Trọng Khải Mạt Thế

Quyển 5 - Chương 142: Trở về Viêm Hoàng



Dịch: xi rô

Rống!

Trong đó có một tượng đất sét Cự Nhân giống như ma vượn màu đen gầm thét bắn ra hai chùm tia sáng từ trong hốc mắt, hai chùm tia sáng này xuyên qua không khí đánh tới trước mặt Lâm Siêu.

Khi mấy người Hắc Nguyệt kinh hô thì hai chùm tia sáng này bỗng nhiên biến mất giống như là bị không khí ăn mòn rồi, biến mất hoàn toàn không còn thấy nữa.

Rống!

Bát tí Cự Nhân thần đi đầu gào thét vọt tới.

Lâm Siêu giơ tay lên như trước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chúng, thời điểm bát tí Cự Nhân thần giơ lên đập tới hắn cũng không định tránh né, dường như đang đợi giờ khắc này.

Hô!

Nắm tay Bát tí Cự Nhân thần nện xuống lập tức tan biến trong không khí, phía trước Lâm Siêu tựa hồ có một Cự thú không khí vô hình có thể thôn phệ tất cả vật chất.

Cơ thể bát tí Cự Nhân thần không ngừng lại được tư thế lao tới nên va chạm vào vị trí nắm đấm nó biến mất, lập tức cũng biến mất không thấy gì nữa.

Một vài tượng đất sét Cự Nhân phía sau nhìn thấy tình huống quỷ dị này muốn giảm tốc độ tránh né đã không còn kịp nữa, tất cả diễn ra cực kì nhanh cho nên chẳng những chúng không có giảm tốc độ mà còn tăng tốc gào thét vọt tới, trong miệng gầm gừ ngôn ngữ Maya " giết chết dị số ".

Sưu sưu sưu!

Một số tượng đất sét Cự Nhân này vừa va chạm vào không khí trước mặt Lâm Siêu thì thân ảnh lập tức lóe lên, trống rỗng biến mất.

Lâm Siêu thấy sáu tượng đất sét Cự Nhân đều tiến vào Thứ Nguyên Không Gian lập tức nắm chặt bàn tay đóng cửa không gian, sau đó hạ xuống trên cao ốc.

Đám người Hắc Nguyệt thấy hắn bình an vô sự thì mừng rỡ, Vưu Tiềm kinh ngạc nói: "Lão đại, ngươi đã làm như thế nào, những con quái vật tượng đất sét đi đâu rồi? "

"Ngu ngốc! "Phạm Hương Ngữ hừ nhẹ một tiếng: "Ngươi quên hắn có nhẫn Thứ Nguyên sao, đám Cự Nhân tượng đất sét này nhất định là bị giam trong Thứ Nguyên Không Gian rồi. "

Đám người Lâm Thi Vũ nhìn Nhẫn Thứ Nguyên trên tay trái Lâm Siêu, các nàng luôn cho rằng nó chỉ là một món không gian trữ vật bình thường, thật không ngờ thứ này còn có thể có diệu dụng thần kỳ như vậy.

Trong lòng Lâm Siêu không có chút vui mừng nào, tuy rằng Nhẫn Thứ Nguyên có thể phong bế những quái vật này nhưng đồng thời cũng không thể dùng cất giữ đồ vật nữa, một khi mở ra thì sẽ lần nữa thả ra tượng đất sét Cự Nhân bên trong, hơn nữa chúng có kinh nghiệm lần này, lần sau còn muốn xuất kỳ bất ý phong bế sẽ rất khó.

Két!!!

Đúng lúc này, một tiếng động vỡ vụn rất nhỏ tiếng vang lên.

Trong nội tâm Lâm Siêu cả kinh vội vàng cúi đầu nhìn lại liền thấy phía bên trái trên nhẫn Thứ Nguyên màu bạc xuất hiện một vết nứt mảnh như sợi tóc, vết nứt này lan đến hơn phân nửa chiếc nhẫn, mơ hồ có xu thế dần dần mở rộng.

