Cuồng phong gào thét trước mặt, thổi tới bên người Sơn Lĩnh Vương, lẫn trong cơn gió nó dường như còn ngửi thấy mùi vị của máu tanh. Trầm mặc một lúc, bỗng nhiên ánh mắt của nó nhìn về phia sau lưng Lâm Siêu, có hai bóng người nhỏ bé đang đứng trên đường phố ngập đầy máu, đôi mắt nó lộ ra vẻ kì dị.
Lâm Siêu đứng trên đỉnh đầu Hắc Giao, như Sát Thần hai mắt quét về phía thú triều, gầm nhẹ một tiếng:
“Cút!”
Những con quái vật cấp thấp này tự nhiên là nghe không hiểu lời Lâm Siêu nói, thế nhưng chúng nó có thể cảm nhận được sát khí lẫn trong âm thanh thô bạo, theo bản năng cảm thấy sợ hãi, hoảng sợ nhanh chóng thối lui.
Khi Hắc Giao chết đi, đại dương thú triều cũng nhanh chóng tan vỡ, tất cả lũ quái vật chen lấn dẫm đạp lên nhau chạy trốn, không theo hàng lối đội ngũ nào.
Tất cả mọi người nhìn đàn thú triều đang dần tan vỡ, bọn họ cảm thấy không thể nào tin nổi. Số lượng quái vật của trong biển thú triều này có thể dễ dàng tiêu diệt một tòa căn cứ, thế mà lại bị một mình Lâm Siêu đẩy lùi?
Lâm Siêu nhìn bầy thú triều đàng không ngừng lui lại, lúc này mới thu hồi ánh mắt, vừa mới chuẩn bị tìm kiếm vị trí cổ thương, đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy một tiếng hét phẫn nộ của Lâm Thi Vũ. Ngay lập tức, hắn quay đầu nhìn lại phía sau, sát ý vừa mới nguội đi lại nhất thời bùng phát mãnh liệt!
Hắn nhìn thấy một thân ảnh già nua, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện đằng sau vị trí của Hắc Nguyệt và Phạm Hương Ngữ. Lúc này, đáng tóm lấy Phạm Hương Ngữ đã hôn mê, ở cách đó không xa là Hắc Nguyệt đang nằm trên mặt đất đầy máu của quái vật, dường như đã rơi vào hôn mê. Mà Vưu Tiềm, Lâm Thi Vũ cùng Hoàng Kim Khuyển tất cả đều từ chỗ nấp lao vọt ra chặn ở phía trước mặt thân ảnh già nua đó.
Hứa tư lệnh!
Sát ý trong mắt Lâm Siêu lúc này dường như trở nên ngưng thực. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, ông già này khi chứng kiến sức chiến đấu mạnh mẽ của hắn lại dám ra tay cướp lấy Phạm Hương Ngữ. Đó là một loại hành vi vô cùng ngu xuẩn! Hơn nữa, Hứa tư lệnh tựa hồ am hiểu khả năng ẩn dấu khí tức. Tuy rằng, trong lúc tập trung chiến đấu, cảm ứng của hắn đối với môi trường xung quanh yếu hơn một chút, thế nhưng một khi có người di chuyển tới gần vi trí của hai người đó Lâm Siêu nhất định sẽ nhận ra được!
Hơn nữa, bản thân thực lực của Hắc Nguyệt và Phạm Hương Ngữ cũng không yếu. Cho dù mấy người Lăng Vũ, Uất Kim Hương cùng ra tay, cũng không có khả năng khống chế được hai người đó trong thời gian ngắn.
Bàn chân Lâm Siêu dẫm mạnh một cái, dưới lực chân mạnh mẽ, Lâm Siêu hóa thành một tia chớp lao vút đi, trong vài giây có thể vượt qua quãng đường bảy tám dặm.
Sắc mặt Hứa tư lệnh trở nên dữ tợn, ông ta quan sát cuộc chiến của Lâm Siêu và Hắc Giao, liền ý thức được chiến thuật biển người không có tác dụng với Lâm Siêu. Mà sức chiến đấu của Lâm Siêu cũng không suy giảm, chỉ riêng bộ chiến giáp màu xanh lam Lâm Siêu đang mặc trên người có khả năng phòng thủ còn mạnh hơn cả Hỏa diễm Chiến giáp. Cho dù vũ khí hiện đại cũng không có cách phá hủy, trừ khi sử dụng vũ khí mới nhất mà viện nghiên cứu khoa học đang tiến hành nghiên cứu, thế nhưng tốc độ viên đạn còn thua xa tốc độ di chuyển của hắn.
