tỉnh rổi?"
Lâm Siêu chầm chậm mở mắt ra, bóng đêm dường như hoàn toàn biến mất, một tia sáng yếu ớt xuất hiện trước tầm mắt hắn, trong một thoáng cảm giác mơ hồ, một gương mặt dần hiện lên trong mắt hắn, chính là Lâm Thi Vũ.
Ở sau lưng nàng, là một cửa sổ đang mở lớn, để hắn có thể nhìn thấy được bầu trời đầy mây xám đang vần vũ.
"Em ngủ bao lâu rồi?" Hắn đưa bàn tay lên xoa xoa đầu, liều có cảm giác bởi vì ngủ quá nhiều mà huyệt thái dương hơi sưng lên.
Lâm Thi Vũ xếp hai cái gối lên, đỡ Lâm Siêu ngồi tựa vào đó, cười hí hí, nói: "Mê man mất hai ngày, Băng tỷ nói với chị là do cơ thể em suy nhược, nguồn năng lượng tế bào bị tiêu hao quá nhiều, chỉ cần nghỉ ngơi đầy đủ là không có gì phải lo lắng."
Lâm Siêu khẽ gật đầu, mở năng lực Thượng đế Lĩnh vực quan sát xung quanh, chỉ thấy đây là một phòng bệnh của căn cứ, tầng dưới còn có một ít Tiến Hóa Giả bị thương đang được điều trị.
"Mọi người không sao chứ?" Lâm Siêu nắm lấy bàn tay Lâm Thi Vũ, kiểm tra mạch đập của nàng.
"Mọi người đều khỏe." Lâm Thi Vũ mở to hai mắt, tò mò nhìn Lâm Siêu, nói: "Con quái vật kia đâu? Em đánh đuổi nó đi rồi hay là đã giết chết nó?"
"Hẳn là đã chết!" Lâm Siêu cũng không có cách nào xác nhận rõ ràng, cúi đầu nhìn dấu ấn màu vàng trên mu bàn tay, theo bản năng bàn tay nắm chặt lại.
Lực lượng mãnh mẽ từ năm đầu ngón tay truyền đến, cảm giác sức mạnh tràn ngập sắp bùng nổ đến nơi.
Lâm Siêu nhất thời cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hắn tỉ mỉ quán sát cánh tay phải của mình, có cảm giác những lỗ chân lông trên cánh tay cũng đang hô hấp, cảm giác vô cùng nhay cảm, có thế cảm thấy được cả những hạt bụi nhỏ đang bay trong không khí.
Hấp!
Bàn tay Lâm Siêu co thành trảo đánh vào không khí, cảm giác dường như không khí bị đè ép, phát sinh một cơn gió mạnh làm ga trải giường bị hất tung lên.
"Thật mạnh!" Lâm Siêu có chút giật mình, cảm giác được tốc độ ra đòn ít nhất gấp một trăm lần thể chất, hoàn toàn vượt qua tốc độ âm thanh. Tưởng chừng có thế bắt lấy viên đạn đang bay. Chẳng lẽ nguồn tế bào trên cánh tay phải đã tiến hóa gấp một trăm lần.
Lâm Thi Vũ cũng ngạc hiện, nói: "Tốc độ thật là nhanh, tiểu siêu, em không có cường hóa tốc độ mà đã nhanh thế rồi, nếu thực sự ra tay chẳng lẽ tốc độ tăng gấp đôi? Nếu như được Hắc Nguyệt cường hóa…" Nàng cũng không dám tiếp tục tưởng tượng nữa.
"Có người."
Lâm Siêu đang suy nghĩ, đột nhiên ánh mắt hơi động, để bàn tay phải vào trong chăn.
Không lâu lắm, cửa phòng mở ra, Triệu Băng Băng cầm trong tay một hộp cơm đi vào, nhìn thấy Lâm Siêu đã tỉnh lại, gương mặt nàng lộ vẻ kinh ngạc, mỉm cười, nói: "Đã tỉnh táo chưa, cảm giác thân thể thế nào?"
Lâm Siêu nhẹ nhàng tựa lưng vào thành giường, nói:" Cảm ơn hồng phúc của cô, tôi vẫn chưa chết."
Triệu Băng Băng thả hộp cơm xuống, rất tự nhiên ngồi ở mép giường, khẽ thở dài, nói:" Tôi thừa nhận, lần này tôi đã lợi dụng cậu, có điều, tôi đã nhìn qua thể chất của các người, tôi tin tưởng với sức mạnh của cậu, muốn giết chết mấy người Lý Kiệt hoàn toàn không khó, chỉ là không nghĩ tới sự tình xảy ra ngoài dự đoán, Lý Kiệt tiến vào trong di tích lại mang ra một con quái vật ….Tôi biết, giờ phút này nói lời xin lỗi cũng không có tác dụng, vì thế tôi đã chuẩn bị, để cho cậu đảm nhận chức vị của Lý Kiệt, quản lý một nửa Tiến Hóa Giả của căn cứ, thế nào?"