"Làm sao có thể..." Đồng tử Lâm Siêu hơi co lại, nhẫn Thứ Nguyên này chính là vật phẩm cấp S, chất liệu chủ yếu tạo thành chính là cao chất hợp kim ti-tan, cho dù là phá hủy từ bên ngoài cũng rất khó huống chi là từ bên trong Thứ Nguyên Không Gian, quả thực chính là chuyện cổ tích ngàn lẻ một đêm!

"Trừ phi... lực lượng thân thể bọn nó đạt tới ' điểm giới hạn '! "Sắc mặt Lâm Siêu nhanh chóng âm trầm, một khi nhẫn Thứ Nguyên bị vỡ vụn thì bọn nó chẳng những sẽ không bị lạc không gian nghịch lưu mà lại lần nữa đi ra, không ngừng đuổi giết mình!

Mà với phạm vi Địa Cầu, cho dù mình chạy đến đâu đều chỉ có con đường chết!

Lâm Siêu nhìn chằm chằm vào vết rạn, sau khi thấy nó không mở rộng thêm thì đáy lòng mới hơi nhẹ nhàng thở ra: "Nhìn tình huống này, đoán chừng còn có thể duy trì một thời gian ngắn, chỉ có điều thời gian tuyệt sẽ không quá dài, có lẽ là vài ngày, có lẽ là một tháng, có lẽ là nửa năm... Mặc kệ như thế nào, phải mau chóng nghĩ biện pháp giải quyết! "

Mấy tên tượng đất sét Cự Nhân này như là gai nhọn đâm vào cổ họng!

Sau khi Lâm Siêu suy tư trong chốc lát đột nhiên nghĩ đến một phương pháp, ánh mắt hơi sáng lên: "Đợi lúc nhẫn Thứ Nguyên sắp vỡ vụn liền ném nó vào bên trong phiến hải vực Hải hoàng cư trú kia, cứ như vậy coi như là chúng có thể thoát ra đoán chừng cũng sẽ dây dưa chém giết với vô số quái vật biển khiến cho thực lực giảm lớn, sau đó ta lại trốn ở bên trong di tích, coi như là hệ thống cảm ứng của chúng có mạnh hơn đi nữa cũng không cách nào bắt được vị trí của ta. "

Đây là phương pháp ổn thỏa nhất mà hắn có thể nghĩ đến.

Dù cho ném nhẫn Thứ Nguyên vào bên trong di tích khác thì chúng cũng lại thoát ra, cửa vào di tích căn bản không cách nào vây khốn chúng.

Nhưng mà phương pháp kia chẳng qua là hành động bất đắc dĩ sau cùng, tránh né không phải phương pháp giải quyết vấn đề, nhất định phải mau chóng tăng thực lực lên mới được!

"Lần này tiến vào di tích Maya chỉ lấy được hai chuỗi cấp thấp thời gian Thủ Liên nhưng lại trêu chọc đến mấy con quái vật này, hao tổn uổng phí một kiện vật phẩm cấp S, hơn nữa còn là vật phẩm loại trữ vật tương đối quý giá trong vật phẩm cấp S, thật sự là xui xẻo..." Lâm Siêu thở dài: "Hơn nữa những di tích Maya khác có lẽ cũng giống nơi này cự tuyệt ta tiến vào. "

Ở bên trong rất nhiều loại di tích thì di tích Maya thuộc về những di tích đứng đầu danh sách, bất kể vật phẩm hệ thời gian hay là Dự Ngôn thư đều là bảo vật khiến người ta tranh đoạt.

Về sau Lâm Siêu muốn đạt được bảo vật thời gian cùng Dự Ngôn thư cũng chỉ có thể thông qua cướp đoạt và giao dịch, nếu như là giao dịch thì chỉ có thể mua được một ít vật phẩm thời gian cấp thấp.

Việc đã đến nước này, Lâm Siêu chỉ có thể tự nhận xui xẻo, loại bỏ các đại di tích nền văn minh Maya từ trong danh sách di tích thăm dò kế tiếp của chính mình, hắn nhìn thoáng qua phương hướng thủ đô, suy tư nói: "Khoảng thời gian này căn cứ Viêm Hoàng có lẽ thăm dò ra một vài di tích, chỉ mong cái di tích này hiện nay đã xuất thế..."

