Lần đầu tiên đến Thịnh Kinh bái kiến Hoàng hậu, ta đã bị lạc đường trong hậu cung, ta càng đi càng sâu, lạc tới lãnh cung hoang vắng không một bóng người.
Vừa âm u vừa đáng sợ.
Trong lòng ta có chút sợ hãi, vội vàng rảo bước muốn rời khỏi thật nhanh, nhưng đột nhiên lại bị trẹo chân ngã vào trong một hang đá.
Sắc trời đã khuya, tiết trời ngày càng lạnh lẽo.
Ta vốn cho rằng mình sẽ chết cóng ở đây.
Nhưng Thẩm Hoài Đình đã cứu ta.
Hắn khoác áo choàng cho ta, bế ta đi tới bên ngoài tẩm cung của Hoàng hậu rồi mới đặt ta xuống, để ta chậm rãi đi vào.
Hắn một câu cũng không nói, nhưng ta biết hắn lo rằng người khác sẽ đồn thổi những lời không hay, làm tổn hại đến danh dự của ta.
Ta rất biết ơn sự giúp đỡ của hắn.
Vậy nên khi biết mình được ban hôn, ta cũng đã từng đến cầu xin Hoàng hậu.
Chỉ là đã bị từ chối.
Hoàng quyền trên cao, thánh chỉ đã hạ, đâu ai dám phản kháng một lời.
Ta cũng không thể làm gì được.
Kết hôn đã nhiều năm, chuyện hoang đường hắn làm vô số kể, đối xử với ta cũng đều là gọi tới gọi lui, nhưng ta vẫn luôn không hờn không giận, chăm sóc cho hắn từng li từng tí.
Ta không chỉ coi hắn là thế thân của Hoa Thành Tiêu, mà còn là vì báo đáp lòng tốt của hắn.
Nhưng ba năm đã trôi qua, một chút cảm tình khi đó,cũng đã hao hết.
Trên bữa tiệc, ta vẫn mải đắm chìm trong tâm trạng buồn chán, mãi cho đến khi một tiếng hô vang lên ——
“Thái tử Tương Quốc đến.”
Ta cũng có chút tò mò vị Thái tử đã đánh bại hàng chục hoàng tử của Tương Quốc để giành được vị trí này sẽ có diện mạo ra sao, vì vậy ngước mắt lên nhìn, sau đó lại không thể rời mắt.
Người nọ áo đỏ tóc đen, càng làm tôn thêm nước da trắng như ngọc, gương mặt tuấn mỹ vô song mang theo vẻ bất khuất kiên cường, trông vô cùng cuốn hút.
Trong lúc hốt hoảng, ta như nhìn thấy được chàng thiếu niên của năm năm trước.
“Triêu Triêu, đợi ta trở về.”
Ta lảo đảo đứng dậy, muốn tiến về phía người kia nhưng lại bị mẹ ta giữ tay lại.
Ta bỗng bừng tỉnh.
Nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của những người xung quanh, ta chậm rãi ngồi về chỗ.
Ta nhìn chằm chằm vào người đàn ông cách đó không xa, lẩm bẩm một mình.
“Hoa Thành Tiêu.”
Chàng đã trở về.
15.
Sau bữa tiệc, ta ngăn người đàn ông kia lại.
“Hoa Thành Tiêu, chàng không chết.”
Đôi lông mày đẹp đẽ của người đàn ông nhíu lại, lên tiếng ngắt lời ta: “Cái gì mà Hoa Thành Tiêu? Ta là Vũ Văn Sóc ——”
Nghe đến đây, trái tim vẫn luôn đập điên cuồng từ lúc nhìn thấy chàng của ta bỗng chốc rơi vào hố băng.
Lạnh từ tim ra ngoài.
Ta nhìn chằm chằm vào chàng, lặng lẽ quan sát một hồi lâu.
“Hoa Thành Tiêu.”
Ta đột nhiên bật cười: “Có lẽ chưa từng có ai nói với chàng rằng mỗi lần chàng nói dối, ánh mắt chàng sẽ càng thản nhiên, nhưng vành tai cũng sẽ càng đỏ hơn gấp bội.”
Người đàn ông sửng sốt vô thức đưa tay sờ lên tai, một giây sau mới kịp phản ứng, lại bắt gặp ánh mắt sáng tỏ của ta.
“Chàng gạt ta.”
Ta khẽ cong môi, giọng điệu nhàn nhạt: “Hoa Thành Tiêu, năm tuổi chàng đã tới ở nhà ta, bầu bạn với ta 11 năm, ta hiểu chàng sâu hơn chàng nghĩ đấy, chàng không gạt được ta đâu.”
Nhưng người đàn ông kia lại quay đầu đi, thậm chí còn không thèm nhìn ta một cái, lặp lại một lần nữa: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì, ta cũng không quen Hoa Thành Tiêu, lại càng không quen biết ngươi.”
Ta nắm chặt lòng bàn tay đang không ngừng run rẩy, nghiến chặt răng, sau đó nở một nụ cười cực kỳ khó coi.
