Vì sắc mặt Trầm Thiệu quá khó nhìn, những người xung quanh nhanh chóng chú ý đến động tĩnh bên này, họ còn chưa nghe được Trầm Thiệu nói gì, đã nghe thấy cô gái đứng gần Trầm Thiệu chỉ vào cậu mắng: "Cũng là người từng mang danh tiếng cho đất nước, sao cậu lại có thể nói những lời như vậy?"
Mọi người ngạc nhiên, có chuyện gì vậy?
Giây tiếp theo, chuyện làm mọi người càng kinh ngạc hơn nữa đã xảy ra, Cố Ninh Chiêu vẫn luôn im lặng đứng bên Trầm Thiệu đột nhiên vươn tay gạt cánh tay cô gái đang chỉ vào Trầm Thiệu, lạnh lùng hỏi: "Có người dạy cô dùng tay chỉ người khác khi nói chuyện là bất lịch sự không?"
Cô gái ngẩn ra, một lúc sau mới giận dữ: "Cậu là đàn ông, vậy mà ra tay với phụ nữ à?"
Đối với câu lên án của cô gái, Cố Ninh Chiêu cũng không thèm liếc mắt nhìn cô, xoay người nói chuyện với Trầm Thiệu: "Vô nghĩa, chúng ta về thôi."
Trầm Thiệu cười trấn an Cố Ninh Chiêu, sau đó quay lại nói với cô gái: "Tôi không biết tiêu chuẩn thiện ác của cô là gì, nhưng chúng tôi không thẹn với lương tâm, cũng không cần cô đến đánh giá đạo đức chúng tôi. Nhưng khi cô đang chỉ trích người khác, cũng phải nghĩ lại mình có làm được những chuyện mình yêu cầu người khác không. Cô không có, thì đừng bắt người khác phải có, tôn trọng người khác chính là tôn trọng chính mình."
Cô gái bị Trầm Thiệu chỉ trích trước mặt nhiều người như vậy, khuôn mặt có chút khó khăn, vì trước đó đắc tội với Cố Ninh Chiêu mà nỗi sợ hãi thành giận dữ, gân cổ họng lên hét: "Lúc Đặng Khang gặp khó khăn mấy người không giúp, còn ở sau lưng cười cười nói nói, đàn anh như mấy người, thật đáng xấu hổ!"
Lời vừa dứt, suy nghĩ mọi người đều khác nhau, nhưng không ai lên tiếng.
"Trước tiên phải nói chuyện thiếu nợ trả tiền là đương nhiên, huống chi tôi và Cố Ninh Chiêu chỉ nói mấy câu, cô đã chụp mũ chúng tôi như vậy, cô còn nói Cố nhị thiếu là người có tiền nhưng không bỏ tiền trả nợ cho Đặng Khang, thật là quá đáng."
Trong đám đông có đàn anh cười lạnh lên tiếng: "Dù Cố Ninh Chiêu có tiền, cũng là chuyện của cậu ấy, chẳng lẽ vì người ta có tiền, phải lấy tiền của mình trả cho người không biết, đây là đạo lý gì, tôi thấy điều kiện của cô cũng khá, sao cô không lấy tiền ra giúp đi?"
Mọi người cũng cười ồ lên, không phải họ không biết cảm thông, chỉ là thấy suy nghĩ của cô gái này có hơi kỳ lạ, thì ra Đặng Khang bị người ta bắt trả nợ, người ngoài không thể nói chuyện, nếu không thì từ vô tư cho tới vô tâm.
Đặng Khang là gì của Cố Ninh Chiêu a, sao Cố Ninh Chiêu phải giúp, không giúp thì sai? Hôm nay nếu như Trầm Thiệu bị bắt trả nợ, Cố Ninh Chiêu thờ ơ lạnh nhạt, có lẽ họ sẽ cảm thấy Cố Ninh Chiêu máu lạnh, nhưng Đặng Khang lại chẳng liên quan gì đến Cố Ninh Chiêu, vì sao người ta phải giúp?
Nếu như muốn nói học cùng phải giúp nhau, vậy người có hoàn cảnh khó khăn trong Hoa đại nhiều như vậy, Cố Ninh Chiêu có lẽ phải biến thành máy in tiền có tim có não mất thôi.
"Còn nữa, cô không biết thì đừng nói lung tung, có bạn học bị bệnh bạch cầu hoàn cảnh khó khăn cần phải góp tiền chữa trị, Trầm Thiệu và Cố nhị thiếu góp bao nhiêu cô có biết không hả?"
Có lẽ cô bạn kia đứng trên lập trường của Đặng Khang nói chuyện, vậy thì sẽ có những cô gái đứng về phía Cố Ninh Chiêu và Trầm Thiệu lên tiếng, dựa vào khuôn mặt và địa vị trong trường của hai người, không bao giờ thiếu bạn học nữ đứng về phía họ.