Nghĩ tới đây, hắn lập tức gọi mấy người Hắc Nguyệt thu thập một vài thứ đồ vật, chuẩn bị lên đường trở về căn cứ Viêm Hoàng.

...

Nhiếp Tiểu Tinh cẩn thận từng li từng tí nằm trong đất cát ẩm ướt lạnh buốt, hoàn toàn không để ý mùi bùn đất thối rữa trên người và lạnh lẽo thấu xương, chỉ lộ ra một đôi mắt sắc bén phủ đầy tơ máu nhìn chăm chú gắt gao vào bóng dáng ba con du đãng trước cửa một siêu thị.

Hình thể ba con này béo phệ, thân thể dùng tư thế vặn vẹo đứng vững, thịt mỡ toàn thân thối rữa giống như bùn đất lớp ngoài ở đầm lầy, mặt trên nhúc nhích từng con giòi bọ, sắc mặt chúng tái nhợt giống như Dracula, nanh vuốt bén nhọn, du đãng không mục đích, khứu giác linh mẫn như cá mập, một khi ngửi thấy mùi máu tươi sẽ lập tức ùa lên!

Chúng còn sống, cũng đã chết đi.

Toàn thân Nhiếp Tiểu Tinh đều là bùn nhão nhằm che giấu hoàn toàn mùi bản thân, đạn bên trong súng trên tay hắn chỉ còn lại có hai viên, thế nhưng quái vật lại đến ba con!

Hắn chưa từng nghĩ tới đánh tay không với chúng, hắn vô cùng rõ ràng trong những thi thể hư thối này ẩn chứa lực lượng kinh người cỡ nào! Nằm sấp ở chỗ này ba ngày rồi, hắn vẫn chờ đợi cơ hội chúng du đãng đến cùng một chỗ, chỉ cần vị trí đầu lâu của bọn nó hơi chút trùng điệp, hắn liền có nắm chắc một lần đánh chết hai con!

Súng bắn tỉa của hắn là x m 1 0 9, còn được gọi là vua của súng bắn tỉa, hắn tin tưởng cho dù đầu lâu những quái vật này khác hẳn với người bình thường thì với sức mạnh khẩu súng ngắm này vẫn có thể bắn thủng!

Xì xào ~!

Đột nhiên bụng hắn khẽ co rút một chút, từ bên trong truyền ra âm thanh rất nhỏ giống như một cái túi khí trống rỗng đang co rút lại khiến cho đại não hắn cảm thấy chóng mặt. Sau khi tai nạn xảy ra, hắn chưa từng ăn cơm no một lần nào, còn lần này thì đã liên tục ba ngày hắn chưa uống giọt nước nào, sớm đã đói bụng đến mức gần mệt lả!

"Không thể tiếp tục kéo dài! "Hắn khẽ cắn răng, lại tiếp tục chờ đợi thì thể lực của mình rất khó chống đỡ được, hơn nữa hắn cảm giác tầm mắt của mình đã có chút mơ hồ, đoán chừng qua thời gian nửa ngày nữa thì coi như là ba con quái vật kia trùng điệp cùng một chỗ, chắc là mình cũng không cách nào bắn trúng!

Chỉ có thể liều mạng!

Hắn nắm chặt cò súng, xuyên qua ống nhắm gắt gao nhìn chằm chằm vào chỗ đứng ba con quái vật, trong đầu tính toán tuyến đường chúng phản ứng và di chuyển sau khi trúng đạn.

Mấy phút đồng hồ sau, hắn nắm được một cơ hội thích hợp, đột nhiên nổ súng.

Phanh!

Họng súng như một loại ngọn lửa phụt lên, một viên đạn bắn ra cực nhanh xuyên qua đầu lâu một con hủ thi, hơn nữa từ trong xương đầu nó xuyên thấu ra bắn trúng cái cổ một con hủ thi khác, tạo ra một cái lỗ thủng khổng lồ, nhưng mà bên trong lỗ thủng cũng không có máu chảy ra mà là một khối huyết nhục đen sẫm nồng đặc!