Hơn nữa, trải qua thủ đoạn nhỏ của Lục Hưng, cùng với sự chứng kiến màn chiến đấu thần kỳ của Lâm Siêu. Lúc này, trong quân đội mọi người đã triệt để mất đi khả năng chiến đấu, cho dù ông ta có truyền đạt mệnh lệnh mạnh mẽ đến thế nào, bọn họ cũng sẽ không giám đánh hết sức mình, cũng chẳng mang lại tác dụng gì.
Muốn có được Phạm Hương Ngữ, chỉ có thể dựa vào chính ông ta mà thôi!
Hơn nữa, khi vừa mới bắt đầu điều động quân đội, ông ta đã không có lòng tin đối với bính lính của mình, điều động nhiều binh lính đến như vậy chủ yều là để đề phòng quái vật tranh cướp. Bên cạnh đó, để cho binh lính tận mắt chứng kiến hình ảnh Lâm Siêu đồ sát giết chết nhân loại, muốn phá hỏng hình tượng cùng danh vọng của Lâm Siêu trong mắt bọn họ.
Khi thấy Hắc Giao không phải là đối thủ của Lâm Siêu, ông ta biết cho dù mình có chính diện tấn công thì khả năng thành công cũng vô cùng nhỏ.
Vì lẽ đó, ông ta chỉ có thể tìm cơ hội tìm cách bắt cóc Phạm Hương Ngữ trước mặt Lâm Siêu. Chỉ cần có thể nắm được nữ nhân này trong tay là ông ta có thể trờ thành người thống trị thế giới này, kết thúc cuộc chiến.
Chỉ là, Hứa tư lệnh không ngờ chính là thực lực của Lâm Thi Vũ và Vưu Tiềm lại ngang bằng so với Thập đại Chiến sĩ. Chỉ một đứa bé bảy tám tuổi trước mặt ông ta tuy rằng thể chất mới cấp ba, nhưng năng lực đã đạt trình đô cấp bốn!
Tuy với năng lực như vậy ở trước mắt ông ta không tính là gì. Thế nhưng nếu vận dụng toàn bộ năng lực cùng với con Hoàng kim Khuyển kia nữa, sẽ khiến cho ông ta chậm lại một chút.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ông ta dừng lại, vút một cái bóng người Lâm Siêu đã xuất hiện trước mặt ông ta.
Sát khí cuồng bạo, dường như trở nên ngưng thực bao phủ bầu không khí xung quanh ông ta. Mùi máu tươi sền sệt tanh nồng, làm gay cả mũi. Ánh mắt Lâm Siêu dường như có thể khiến cho hàn băng phải tan vỡ, nhìn chằm chằm Hứa tư lệnh, cho dù Hứa tư lệnh đã trải qua vô số hoàn cảnh nguy hiếm, chứng kiến vô số thi thể, biển máu, vẫn bị cỗ sát khí kinh người này làm chấn động cả tâm thần.
Có điều, ông ta cũng không có hoảng sợ.
“Người đừng có mạnh động!”
Bàn tay Hứa tư lệnh bóp chặt lấy cổ họng của Phạm Hương Ngữ, ông ta biết cô gái này vô cùng quan trọng với Lâm Siêu, cho dù đó là thứ tình cảm đáng buồn cười hay là lợi ích, ông ta cũng mặc kệ. Địa vị của cô gái này rất trọng yếu đối với Lâm Siêu, đây chính là lợi thế duy nhất để ông ta có thể lợi dụng.
“Thị giác của ta đã được cải tạo tăng lên gấp hai trăm lần, hơn nữa trong cơ thể còn có tế bào thần tính, cho dù tốc độ của ngươi có đạt đến ba trăm lần đi nữa, ta vẫn có thể nắm bắt theo kịp chuyển động của ngươi, sau đó sẽ ra tay bóp chết cô gái này!”
Âm thanh u ám của Hứa tư lệnh vang lên.
