Trọng Khải Mạt Thế

Quyển 6 - Chương 223: Đại nghĩa



Dịch giả: Chu Cường

Rầm rầm!

Lúc này, ở lối vào xuất hiện Khải va một người Titan mặc giáp đen. Người Titan này cao chín mét, cả người toát ra một cỗ khí tức hoang dã. Tóc tai rối tung, tán loạn che khuất một nửa gương mặt màu cổ đồng, chỉ lộ ra một con mắt lạnh lẽo, sắc bén.

“Là Cách!”

Trên mặt Ngô lộ ra mấy phần kính nể.

Ly liếc nhìn Cách một chút rồi nói với Lâm Siêu:

“Hắn là người mạnh nhất trong số chúng ta, quyền thuật xuất thần nhập hóa, ngươi phải cẩn thận, đừng để hắn tiếp cận.”

Lâm Siêu ngẩng đầu nhìn về phía Cách.

Hai ánh mắt một cao một thấp đối diện nhau.

Toàn bộ đấu trường trở nên yên tĩnh, một bầu không khí khiếp đảm bao trùm toàn bộ mọi người.

Cách bỗng nhiên nở nụ cười, nói:

“Ngươi chính là người đến từ bên ngoài. Ngươi đã thu phục được Ngô. Có thể đáp ứng mọi yêu cầu của Ly, chứng tỏ thực lực của người không có vấn đề. Ít nhất là có đủ tư cách mang ta rời đi, ta đồng ý đi theo ngươi.’

Lâm Siêu sửng sốt, không nghĩ tới không cần giao đấu, Cách lại đồng ý làm tùy tùng của hắn.

“Ngươi nói ai lắm chuyện, cái này ta gọi là nguyên tắc!”

Ly liếc Cách một cái, nói:

“Ngươi không so đấu với hắn, thì làm sao biết ai mạnh ai yếu?”

Cách mỉm cười, nói:

“Người có thể dùng một quyền đánh bại Gai, thì yếu ở chỗ nào? Ta nghe Vu Chủ nói về thế giới bên ngoài. Đó là bản thổ, là cố hương của chúng ta. Nghe nói, nơi đó đang bùng phát đại nạn, thế giới đó rất xinh đẹp, có rừng rậm xanh thẳm, có sông, có hồ, có biển rộng, ta rất muốn được đi xem.”

Nói tới chỗ này, hắn dừng lại, cúi đầu nhìn Lâm Siêu, mỉm cười nói:

“Ta sẽ trở thành tùy tùng của ngươi. Tuy nhiên, ta có một yêu cầu nhỏ, hi vọng ngươi có thể đáp ứng.”

“Lại là yêu cầu?”

Lâm Siêu liếc nhìn Ly một chút, rồi nói với hắn:

“Nói đi.”

“Ta không thích bị ràng buộc, hi vọng ngươi có thể cho ta một ít thời gian tự do. Ta muốn đi ra nhìn ngắm thế giới bên ngoài.”

Cách dùng thái độ thành khẩn nói.

Lâm Siêu nhìn hắn một lúc, rồi chậm rãi lắc đầu, nói:

“Tạm thời không được. Ta có một căn cứ, ta cần các người làm thủ hộ. Trong thời gian tới có lẽ sẽ bị tấn công. Vì lẽ đó, ta cần các ngươi ở lại nơi đó, chờ sau khi ổn định, ta mới có thể cho các ngươi được tự do.”

Cách trầm ngâm một chút, nói:

“Cần bao lâu mới có thể ổn định?”

“Khó nói.”

Lâm Siêu không có câu trả lời chính xác cho hắn.

Cách khẽ cau mày, trong lòng có chút do dự, một lúc sau, hắn mới khẽ thở dài, nói:

“Được, ta đáp ứng.”

Ly nhún vai một cái, nói với Lâm Siêu:

“Chúng ta đều không có lựa chọn khác, phong ấn di tích đã mở ra, người bên ngòai sẽ không ngừng tiến vào. Cho dù chúng ta không đi với ngươi, thì sớm muộn cũng bị người khác đánh bại. Ta nghe Vu Chủ nói, mỗi khi phong ấn được mở ra, phần lớn dũng sĩ trong bộ lạc sẽ được lựa chọn để đi ra ngoài. Đồng hành cũng với những người đến từ bên ngoài tham gia chiến đấu, đây có lẽ chính là sỗ mệnh của chúng ta.”

“Chúng ta có thể chiến thắng đại nạn chứ?”

Ngô dùng đôi mắt tò mò nhìn Lâm Siêu.

“Có lẽ…”

Từ sâu trong đáy lòng Lâm Siêu khẽ thở dài một tiếng. Chiến thắng đại nạn? Hiện nay, đại nạn chính là bệnh độc bùng phát, xác thối và quái vật được sinh ra. Những thứ này đều là cơn đại nạn đối với loài người. Hơn nữa, xác thối và quái vật xuất hiện, đã phá vỡ một cách nghiễm trọng hệ sinh thái của trái đất. Tử đó sẽ phát sinh rất nhiều vấn đề không thể nào dự đoán trước được.

Giống như động đất, sóng thần, núi lở…

Muốn chiến thắng hồi đại nạn này, thật vô cùng khó khăn.

…………..

“Thật không nghĩ tới, ngài lại mạng ba người bọn họ đi.”

Antonia nhìn ba người đứng sau lưng Lâm Siêu, thở dài nói:

“Để bọn họ rời khỏi bộ lạc, thật là có chút không nỡ.”

Lâm Siêu hỏi:

“Bọn họ rời khỏi bộ lạc, nếu như bộ lạc bị Hoạt thi tấn công, các ngươi có đủ sức chống lại không?”