Con hủ thi còn lại không có trúng đạn bị tiếng súng làm kinh động lập tức tìm ra chỗ Nhiếp Tiểu Tinh ẩn núp, nó gầm khẽ rồi nhào tới.

Thần sắc Nhiếp Tiểu Tinh lạnh như băng, cánh tay trầm ổn, một lần nữa bóp cò.

Phanh!

Viên đạn chuẩn xác xuyên qua cái cổ hủ thi đang chạy cực nhanh này.

Lúc viên đạn được hắn bắn ra thì hắn đã bò ra từ đống bùn nhão, đứng tại chỗ nhanh chóng vặn bẻ thân thể, dùng một tư thế cổ quái xoay vặn xương cốt toàn thân, rất nhanh thì thân hình cứng ngắc do nằm sấp liên tục ba ngày dần dần phục hồi một chút dẻo dai và tính linh hoạt, mà cùng lúc đó đầu con hủ thi bị bắn trúng cổ hơi gác lên bờ vai, gầm thét đánh về phía hắn.

Hắn lấy ra một thanh mã tấu từ phía sau lưng, nhìn chăm chú vào vết thương trên cổ của nó.

Rống!

Hủ thi lấy tốc độ vượt khỏi phản ứng thị giác của hắn đánh tới, hắn chỉ có thể bắt được một bóng đen mơ hồ, tại thời khắc nguy cơ này trái lại hắn vô cùng bình tĩnh, mã tấu trong tay đột nhiên đâm ra!

Bịch một tiếng, khoảnh khắc mã tấu đâm ra hắn cảm giác thân thể mình như va chạm với một chiếc xe hơi, lực lượng khổng lồ đẩy cả người hắn bay ngược về phía sau khiến cho xương sườn bị gãy vài cây, ma sát phía sau lưng làm làn da nóng rát đau nhức kịch liệt, giống như bị xé ra một lớp da vậy.

Hắn bất chấp đau đớn, vội vàng nhìn về phía con quái vật kia.

Con quái vật này lao tới quá nhanh làm cho cái cổ đụng vào mã tấu, tự mình cắt ra, đầu lâu rơi xuống mặt đất.

Nhiếp Tiểu Tinh hơi nhẹ nhàng thở ra, sau đó lập tức xoa lấy thân hình mệt mỏi khom lưng chạy về phía siêu thị.

Cửa chính siêu thị đen kịt giống như một cái miệng lạnh băng to như chậu máu.

Khi hắn vén lên màn cửa nhìn tình huống bên trong siêu thị, đập vào mắt là... trên trăm bóng dáng hư thối béo phệ du đãng ở bên trong!

Cả người hắn như rơi vào hầm băng.

Rống! Hủ thi du đãng bên trong siêu thị lập tức ngửi thấy mùi người sống trên người hắn, bộ mặt lộ ra vẻ dữ tợn gầm thét lao đến.

Sắc mặt Nhiếp Tiểu Tinh cực kì khó coi, hắn không nghĩ tới đau khổ giãy giụa lâu như vậy vẫn là đi đến đường cùng.

Phốc!

Bỗng nhiên, một luồng ánh chớp màu tím hiện lên bắn về phía một hủ thi nhân viên phục vụ nữ, sau khi khuôn mặt trái xoan xinh xắn bị hư thối và trở nên dữ tợn kia bị lôi điện bắn trúng lập tức co rút toàn thân, sau đó hóa thành than đen ngã xuống.

Nhiếp Tiểu Tinh chỉ cảm thấy thân thể chợt nhẹ giống như bị ai xách cổ áo kéo về phía sau, cùng lúc đó trong tầm mắt xuất hiện một bóng lưng màu đen lạnh lùng.

Đối mặt với hàng trăm hàng ngàn hủ thi, giống như một pho tượng Chiến Thần đơn độc lạnh lùng!

Cảnh này rơi vào trong mắt hắn tạo nên ấn tượng sâu sắc, cho đến nhiều năm về sau vẫn không cách nào phai mờ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.