Vẻ mặt Lâm Siêu bình thường, đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng, nói: "Tôi hi vọng chúng ta hãy thẳng thắn với nhau."
"Thẳng thắn?" Triệu Bẳng Bẳng cảm thấy choáng váng.
Lâm Siêu bình tĩnh nói: "Việc Lý Kiệt tiến vào di tích là hoàn toàn nằm trong kế hoạch của cô, bằng không dựa vào một người giữ vị trí thứ hai trong căn cứ, lại chỉ vì muốn giết chết mấy con kiến hôi như chúng tôi thì việc gì hắn phải tự mình ra tay?"
Triệu Băng Băng thoáng trầm mặc, một lát sau, nàng ngẩng đầu nhìn Lâm Siêu, nói: "Chuyện này xác thực nằm trong dự liệu của tôi, hắn tiến vào di tích chính là muốn lấy được "Bao cổ tay Sức mạnh Pha-ra-ông", đây là một cơ hội tuyệt vời để có thể diệt trừ hắn, thế nhưng thủ hạ của tôi không có ai có năng lực để hoàn thành nhiệm vụ này, vì thế tôi mới chọn cậu, chủ yếu là vì, tôi cảm thấy cậu có thể sẽ thành công, hơn nữa, tối muốn cậu ngồi vào vị trí của hắn, nhất định tạo cho cậu cơ hội lập công."
"Sau khi mọi người từ trong di tích đi ra, tôi thông quan Khổng Tước và Đại Thiết Ngưu đã biết được mọi chuyện xảy ra như thế nào, đồng thời sẽ công bố cho tất cả mọi người trong căn cứ biết, bọn họ không giết được các cậu trái lại bị chính cậu giết chết. Điều này, đối với thủ hạ của tôi mà nói không chỉ là một cơ hội để cậu có thể chứng tỏ được thực lực của mình, còn lập được công lớn, cứ như vậy, cậu sẽ thuận lợi ngồi vào vị trí của hắn mà không có bất cứ ai dám phản đối!"
Nàng khẽ thở dài, nói:" Điều duy nhất vượt ra ngoài dự liệu của tôi, là hắn không thu thập được "Bao cổ tay Sức mạnh Pha-ra-ông" mà mang ra một cánh tay đứt, suýt chút nữa khiến mọi người rơi vào tuyệt cạnh, chuyện này, là tôi sai."
Lâm Siêu lạnh nhạt nói: "Chuyện này đã là quá khứ, không có gì để nói, còn chuyện trở thành thống lĩnh thứ hai đối với tôi mà nói không có hứng thú làm, chờ đến ngày mai thương thế thuyên giảm, chúng tôi sẽ rời khỏi căn cứ."
"Cậu muốn rời khỏi?"
Triệu Băng Băng nhất thời sửng sốt, tựa hồ chuyện này nằm ngoài dự đoán của nàng, nàng không nhịn được, hỏi: "Tại sao? Cậu còn giận tôi chuyện gì?"
Lâm Siêu bình tĩnh nói: "Không có gì, mỗi người đều có chí hướng riêng, tôi chỉ không muốn bị bất cứ căn cứ nào quấn lấy chân."
"Cậu cảm thấy căn cứ sẽ quấn lấy chân mình?" Triệu Bẳng Băng tựa hồ khổng thể tưởng tượng nổi, nói: "Cậu phải biết một điều, Tiến Hóa Giả bên trong căn cứ, có tới mấy ngàn người, những người này một khi tập trung cùng một chỗ, sẽ tạo thành phản ứng lan truyền, tôi nghĩ cậu có thể hiểu được, có bọn họ giúp đỡ, phụ trợ, chúng ta có thể nhanh chóng quật khởi, phát triển, không phải có câu: "Đoàn kết là sức mạnh", câu nói đó chính là đạo lý."
"Không cần phải nói nữa, tôi đã quyết tâm." Lâm Siêu cắt ngang lời nói của nàng.
Vẻ mặt Triệu Băng Băng biến đổi bất định, trầm mặc một lát, mới nói: "Cậu đã suy nghĩ kỹ càng chưa?"
"Ừm!"
Triệu Băng Băng khẽ thở dài một cái, vẻ tiếc nuối lộ trên mặt, từ tốn nói:" Lần đầu tiên gặp cậu, tôi cảm thấy, cậu và tôi là cùng một loại, người đầu tiên nghĩ tới khi tôi bắt đầu xây dựng căn cứ này chính là cậu, nếu như cậu đi theo tôi, chúng ta kết hợp lại, muốn thống trị thế giới này cũng không khó…"
Nàng đứng dậy đi đến bên cửa sổ, phóng tầm mắt ra toàn bộ căn cứ,… thậm chí là Toàn bộ thế giới!
