Trọng Khải Mạt Thế

Quyển 6 - Chương 231: Mất hi vọng



Dịch giả: Chu Cường

Hứa Tư lệnh là người phục hồi lại phản ứng đầu tiên, ông ta quan sát kỹ những người khổng lồ này, có cảm giác dường như bọn họ không có ác ý, mới chậm rãi tiến đến, giọng nghi ngờ hỏi Lâm Siêu:

“Bọn họ là ai?”

“Thổ dân trong di tích.”

Lâm Siêu cảnh giác nhìn những người đang vây xung quanh, cũng không có nói rõ. Vì e ngại trong những người này có thể sẽ có gián điệp từ căn cứ khác lẻn vào. Nếu giá trị của di tích Titan bị tiết lộ ra ngoài, rất có thể sẽ khiến cho những căn cứ khác chú ý. Tuy rằng, hiện tại không có căn cứ nào lớn mạnh hơn Viêm Hoàng. Nhưng có ai đảm bảo rằng sau này không có, chỉ cần có cơ hội là rắn độc sẽ xuất hiện.

“Tinh huống cụ thể, đợi lát nữa Uất Kim Hương và Lăng Vũ sẽ báo cáo tỉ mỉ. Chỉ cần mọi người đừng chủ động khiêu khích bọn họ, bọn họ sẽ không làm ai bị thương.”

Hứa Tư lệnh ngay lập tức ý thức được nơi đây không phải là chỗ thích hợp để nói chuyện, liền gật đầu.

Phía sau Lâm Siêu, những người khác lần lượt xuất hiện, trong đó phần lớn thương bệnh binh. Hơn nữa, bởi vì thời gian bị thương đã lâu, vết thương đã bị hoại tử, không có cách nào chữa trị, chỉ đành phải cấy ghép chân tay giả bằng máy.

Mọi người trên đường phố khi nhìn thấy tình trạng của những vị tướng quân và giáo quan thì không khỏi lo lắng.

“Người kia không phải là Chu tướng quân sao, là người xếp ở vị trí năm mươi trên bảng Chiến thần, làm sao mà mất một cánh tay vậy?”

“Không phải là lính trinh sát đã thăm dò hết một lượt rồi sao? Tại sao lại bị tổn thương nặng đến vậy, mà số người dường như không còn nhiều.”

“Thập đại Chiến sĩ đâu, sao không thấy một ai?”

Trên đường phố bốc chốc rơi vào hỗn loạn, nếu như tất cả Thập đại Chiến sĩ đã bỏ mình ở bên trong di tích. Thì đó chính là một sự đả kích lớn đối với bọn họ.

Hứa Tư lệnh nhìn thấy những tướng quân và giáo quan bị thương tật, không khỏi xót xa. Trong mắt lộ ra một sự đau sót. Trước đó, căn cứ đã tiến hành hai lần thăm dò di tích. Mỗi lần thăm dò là bị tổn thất vô số tinh anh. Thế nhưng, không nghĩ tới, lần này lại xuất hiện thương vong cao như vậy.

“Mấy người Uất Kim Hương vẫn còn sống chứ? Tại sao không thấy bọn họ đi ra?”

Hứa Tư lệnh nhìn về phía lối vào di tích thấy không còn ai xuất hiện nữa, liền vội vàng hỏi Lâm Siêu.

Lâm Siêu khẽ lắc đầu, nói:

“Bọn họ đang đợi Ba Minh, nhưng Ba Minh có khả năng đã….gặp nạn.”

“Cái gì”

Thân hình Hứa Tư lệnh chấn động, hai mắt mở to, chân tay toàn thân lạnh lẽo.

Choang!

Ở trong môt góc phố có một thiếu nữ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi. Tay ôm một cái lọ thủy tinh. Khi nghe lời thấy lời Lâm Siêu nói, cái lọ thủy tinh đang ôm trong tay bất ngờ rơi xuống đất vỡ tan tành, mà thiếu nữ không hay biết. Da mặt thiếu nữ trở nên tái nhợt, hoảng hốt nhìn bóng lưng của Lâm Siêu. Vừa nãy, Lâm Siêu và Hứa Tư lệnh nói chuyện, mặc dù âm thanh rất nhỏ, đã bị âm thanh hỗn loạn nhấn chìm, thế nhưng vẫn bị người thiếu nữ đó nghe được.

Hắn…đã chết?

Cơ thể thiếu nữ run rẩy không ngừng, có cảm giác sức lực toàn thân đã bị rút sạch. Nếu như có ngươi để ý, sẽ vô cùng kinh ngạc khi phát hiện ra trên vai thiếu nữ này có đeo một huân chương bằng bạc, có khắc chữ “ ”*

*Nguồn UU nó chỉ ghi vậy, chỉ có hai dấu “”, không rõ chữ gì.

Huân chương màu vàng đại biểu cho Thập đại Chiến sĩ, còn màu bạc đại biểu chiến sĩ dự bị.

Thiếu nữ không có gì đáng chú ý này không ngờ lại là một chiến sĩ dự bị.

Thiếu nữ siết chặt bàn tay, hàm răng cắn chặt lấy môi làm bật cả máu. Cơn đau thể xác nhưng không thể nào so sánh bằng nỗi đau trong lòng.

Trong đầu thiếu nữ lúc này, đang nhớ về hình ảnh quen thuộc.

Bên dưới bóng đêm hắc ám, tận thế giáng lâm.

Mẹ minh liều mạng che chắn, đẩy mình chạy thoát, rồi sau đó bà bị người cha điên cuông cắn xé đến chết.

