Nghỉ đông là kỳ nghỉ mà rất nhiều người mong chờ, bởi vì giữa kỳ nghỉ đông còn có thêm Tết âm lịch, đây là ngày cả gia đình quây quần, nên không cần biết điều kiện kinh tế trong gia đình tốt hay không, mọi người đều nghĩ mọi cách mua đầy đủ đồ dùng Tết, quét dọn nhà cửa sạch sẽ, là phong tục tống cựu nghênh tân, có người còn rất chú ý ngày hai ba tháng chạp cúng ông Táo, để ông Táo lên trời báo cáo điều tốt, chứ không phải kể tội mình.
Bất quá theo sự phát triển của thời đại, mọi người ngày càng chú trọng đến truyền thống văn hóa tâm linh, phong tục cúng ông Táo ngày hai mươi ba tháng chạp, cũng đã bị một phần người trẻ quên đi.
Ngược lại một vài thế gia, lại kính cẩn cúng ông Táo, dâng cống phẩm, thắp hương, làm lễ cúng, để những thế hệ tiếp theo trong gia tộc, vĩnh viễn bền vững.
Sáng hai mươi ba, Cố Ninh Chiêu lên xe về nhà lớn, Trầm Thiệu cũng không muốn ở một mình trong biệt thự, dứt khoát lên xe đến công ty.
Vì Phi Đằng ngày càng phát triển, một tầng lầu đã không còn đủ chỗ, nên Trầm Thiệu liền vung tay thêu luôn ba tầng, để mỗi ngành đều có đầy đủ không gian làm việc. Khi đứng trong thang máy, cậu nghiêm túc suy nghĩ, đợi thêm hai năm nữa, có lẽ cậu cũng nên suy tính xây dựng một cao ốc văn phòng cho riêng mình, cứ thử nhìn thế gia kinh thành Cố thị, Từ thị đều có cao ốc của riêng họ, khí phái đến mức chỉ liếc mắt cũng đã thấy được, không hổ là đại gia truyền thừa trăm năm.
Cậu làm sếp cũng có văn phòng riêng, bên trong trang bị đầy đủ vật tư làm việc, phù hợp với địa vị ông chủ của cậu. Vừa bước vào, đã có nhân viên nhìn thấy, dọc đường đi rất nhiều người chào cậu.
"Chào sếp."
"Chào."
Bước vào văn phòng, Trầm Thiệu nhận ra chậu cây cảnh trên bàn mình được chăm sóc rất tốt, mở máy tính trên bàn lên, thực tế trong đó cũng không có tư liệu gì nhiều, có một vài phần mềm mà cậu cùng vài nhân viên đáng tin cùng nghiên cứu, những số liệu nghiên cứu đều nằm hết trong ổ cứng di động và máy tính cá nhân.
Cậu mở một phần mềm theo dõi, phát hiện máy tính của mình bị người khác mở, vì thời gian khởi động máy ngay lúc cậu đang ở nước ngoài tham gia trận đấu.
Khẽ nhíu mày, Trầm Thiệu nhấc điện thoại nội bộ, gọi Trịnh Trung vào.
"Sếp, đã xảy ra chuyện gì?" Trịnh Trung nghe trong giọng nói của Trầm Thiệu qua điện thoại như có chuyện gì, vội vàng chạy vào, thấy nét mặt Trầm Thiệu hơi phức tạp, lo lắng hỏi, "Xảy ra chuyện gì vậy?".
"Đến đây đi." Trầm Thiệu gọi Trịnh Trung đến bên cạnh, chỉ vào màn hình máy tính, nói, "Anh nhìn đi."
Trịnh Trung nhìn vào màn hình, nhận thấy là hình chụp phòng làm việc của sếp, lại nhìn kỹ, căn bản không phải hình chụp, mà là video theo dõi, vì cảnh sắc trong phòng gần như không có sự thay đổi, nên khi anh vừa nhìn, còn tưởng là hình chụp.
Ngay khi anh còn nghĩ trong đoạn video sẽ không có gì xảy ra, đã thấy Trầm Thiệu tua nhanh thêm, đoạn clip chuyển sang đen thui, có lẽ là buổi tối, Trịnh Trung nghĩ thầm.
Đột nhiên, ánh sáng chợt lóe, có người cầm đèn pin bước vào, bóng người mờ nhạt bước đến cạnh máy tính, mở lên, Trịnh Trung mới thấy được rõ người nọ là ai. Là quản lý cấp cao, ngay tức khắc anh đã biết được người nọ muốn làm gì, "Hắn là tổ trưởng nhỏ của phòng Quảng cáo, tháng trước sếp gạt bỏ vài ý tưởng quảng cáo của hắn, nhưng lúc đó hắn cũng không biểu hiện bất mãn gì cả."
Trầm Thiệu chụp lại vài tấm ở nhiều góc độ, xoa xoa chân mày nói: "Báo cảnh sát!"