"Nền văn minh trước đây đã sụp đổ, một thời đại mới đã bắt đầu, kỷ nguyên Hắc Ám, thời kỳ mà nền văn minh hoàn toàn biến mất." Âm thanh nàng không khỏi thảng thốt:
"Với những người yếu đuối mà nói, đây chính là Tận thế."
"Với cường giả mả nói, đây chỉ là Thiên đường!"
"Nhưng tôi biết, đây chỉ là thời kỳ loạn lạc!"
"Từ khi nắm giữ bí mật về nguồn Năng lượng Tiến hóa, tôi đã biết, nhân loại sẽ không bị tuyệt diệt, sự đọa đầy, nỗi thống khổ trong thời kỳ hắc ám, đều sẽ biến mất, mà lũ Hủ thi và quái vật sớm muộn cũng sẽ bị loài người trục xuất, giết sạch."
Nàng quay đầu lại, sau lưng nàng ánh nắng mặt trời lúc hoàng hôn đang chiếu rọi bao trùm lên khung cửa sổ, kéo bóng dáng nàng trải dài lên mọi thứ trong phòng, gương mặt bên trái được ánh chiều tà chiếu rọi lên, dường như người nàng đang phát sáng, khiến cho nàng giống như một vị quân lâm thiên hạ, giọng sang sảng, nói: "Bên trong kỷ nguyên mới, chắc chăc sẽ có người đứng lên dẫn dắt loài người, chiếm lại những vùng đất đã mất, vang danh thiên cổ! Nếu để cho người khác thống lĩnh mình thì tại sao chính mình không thể trở thành người đó?"
Lâm Siêu trầm mặc không có nói gì.
" Từ xưa, loạn lạc sinh ra anh hùng, ở bên trong những dân tộc hiếu chiến, anh hùng cùng đế vương sẽ đều xuất thế…" Âm thanh nàng trở nên cao ngạo, lãnh khốc, nói: "Ở thời đại trước, muốn có được quyền lực, điểu đầu tiên là phải học đại học, sau đó đỗ công chức, sau đó phấn đấu trờ thành cán bộ, trưởng phòng, cục trưởng….Quá lâu, cậu theo dõi tin tức thì cùng biết những người nắm giữ chức vị Cục trưởng, có người nào không trên bốn mươi tuổi?"
"Hiện giờ đã không còn như thế."
"Chỉ cần có sức mạnh, cho dù cậu trước đây là kẻ mổ lợn, là nông dân, người làm công, thì cậu sẽ vẫn có cơ hội để cướp đoạt thế giới!"
Đôi mắt nàng tràn ngập khí thế cao ngạo, nhìn Lâm Siêu ngồi trên giường bệnh, nói: "Chỉ cần cậu đồng ý, thế giới này chính là của chúng ta!"
Giọng nói của nàng trở nên kích động, nếu đổi lại là người bình thường, đã sớm bị những cảm xúc mạnh liết đó cuốn lấy, một lời đáp ứng luôn.
Lâm Siêu lắc đầu, ánh mắt thâm thuý nhìn nàng nói:" Cô suy nghĩ quá đơn giản!"
"Đơn giản?" Hàng lông mày của Triệu Băng Băng hơi nhướng lên, lạnh lùng nói: "Nói nghe chút nào!"
"Những con quái vật và lũ Hủ thi không bao giờ tiêu diệt hết được…" Lâm Siêu nhìn ánh mặt trời lúc chiều tà đang chiếu đỏ rực, nói: "Tôi tin là cô cũng đã phát hiện ra, bọn Hủ thi đã phát triển trí tuệ, chỉ qua mấy tháng nữa thôi bọn chúng sẽ lột xác hoàn toàn, đến lúc đó còn có thể có năng lực sinh sản."
Năng lực sinh sản!" Triêu Băng Băng nghe thấy gương mặt trở nên biến sắc.
"Hơn nữa…" Ánh chiều tà đang chiếu lên gương mặt bình tĩnh của hắn, trong đầu hắn không khỏi hiện lên hình ảnh thế giới hoang vu sau này, thời đại kém phát triển, không khỏi thở dài nói:" Nếu nói đây là một cơn loạn lạc, nhân loại….chúng ta chỉ là một chủng tộc đứng ở tầng thấp nhất, đừng nói tới việc tranh cướp thế giới, nếu có thể chui rúc, lẩn trốn để tồn tại được là đã may mắn lắm rồi, thế giới này, so với tưởng tượng của cô còn phức tạp và đáng sợ hơn nhiều. Khi con Hổ vẫn đang ngủ say, thì con khỉ sẽ coi mình là Đại vương, kỳ thực chỉ là một tên hề đang nhảy nhót mua vui."
"Ai là con Hổ?"
"Biển rộng…" Lâm Siêu khẽ thở dài, rồi nói nhấn mạnh hai từ.
Triệu Băng Băng cảm thấy đầu óc mình bị sét đánh trúng, trở nên choáng váng.
Biển…rộng?