Tất cả những binh linh đang quan chiến ở phía xa đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không ai trong bọn họ nghĩ tới Hứa tư lệnh lại có thể xuất hiện ở nơi đó. Hơn nữa, còn bắt cóc một trong hai cô gái, uy hiếp Lâm Siêu.
Hứa tư lệnh phát điên rồi?
Lâm tướng quân chính là Ma Thần trên trời, sức mạnh như vậy, cho dù xuất động tất cả binh lực của căn cứ cũng không thể nào cướp được cô gái kia trong Lâm Siêu được.
Cho dù có cướp được.
Ai có thể chịu đựng nổi cơn lửa giận của Lâm Siêu?
Tất cả bình lính có cảm giác như mình đang nằm mơ, bọn họ hoàn toàn không thể nào hiểu được Hứa tư lệnh đang nghĩ gì trong đầu. Vào lúc này, bất cứ một người lãnh đạo nào cũng đều lựa chọn hòa hoãn để giải quyết vấn đề. Cho dù, hòa hoãn có thất bại, một kẻ quái vật như Lâm Siêu không phải là người mà bất cứ ai có thể đắc tội!
Lẽ nào Hứa tư lệnh còn nắm trong tay lá bài tẩy nào khác?
Sát ý bén nhọn trong mắt Lâm Siêu như đâm thẳng vào da thịt trên mặt Hứa tư lệnh, gằn giọng nói:
“Thả cô ta ra!”
“Ta nói rồi, cô gái này sẽ thuộc về ta!”
Gương mặt Hứa tư lệnh hiện lên một vẻ dữ tợn, trả lời:
“Nếu ngươi dám bước tới một bước, ta sẽ bóp chết nó!!”
Ánh mắt Lâm Siêu như hia lưỡi dao nhìn chằm chằm vào ông ta một lúc, rồi nói:
“Ngươi không phải là Hứa tư lệnh, ngươi chính là kẻ ký sinh trên người ông ta…Hủy Diệt Giả?”
“Ngươi biết điều này?”
Đồng tử trong mắt Hứa tư lệnh thu nhỏ lạ, nói:
“Trên người ngươi có Dẫn Đạo Giả? Không thể nào, ta không cảm nhận được trên người ngươi có bất kỳ tế bào thần tính nào, có lẽ nào…”
Lòng ông ta bỗng nhiên máy động, nếu như mình không cảm nhận được, chứng tỏ đối phương đã rơi vào trạng thái ngủ say!
“Ta biết rồi!”
Hứa tư lệnh dường như tỉnh ngộ, cười gằn một tiếng, nói:
“Ta vẫn tự hỏi không biết tại sao ngươi đột nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy, hóa ra là có Dẫn Đạo Giả. Nhưng nó cũng thật yếu ớt, lại bởi vì sợ hãi hơi thở của ta mà rơi vào trạng thái ngủ say. Ngươi nói không sai, lão già này đã được ta lựa chọn, vốn người ta chọn là là già họ Hà, cũng là người suýt chút nữa trở thành kẻ thống trị căn cứ các ngươi. Không ngờ, kết quả cuối cùng lạ bị ngươi phá hoại, mà hai tiểu hài từ mà ta triệu hồi đến kia cũng bị ngươi giết chết!”
Ông ta tức giận nhìn Lâm Siêu một lúc, sau đó cười lạnh nói:
“May mà tình cách lão già này mềm yếu, không có giết ông ta, bằng không lúc đó tình trang của ta vô cùng suy nhược, rất có thể sẽ phải bồi táng theo lão già kia.”
Hai mắt Lâm Siêu chớp động, tất cả những bí ẩn mà hắn chưa biết, lúc này đều đã được phơi bày.
Hóa ra, hai con rắn kia tấn công căn cứ chính là do bị con Hủy Diệt Giả này không biết đã dùng phương pháp gì triệu hồi tới.
Hơn nữa, ký ức của hẳn trước đây về Hứa tư lệnh chính là một lãnh tụ nhân nghĩa, có đức, tuy rằng ở thời điểm ông ta là người đứng đầu căn cứ Viêm Hoàng chưa làm ra cống hiền gì lớn. Nhưng chủ trương lấy nhân nghĩa đối xử với mọi người đã thu hút hấp dẫn được rất nhiều cường giả gia nhập căn cứ Viêm Hoàng. Hơn nữa, thời gian ông ta nắm giữ căn cứ Viêm Hoàng chỉ kéo dài sáu, bảy năm liền tuyên bố thoái vị, trong suốt thời gian đó cũng không có bất cứ lời đồn xấu nào!