Thiếu nữ đau đớn gạt nước mắt chạy trốn, một mình lang thang trong tuyệt vọng và đói khát trong thành phố.

Khi nằm cuộn tròn trong một xó xỉnh nào đó. Khóc đến cạn nước mắt, đói khát chỉ còn da bọc xương. Bỗng một ngày nào đó, có một luồng ánh sáng chiếu lên người, thiếu nữ ngẩng đầu lên, thấy trong ánh mặt trời chói lóa trước mắt, là một gương mặt mơ hồ, với một nụ cười nhếch mép.

Khoàng khắc đó thiếu nữ cảm thấy dường như thời gian đã dừng lại.

Sau đó, thiếu nữ đi theo người đàn ông kia, tiến vào căn cứ, có ăn, có uống, còn có một thứ so với đồ ăn còn quý giá hơn….đó chính là lòng người ấm áp!

Nụ cười của hắn, chính là động lực để mình sống tiếp.

Sau đó, dưới sự giúp đỡ của Ba Minh, thiếu nữ đã thức tỉnh năng lực của chính mình. Sau khi năng lực thức tỉnh, rất nhanh đã được thông báo lên trên. Sau đó, thiếu nữ được chọn làm người kế nhiệm Lăng Vũ. Nếu Lăng Vũ hi sinh trong chiến đấu, thì thiếu nữ đó sẽ trở thành một thành viên trong Thập đại Chiến sĩ.

Từ một con vịt xấu xí, có cơ hội lột xác biến thành thiên nga.

Thế nhưng, thiếu nữ đã từ chối cơ hội đó bời vì không muốn rời xa người đàn ông này. Tuy rằng, cơ hội phát triển vô cùng lớn, thế nhưng không thể sánh được với nụ cười của người đàn ông đó.

Cuối cùng dưới thái độ kiên quyết của mình, thiếu nữ đã trở thành chiến sĩ dự bị.

Vốn tưởng rằng sẽ mãi được ở cạnh nhau.

Thế nhưng, khi nghe tin sét đánh, thiếu nữ cảm thấy vông cùng choáng váng, bối rỗi, trong đầu trở nên trống rỗng. Cả người lạnh lẽo như băng, giống như máu trong cơ thể đã bị đóng băng.

Một lúc lâu sau.

Thiếu nữ mới cúi đầu xuống, nhặt một mảnh giấy gấp gọn nằm giữa đổng mảnh vỡ của lọ thủy tinh, trên tờ giấy có viết mấy dòng:

“Vĩnh viễn làm người dự bị…”

Ước nguyện nằm trong lòng bàn tay của nàng, đã biến mất không còn.

…..

Bộ Tổng tư lệnh căn cứ!

Trước cửa có ba người khổng lồ đang đứng, khí tức vô cùng hùng hậu, khiến cho những binh lính có trọng trách bảo vệ đứng từ xa không khỏi nhỏ giọng nói chuyện.

Trên tầng cao nhất của tòa nhà, Lâm Siêu đang ngồi trên ghế salong kê sát cửa sổ, nhìn ba người đứng trước mặt. Theo lời giới thiệu của Hứa Tư lệnh, trong ba ngườ này, có hai người là kỹ sư thủy điện cao cấp, người còn lại chính là vị kiến trúc sư nổi tiếng.

Ở thời đại trước đây, tên tuổi của bọn họ vô cùng nổi tiếng.

Thế nhưng, hiện tại biểu hiện của bọn họ khi đứng trước mặt Lâm Siêu rất rụt rè, khiêm tốn. Sau khi trải qua nửa năm sinh tồn trong tận thế, hoàn cảnh đã gột rửa tính cách bọn họ. Bọn họ biết được người thanh niên trước mặt bọn họ có địa vi vô cùng cao quý. Cho dù có là tướng quân thì cũng không dám có thái độ gì khi đứng ở đây.

“Bọn họ chí là nhân tài của Viêm Hoàng. Cậu xem có được hay không, nếu không đủ, tôi sẽ gọi thêm người.”

Hứa Tư lệnh có chút tiếc nuối, mặc dù ông ta che dấu rất kỹ, thế nhưng trong mặt ông ta lộ ra vài phần đau xót. Lần đi vào di tích, căn cứ tổn hao quá lớn. Đặc biệt là Ba Minh, cho dù mười vị tướng quân vinh dự cũng không bù đắp được.

Lâm Siêu biết ông ta đang chìm trong nỗi đau xót, nhưng hắn cũng không lên tiếng an ủi. Vốn là một người mạnh mẽ, hơn nữa tử vong đối với hắn mà nói chỉ là một việc rất đỗi bình thường. Việc Ba Minh không may bỏ mình, chỉ khiến cho hắn cảm thấy có chút tiếc nuối mà thôi. Trong thời tận thế này, cái chết đã là một việc quá đỗi bình thường. Muốn tiếp tục tồn tại thì phải giác ngộ, cho dù là hắn hay Lăng Vũ và Uất Kim Hương, một lúc nào đó cũng sẽ chết đi trong lúc đang làm nhiệm vụ!

Nếu vẫn còn sống hắn sẽ liều mạng giãy dụa. Nhưng nếu đến thời khắc tử vong hắn sẽ thản nhiên đối mặt.

“Được rồi, cả ba người bọn họ.”

Lâm Siêu đứng lên, mọi việc đều đã giải quyết xong. Đã đến lúc quay lại căn cứ của chính mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.