Đừng tưởng chỉ có đàn ông con trai mới thích đẹp, phái nữ cũng thích ngắm người đẹp
"Lưỡi không xương nhiều đường lắt léo là có thể làm sứ giả chính nghĩa, ai mà không biết a."
"Ha ha, cũng không biết có thật là sứ giả chính nghĩa hay giả vờ lương thiện nữa, tri nhân tri diện bất tri tâm."
Nhóm đàn chị sắc bén cùng xuất chiêu, sức chiến đấu của cô nữ sinh năm nhất kia hoàn toàn bị áp đảo, cuối cùng đỏ mặt tía tai không nói được gì, lúc này cô cũng biết mình đã quá kích động, đắc tội với Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu hoàn toàn không có chỗ nào tốt cho cô, từ thái độ của các đàn chị là có thể nhìn ra được.
Giờ cô đâm lao phải theo lao, tuy biết nếu bây giờ cô không giải thích sau này sẽ khá rắc rối, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, cô thật sự không thể giải thích được gì, đành phải gân cổ cãi chày cãi cối.
"Đàn anh, vì Tiểu Như lo lắng cho tôi mà nói chuyện không lựa lời, tôi thay mặt cô ấy xin lỗi các anh, xin các anh bỏ qua cho cô ấy." Đặng Khang bước đến cạnh cô gái tên Tiểu Như, áy náy cười với Trầm Thiệu, "Xin lỗi."
Đời trước Trầm Thiệu đã gặp qua rất nhiều người, có kiểu người gặp được phải vô cùng cẩn thận, đó là người dù chịu nhục cũng có thể nhịn, vui buồn không lộ ra, co được dãn được, những người như thế tâm cơ thường thâm trầm, đối với bản thân đã độc, với người khác còn ác hơn, làm mất lòng những người như vậy, chắc chắn sẽ bị người đó "nhớ thương suốt đời".
"Không cần." Cố Ninh Chiêu cất lời, "Thời gian cũng không còn sớm, chúng tôi phải về."
Đặng Khang đối diện với ánh mắt Cố Ninh Chiêu, cười ngại ngùng: "Anh Cố vẫn còn tức giận với tôi sao?"
Đặng Khang hạ thấp mình như thế, nếu Cố Ninh Chiêu còn tiếp tục truy xét, trong mắt người khác chính là được nước lấn tới, ỷ thế bắt nạt.
Trầm Thiệu rốt cục cũng hiểu được tại sao cậu mơ mơ hồ hồ không thích Đặng Khang, có lẽ vì đối phương tuy lúc nào cũng cười, nhưng ánh mắt nhìn người khác cũng không thoải mái như nụ cười.
"Cậu đừng để ý, tính cách của Ninh Chiêu luôn không thích nói nhiều cũng không thích nhiều chuyện, bình thường nghĩ gì nói đó." Trầm Thiệu cười cười, giơ cổ tay lên nhìn giờ nói, "Thời gian quả thật đã trễ, tối nay chúng tôi có việc, nên phải đi trước."
Nói xong, cậu cười xin lỗi mọi người: "Mọi người cứ chơi vui vẻ, vừa rồi mẹ Hướng gọi điện thoại cho tô, nói chúng tôi về nhà ăn cơm, tôi vừa nghe điện thoại xong thì nói với Cố Ninh Chiêu mấy câu, không ngờ làm đàn em không hài lòng, ảnh hưởng đến cuộc vui của mọi người, thật sự xin lỗi."
Trầm Thiệu đã nói như vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy, nhận điện thoại của người lớn mà không để ý đến chuyện của Đặng Khang cũng rất bình thường. Phải biết mẹ Hướng chính là Hướng Vệ Lan người phụ nữ thành đạt nổi tiếng cả nước, Trầm Thiệu nhận được điện thoại của bà mà tâm tình kích động cũng rất bình thường, nếu họ mà nhận được điện thoại củ Hướng Vệ Lan, chắc chắn mừng đến rớt nước mắt.
Mọi người cười ha ha tỏ ý không sao cả, nhìn Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu rời đi, sau đó mọi người lại nhìn Đặng Khang và Tiểu Như nọ, ít nhiều cũng không thoải mái, nếu nói thẳng, việc này cũng giống như Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu nằm cũng trúng đạn, vốn là mọi người đang chơi đùa vui vẻ, cố tình lại có chuyện, sao họ còn tâm tình chơi đùa nữa.
Những bạn học vốn đi vì Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu, thấy họ đã rời đi, cũng nhanh chóng tìm lý do về nhà, một đám người nhanh chóng lục tục bỏ đi, chỉ còn Đặng Khang, Tiểu Như và vài người bạn cũng khá thân còn đứng lại.
Tuy Đặng Khang vô cùng ghét cô gái giúp không được còn phá cho hôi kia, nhưng ngoài mặt vẫn đầy cảm kích, thấy hai má đối phương ửng đỏ, dáng vẻ e lệ, trong lòng dâng một chút khinh miệt, chẳng qua che dấu rất tốt.