Ở trong tận thế, một người có thể làm được những điều này chính là Phật sống!
Vì lẽ đõ, Lâm Siêu rất yên tâm, thậm chí muốn Lâm Thi Vũ ở lại căn cứ, không cần mạo hiểm ra bên ngoài.
Lâm Siêu vẫn tưởng là, lần này trở về căn cứ, những biến hóa của Hứa tư lệnh chẳng qua là do ảnh hưởng của quyền lợi. Tuy rằng, khả năng này không cao, nhưng đó cũng chỉ là lí do duy nhất hắn nghĩ tới. Nhưng không ngờ, tất cả những chuyện này xảy ra, chính là do hiệu ứng Hồ Điệp do chính mình tạo ra, mà điểm mấu chốt lại xảy ra trên người Hà tư lệnh!
Hà tư lệnh ở kiếp trước, chính là bị trục xuất ra khỏi căn cứ ở thủ đô, ở bên ngoài thành lập một tòa căn cứ khác, xưng vương xưng bá. Đến đời này, do sự giúp đỡ của chính hắn, phe Hứa tư lệnh không bị tổn hại nhiều. Vì lẽ đó, ông ta mới không làm ra những hành động tàn nhẫn, quả quyết trục xuất Hà tư lệnh mới gây ra kết quả như ngày hôm nay.
Lâm Siêu nhất thời trở nên trầm mặc, tất cả những chuyện này xảy ra là ngoài dự liệu của hắn. Có thể nói, chính là dó hắn sớm ra tay, cùng với sự yếu đuối, nhân nhượng của Hứa tư lệnh tạo thành tất cả những điều này.
Đó chính là sự tuần hoàn của nhân quả.
Lúc trước hắn chém giết đại xà, thu dược vinh quang vô thượng, nhưng lại tự tạo ra mầm họa cho ngày hôm nay, suýt nữa làm mất đi danh vọng của mình, như trong cõi u mình, tất thảy đếu là định số.
“Ngươi trước kia đã ký sính trong cơ thể của Hà tư lệnh, tại sao ngươi không cải tạo hay xâm chiếm cơ thể ông ta?”
Lâm Siêu ngẩng đầu nhìn Hứa tư lệnh.
“Kẻ kia chỉ là một con bệnh yếu đuối, làm sao xứng đáng để ta chiếm đoạt!”
“Ta vốn định chờ khi thống trị được căn cứ, mới tìm kiếm một thân thể thượng hạng để giáng lâm, kết quả lại bị kẻ súc sinh là ngươi ngăn cản. Khiến cho ta từ bỏ cơ thể lão già kia chuyển sang cơ thể kẻ này.”
“Có điều, cơ thể lão già này tuy rằng vô cùng kém cỏi, nhưng sau khi năng lực thức tỉnh, lại làm cho có chút bất ngờ. Vì lẽ đó, ta mới xâm chiếm cơ thể của lão. Chỉ là, ý chí của lão già này thật ngoan cường, bằng vào sức mạnh của ta lúc đó mới chỉ có thể làm ý thức của lão ta suy yếu, suy chút nữa thì bị cắn trả!”
“May là, dù sao lão già này cũng chỉ là một kẻ nhân loại có gen cấp thấp!”
Hứa tư lệnh cười lạnh một tiếng, nói:
“Nói đến, ta cũng muốn cảm tạ ngươi, vốn là ta chỉ muốn xâm lấn ý thức của hắn mà thôi, nhưng lão già này vô cùng cảnh giác, có lẽ chỉ vài tháng nữa ta mới có thể triệt để xâm lấn toàn bộ tâm thần lão ta. Mà người lại vì cô gái này mà phản bội lại lão ta, dưới sự khống chế của ta lão già này đã biến thành bạo quân, sự phản kháng của ngươi đã kích thích tinh thần của hắn. Lại được ta thêm dầu vào lửa, trực tiếp nhấn chìm toàn bộ lý trí của hắn, lúc này ta mới có thể hoàn toàn tri phối hắn.”