“Vậy coi như ta đã nhận nhầm người, Hoa Thành Tiêu của ta đã sớm chết rồi!”
“Nếu ngươi đã không muốn thừa nhận thì ta cũng chỉ đành quên đi thôi, dù sao ta cũng chẳng thèm nhớ đến chàng. Chàng thì có gì ghê gớm chứ, có đầy người yêu thích ta, đầy người muốn lấy ta làm vợ, cũng chẳng thiếu một người như chàng.”
Lúc ta đang nói thì trời đột nhiên có tuyết rơi, từng lớp từng lớp bông tuyết phủ trên người ta, vô cùng lạnh giá.
Ta nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, khuôn mặt cứ xuất hiện một lần rồi lại một lần trong những giấc mơ của ta.
Ta đột nhiên nhớ tới một câu nói.
“Chàng và ta tóc đen phủ tuyết trắng, cũng coi như cùng nhau sống tới bạc đầu.”
Ta đứng bên trong cung điện tường đỏ ngói xanh, ngẩng mặt nghênh đón tuyết trắng bay đầy trời, giọng nói cũng bị tiếng gió rít gào cuốn trôi đi mất.
Ta nói với Hoa Thành Tiêu.
“Có lẽ ta thật sự nhận sai người rồi, Tiểu tướng quân của ta sớm đã bỏ mạng nơi sa trường, vĩnh viễn không bao giờ quay trở về nữa.”
“Ta tưởng niệm chàng nhiều năm như vậy, cũng đã đến lúc sống cuộc sống của chính mình rồi.”
“Ta phải đi về phía trước, sẽ không còn quay đầu lại.”
Tuyết lạnh lẽo bao trùm lấy hai người bọn ta.
Trong chốc lát chỉ có thể nghe thấy tiếng gió rít gào.
Ta nhấc đôi chân cứng đờ định xoay người rời đi, nhưng một giây sau cơ thể đã nằm trong một vòng tay ấm áp.
Hoa Thành Tiêu cúi đầu nhìn ta, khẽ đưa tay lau những giọt nước mắt đã lăn trên mặt ta tự khi nào.
Giọng điệu vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều.
“Triêu Triêu, tại sao nàng vẫn giống hệt như hồi còn nhỏ, vừa nói những lời khó nghe thì đã rơi lệ vậy.”
16
Chàng thực sự là Hoa Thành Tiêu.
Nhưng đồng thời cũng là Thái tử Tương Quốc Vũ Văn Sóc.
Sở dĩ chàng không dám thừa nhận thân phận với ta là bởi vì chàng thật sự không muốn nhanh như vậy đã lộ ra việc ta là điểm yếu chí mạng của chàng.
Chàng trăm tính ngàn tính, lại tính sót những giọt nước mắt của ta.
Vậy nên, lộ thì lộ thôi.
Năm năm trước chàng không hề bỏ mình nơi chiến trường loạn lạc mà là được Thập tam hoàng tử của Tương Quốc cứu, sau đó đưa chàng về kinh.
Bởi vì hai người trông giống nhau như đúc.
Thập tam hoàng tử chính là anh em sinh đôi với chàng.
Hoàng thất Tương Quốc tranh đấu cực kỳ gay gắt, chàng không ngừng hao tâm tổn trí, không biết đã chém chết bao nhiêu người mới giành được ngôi vị Thái tử này.
Uy nghiêm của Hoàng đế Tương Quốc hiện nay thậm chí còn không sánh được với chàng.
Chàng hời hợt kể về những lần công kích mà chàng phải hứng chịu, những lần ám sát lúc nào cũng có thể xảy ra, cùng những lần phản bội không rõ nguyên nhân là gì.
Ta nghe mà kinh hoàng khiếp đảm, không dám tưởng tượng chàng đã phải vùng vẫy tranh đấu như thế nào mới có thể sống sót sau những trải nghiệm đáng sợ kia.
Ta vô thức nắm lấy tay chàng, chàng cũng nắm chặt lấy tay ta, mơ hồ mang theo chút run rẩy.
Ánh mắt chàng nóng rực như thiêu như đốt, vẫn giống hệt ánh mắt khi xưa nhìn về phía ta: “Tất cả bọn họ đều mong ta chết, nhưng ta không thể chết, ta biết ở đây vẫn còn một người con gái ngóng trông ta trở về, đợi ta cưới nàng làm vợ. Vậy nên dù thế nào ta cũng phải trở về cưới nàng, tất kẻ những kẻ ngáng đường ta, ta đều sẽ không chút do dự giết sạch. Ta không sợ tay mình nhuốm máu, ta chỉ sợ sẽ không thể trở về bên cạnh nàng.”
Ta đau đớn khóc không kìm được, như muốn trút ra hết bao nhớ nhung mong đợi của nhiều năm nay.
Chàng cúi người hôn nhẹ lên khóe môi ta, giọng nghẹn ngào.