Trịnh Trung hơi ngạc nhiên nhìn Trầm Thiệu, với năng lực hiện tại của Trầm Thiệu, muốn trừng trị một người như vậy là chuyện nhỏ, nhưng lại có thể kéo người đứng sau lưng người nọ ra, bây giờ chỉ báo cảnh sát thôi, không phải quá dễ cho người kia rồi sao?
Trong kinh doanh, ghét nhất là loại ăn cắp bí mật thương nghiệp, nếu không phải sếp đề phòng chắc chắn, lỡ như người này thực hiện được, Phi Đằng của họ chẳng phải sẽ bị lung lay sao.
"Tội ăn cắp bí mật công ty của hắn tuy không lớn, bất quá sau này đừng mong làm việc ở bất kỳ đâu nữa." Trầm Thiệu khoát tay, "Chúng ta kinh doanh đàng hoàng, không sử dụng thủ đoạn."
"Người này cũng khá thông minh, có thể là hết giờ làm vẫn không đi, đợi đến tối khuya mới ra tay." Trong thang máy có camera, cửa ra vào ở mỗi tầng lầu cũng có, nên người này sợ bị phát hiện, liền dứt khoát ở lại công ty không ra, lúc tan tầm nhiều người như vậy, ai mà để ý được người nào không ra khỏi công ty đâu, gần như cũng có thể coi là thiên y vô phùng. Chỉ là hắn không ngờ trong phòng làm việc của sếp có gắn thiết bị theo dõi, mà ai cũng không biết chuyện này, lại thêm sếp cẩn thận như vậy, căn bản sẽ không lưu giữ bí mật vào máy tính ở công ty. Trịnh Trung nhìn quanh căn phòng, tuy không biết ông chủ gắn thiết bị theo dõi ở đâu, nhưng anh có thể khẳng định, trong phòng này không dưới ba máy theo dõi.
"Chỉ mới gắn trước khi ra nước ngoài." Trầm Thiệu nói. "Bình thường cũng không mở thường xuyên."
Vừa giải thích, cũng vừa tỏ ý tin tưởng vào sự tài giỏi của Trịnh Trung, tuy Trầm Thiệu nói rất thờ ơ, nhưng với Trịnh Trung, là câu nói không thể tốt hơn.
Là người làm công ăn lương, trừ bỏ có thể nhận đủ lương, được sự tin tưởng và coi trọng của ông chủ cũng rất quan trọng.
"Khoảng thời gian trước đây, có người bạn giới thiệu nhân tài với tôi, tôi để anh ta đảm nhiệm vị trí giám đốc một ngành hàng khác của Phi Đằng, sau này anh quản lý công ty mạng, anh ta quản lý sản phẩm phụ, tôi có thể thoải mái hơn một chút." Trầm Thiệu ngả người ra sau dựa vào lưng ghế, "Hai năm anh cũng vất vả, đợi đến cuối năm, tôi nhất định sẽ gửi anh một bao thư thật dày."
"Vậy cám ơn sếp." Trịnh Trung thở một hơi trong lòng, anh cũng nghe được người của Cố nhị thiếu giới thiệu Tống Hà với Trầm Thiệu, Tống Hà tuy nhỏ hơn anh vài tuổi, nhưng anh cũng giao tiếp với y, là một thanh niên rất có năng lực, anh vốn lo rằng có thêm một người như vậy, sẽ khó tránh có lúc sếp không vừa lòng với anh, sẽ trọng dụng Tống Hà. Hiện tại Tống Hà và anh được phân công quản lý công ty khác nhau, làm mối băn khoăn trong lòng anh tiêu tan, "Tống Hà là một người có khả năng, sếp cần phải giữ cậu ta lại."
Tâm bệnh giải trừ, giúp đồng sự mới khen vài câu, coi như tạo ấn tượng tốt với người mới trước mặt sếp cũng được.
"Anh ấy thật sự rất giỏi, nhưng kinh nghiệm xử lý vẫn thua anh một bật, để anh ta chạy đua với mấy sản phẩm phụ mới ra mắt của công ty, coi như rèn luyện." Trầm Thiệu cười cười, "Công ty ngày càng phát triển, với tôi, chính là chuyện tốt nhất."
Trịnh Trung cười đồng ý, báo cáo với Trầm Thiệu một vài việc trong công ty, ra khỏi văn phòng của sếp, liền lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
Cả Bắc Kinh bây giờ đều biết Trầm Thiệu là người Cố gia che chở, Trầm Thiệu đuổi người cũng vang dội, vị tiểu tổ trưởng quảng cáo cũng không làm được gì khác, mà không có người nào nói ông chủ sai, dù sao cũng căn cứ vào quy trình của luật pháp, quang minh chính đại.
Cậu biết rất rõ, Phi Đằng phát triển ngày càng nhanh, dù có Cố thị ở phía sau, thì người săm soi Phi Đằng cũng sẽ ngày càng nhiều. Nhân vi tài tử, điểu vi thực vong (người cần có tiền, chim cần có ăn), chưa biết chừng có người vẫn luôn nghi ngờ, Cố gia có thật sự chiếu cố Trầm Thiệu hay không. Nên dưới áp lực của lợi ích, xuất chiêu với Phi Đằng, cũng không phải không thể.