...
Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu vòng ra phía sau công viên, xe đã chờ họ ở đó, hai người ngồi vào xe, Trầm Thiệu cau mày nói: "Ninh Chiêu, Đặng Khang kia rất kỳ lạ."
"Tôi biết, nó muốn cướp người của tôi." Cố Ninh Chiêu nhíu nhíu mày.
Thiên tài động não là như vậy sao? Ánh mắt của Đặng Khang kia nhìn có vẻ như thầm mến, nhưng là người đàn ông đã có tuổi tâm lý rất trưởng thành, cậu chỉ nhìn thấy được sự giả tạo. Nếu là tình yêu, ánh mắt của Cố Ninh Chiêu mới là bình thường.
Trầm Thiệu thở dài nói: "Cậu không nghĩ nó nguy hiểm sao?"
"Nó muốn cướp người của tôi, đây là chuyện nguy hiểm nhất." Đôi mắt Cố Ninh Chiêu nghiêm túc kỳ lạ, "Cậu không coi trọng người như vậy," Cố Ninh Chiêu thẳng lưng lên nhìn Trầm Thiệu, "Đúng không?"
Tài xế và vệ sĩ ngồi phía trước cảm thấy dường như họ đã nghe được chuyện gì không nên nghe, vô cùng rối rắm nhìn thẳng phía trước, hận không thể ngay lập tức về đến biệt thự, họ tuyệt đối không muốn nghe tâm sự thầm mến của các thiếu gia, thật đó.
Trầm Thiệu không thể nhịn được nữa, rốt cục vỗ một cái lên ót Cố Ninh Chiêu, "Cậu nói, cậu toàn suy nghĩ gì đâu không, tôi đang nghi người nọ nhắm vào cậu, tôi cảm thấy nó có ý thù địch với cậu chứ không phải tình địch, cậu là mục tiêu trút hận của nó."
Cố Ninh Chiêu xoa xoa cái ót bị đập, trừng mắt nhìn: "A?" Sửng sốt một chút, y lấy di động ra, bấm gọi cho Trần Chương.
"Trần Chương, giúp tôi điều tra một người." Y nói tên tuổi Đặng Khang cho Trần Chương xong, quay lại nhìn Trầm Thiệu nói, "Cậu đừng lo, tôi không sao."
Trầm Thiệu nhìn vào hai mắt y, nhớ đến số mệnh đời trước của Cố Ninh Chiêu, trong lòng hơi khó chịu: "Cậu là Nhị thiếu gia Cố gia, chú ý một chút cũng không thừa."
Tuy Cố Ninh Chiêu không giỏi giao tiếp, nhưng ánh mắt Trầm Thiệu nhìn y mang theo cảm xúc khác lạ, y vẫn có thể nhìn ra được, nên nhịn không được gật gật đầu.
Có điều, ánh mắt Trầm Thiệu nhìn mình như vậy, có phải đại biểu cậu ấy có tình cảm rất đặc biệt với mình hay không?
"Tôi..." Cố Ninh Chiêu chưa nói hết, đã bị Trầm Thiệu cắt ngang.
"Đến khi tốt nghiệp đại học, nếu chúng ta vẫn như hôm nay, thì cứ bên nhau nhé!"
"Ngoan, đang ở trong xe, ngồi yên đừng lộn xộn." Vỗ vỗ tay Cố Ninh Chiêu, cậu nói những lời này đã suy nghĩ cặn kẽ, cậu cân nhắc rất nhiều, cuộc sống sau này, hai người có thể sẽ đối diện với dư luận và ánh mắt của người khác.
Cậu nghĩ cùng bên nhau, thì đó là chuyện cả đời, vì đối với cậu, không cân nhắc tình yêu tương lai đều là đùa giỡn lưu manh.
Do dự là chuyện thường tình, nhưng khi cậu phát hiện những chuyện của Cố Ninh Chiêu cậu sẽ luôn thấp thỏm lo lắng, biết là tình cảm của cậu với Cố Ninh Chiêu khác biệt, ít ra cậu cũng không băn khoăn như vậy với Hùng Cương hay Vương Hào.
Nếu đã thích, cậu cũng không muốn trốn tránh, nhưng cậu không thể không cân nhắc cho Cố Ninh Chiêu, ước hẹn khi tốt nghiệp đại học này, thực tế là cho Cố Ninh Chiêu một cơ hội để trưởng thành mà thôi.
Cậu không muốn chờ thêm vài năm, Cố Ninh Chiêu hối hận với cuộc sống mới, cuối cùng cả hai trở thành người xa lạ, như vậy thật khiến người ta tiếc nuối và khổ sở.
"Tiểu Thiệu, cậu quyết định như vậy, vì thích tôi phải không?" Cố Ninh Chiêu có chút thấp thỏm nhìn Trầm Thiệu, giống như chỉ cần đối phương phủ nhận, y sẽ thương tâm muốn chết đi.