“Đương nhiên có thể.”

Antonia khẽ cười nói:

“Chúng ta đứng sừng sững tồn tại đã hàng nghìn năm như vậy, có tình huống gian khổ nào chưa từng gặp qua, chuyện nhỏ này có tính là gì. Huống hồ, nền văn minh của các ngươi đang gặp tai ương, đang cần sự trợ giúp của chúng ta, đương nhiên sẽ phải xuất lực mà giúp đỡ.”

Lâm Siêu nhìn Antonia, trong lòng dấy lên một cảm giác tôn kính, thấp giọng nói:

“Đa tạ!”

Uất Kim Hương và Trương Thiên Sư trong lòng hai người bọn họ cũng dâng sự tôn kính. Trên địa cầu, có nhiều quốc gia khác nhau, nhiều màu da khác nhau, vì lẽ đó mới xảy ra chiến tranh. Mà tộc người Titan xuất xứ cách biệt từ kỷ Thái dương, lại có lòng trượng nghĩa, quên mình vì người khác, thực sự khiến cho bọn họ cảm động và kính phục. Đến cả người luôn biểu hiện vẻ lạnh lùng như Lăng Vũ, cũng thu hổi vẻ mặt, từ trong đáy lòng thể hiện là sự tôn kính.

“Thời gian đã không còn sớm, chúng ta trở về thôi.”

Antonia mỉm cười nói.

Mấy người Lâm Siêu cùng gật đầu.

Ba người Cách, Ly, Ngô đi theo sau lưng Lâm Siêu.

Những người khổng lồ ngồi ở trên khán đài cảm thấy có chút mất mát không muốn rời xa ba vị dũng sĩ trong lòng của bọn họ. Đó là ba dũng sĩ mạnh nhất. Thế nhưng, giờ đã trở thành tùy tùng của những người ngoại lai, rời khỏi nơi này, đi ra thế giới đầy rẫy nguy hiểm bên ngoài.

Nhìn bóng lưng những vị dũng sĩ rời khỏi, rất nhiều người Titan chỉ có thể yên lặng tiếc nuối.

………..

“Cánh cửa di tích sau ba ngày nữa sẽ mở ra.”

Đứng trên bậc thang của Thần Điện, Lâm Siêu nói với ba người Cách, Ly, Ngô:

“Chờ sau khi cánh cửa mở ra, chúng ta sẽ rời đi. Trong ba ngày này, các ngươi có thể nói lời từ biệt với người thân, bằng hữu của mình. Đi ra bên ngoài là sống hay chết không thể nói trước.”

“Ừm!”

Ngô nhẹ nhàng gật đầu.

Cách và Ly đều im lặng không lên tiếng. Cách từ nhỏ đã lớn lên cùng với động vật nơi hoang dã, không cha không mẹ. Sau đó, hắn được Vu Chủ thu nhận, mỗi ngày đều ở bên ngoài hoang dã rèn luyện, không tiếp xúc với người lạ. Khi hắn đứng trong đội ngũ dũng sĩ Hắc Vũ, người duy nhất có thể nói chuyện với hắn chỉ có Ly.

“Ta có thể dem một ít đồ dùng ra ngoài không?”

Ly hỏi.

Lâm Siêu khẽ gật đầu.

“Khoảng thời gian này, ta muốn các ngươi giúp ta một chuyện.”

Lâm Siêu mô tả cho ba bọn họ hình dáng, màu sắc của Thần thảo, rổi nói:

“Loại thực vật này, ta muốn rất nhiều, các ngươi có biết chỗ nào có không?”

“Đây không phải là Vu thảo sao?”

Ly cảm thấy kỳ quái nói:

“Ngươi cần thứ này làm gì, loại thực vật này đối với chúng ta chẳng có tác dụng gì, thậm chí dùng lửa đốt cũng không dễ dàng thiêu hủy được nó.”

“Tác dụng ta tự biết, trong ba ngày này, các ngươi giúp ta thu hoạch loại thực vật này. Ta muốn mang ra bên ngoài, không muốn bỏ sót bất cứ một cái cây nào.”

Lâm Siêu nói cho ba người bọn họ vị trí của những cây Thần thảo trước đó hắn tìm thấy:

“Chờ đến lúc rời đi, hãy chuẩn bị vài cái bao lớn, tất cả đều mang ra bên ngoài.”

“Được thôi.”

Ly cảm thấy có chút hứng thú trả lời.

“Đợi lát nữa ta muốn đi đến Anh hùng sơn, muộn nhất là vào thời điểm này ngày thứ ba ta sẽ quay lại bộ lạc. Chúng ta sẽ tập hợp ở cổng lớn của bộ lạc.”

Lâm Siêu nói với ba người bọn họ.

“Ngươi muốn đi Anh hùng sơn?”

Cách, Ly và Ngô đều tỏ ra e ngại.

“Quá nguy hiểm!”

Cách nhíu mày nói:

“Cho dù là ta và Ly, cũng không dám thâm nhập Anh hùng sơn. Nơi đó là nghĩa địa, tất cả anh hùng đều đã phục sinh. Đâu đâu, cũng xuất hiện Vong Anh Giả. Một khi hành tung bị bại lộ, rất có thể sẽ bị vài ba Vong Anh Giả truy sát. Nếu như không may mắn, có khả năng sẽ đụng độ với bảy, tám Vong Anh Giả. Cho dù đó là Antonia hay Vu Sứ cũng sẽ gặp nguy hiểm.”

“Ta biết, ta tự có phương pháp bảo mệnh.”

Lâm Siêu trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.