Nên lần đầu tiên xảy ra việc như vậy, ông chủ ra tay độc như thế, không thể nghi ngờ là giết gà dọa khỉ, để những nhân viên khác biết rằng, trộm bí mật công ty có kết quả như thế nào.
Sau khi báo án, không đến mười phút, xe cảnh sát đã dừng bên dưới, so với tình hình giao thông ở Bắc Kinh, tốc độ như vậy đã ghê gớm lắm rồi. Trong tòa nhà này không công ty của thế gia, nhiều người thấy xe cảnh sát đến, đều ít nhiều ngạc nhiên, không biết công ty nhà ai xui xẻo như vậy.
Về phần một vài công ty trốn thuế nghiêm trọng, nghe nói xe cảnh sát đậu ở dưới, trong bụng có hơi nhột nhột, đến khi biết được cảnh sát đến công ty Phi Đằng gần đây khá nổi tiếng, mở thở phào một hơi.
Sau khi nghe ngóng, biết trong Phi Đằng có nhân viên trộm bí mật công ty, còn bị nắm chắc chứng cứ, nên đã bị dẫn đi. Đây là chuyện rất đáng để tám, khiến không ít nhân viên lén bàn tán, nhiều người cảm thấy ông chủ Phi Đằng quá mềm lòng, mấy chuyện này mà giao cho cơ quan luật pháp, cũng không bị xử quá nặng, còn không bằng tìm ra người phía sau chỉnh cho một trận.
Những nhân viên đó không biết, nhưng ông chủ những công ty khác thì lại hiểu rõ, nhân viên bị dẫn đi kia, sau này có thể sẽ vô cùng hối hận với quyết định trộm bí mật công ty của mình, đây là Bắc Kinh, có thế gia triển vọng của Bắc Kinh, lẽ nào Cố gia ở phía sau Phi Đằng có thể không giúp ông chủ Phi Đằng chỉnh người được sao?
Nếu ông chủ là một người mềm lòng không tính toán, Phi Đằng có thể phát triển nhanh và chắc như vậy được sao? Có đôi khi người vô cùng tàn nhẫn lại không phải người cầm đao, mà là người vô hại luôn mỉm cười.
Còn Trầm Thiệu chính là ông chủ Phi Đằng đã đồn khắp tòa nhà, nếu tin đồn là thật, vậy Phi Đằng càng không thể đắc tội, đây chính là nhân tài mà quốc gia coi trọng, người như thế, người bình thường ai dám đắc tội?
Cũng may Phi Đằng cũng không đưa mọi việc công bố, sau khi nhân viên trộm bí mật bị dẫn đi, trong Phi Đằng từ trên xuống dưới vẫn làm việc bình thường, không có ai rảnh rỗi nghe ngóng tin đồn, một hai ngày sau, cũng không còn ai nhiều chuyện nữa.
Sự việc của công ty cũng không ảnh hưởng đến tâm tình Trầm Thiệu, đến khi công ty bắt đầu nghỉ Tết, cậu bắt đầu mua đồ Tết, những thứ này nọ như các loại mứt trái cây, gà vịt thịt cá chuẩn bị cho Tất niên cậu đều mua một ít mang về. Mấy ngày này, tuy Cố Ninh Chiêu cực kỳ bận rộn, nhưng mỗi ngày vẫn đều nhín chút thời gian rảnh tìm đến Trầm Thiệu, sau đó lại bị cha mẹ y vội vàng gọi đi, vì thế cho nên, một chút ưu thương cô đơn trong lòng Trầm Thiệu cũng bị xua tan.
Ba mươi tết, nhóm giúp việc trong biệt thự cũng đã về nhà, ngay cả bác Bạch cũng được con gái đón về nhà ông, trong biệt thự trừ hai vệ sĩ, không còn người nào khác.
Sáng sớm Trầm Thiệu đã xuống giường, vì biệt thự không phải của cậu, nên cậu cũng không tự tiện dán câu đối Tết, chỉ treo ở cửa chính hai cái đèn lồng đỏ, sau đó vào bếp nấu một nồi sủi cảo, dọn ra ba chén lớn, cùng hai vệ sĩ ăn hết sạch nồi sủi cảo.
Ăn sủi cảo xong, Trầm Thiệu bắt đầu chuẩn bị cơm trưa, cơm đoàn viên quan trọng là phong phú, hơn nữa không so sánh ngày thường với ngày Tết, mang ý nghĩa cả năm đều có thừa.
Hai vệ sĩ, một ra ngoài kiểm tra tòa nhà, một ở lại giúp Trầm Thiệu, cơm trưa rất phong phú. Ba người đều là kiểu một người ăn no cả nhà không lo đói, đối với họ, bữa cơm trưa này ăn có tư có vị, liên hệ giữa hai vệ sĩ và Trầm Thiệu cũng thân thiết hơn một chút.
Đến tối, Trầm Thiệu chuẩn bị tốt một bàn tất niên, đang định gọi hai vệ sĩ vào ăn cùng, đã thấy ngoài biệt thự lóe ánh đèn, dường như có xe đang chạy vào.