Trong Mắt Chỉ Có Trời Xanh

Chương 57: 57: Chương 55




Thứ dưới tay cứng một cách rõ rệt, khiến người ta khó lòng xem nhẹ.
Tần Thiên trộm soi xét Long Nghị một tẹo, lúc này trên màn ảnh đang chiếu cảnh nhân vật nam chính luống cuống từ chối cái ôm ấp cố tình của nữ chính.

Mọi người trong rạp cười ồ lên.

Ánh sáng hắt trên khuôn mặt người đàn ông, từ góc nhìn của cậu có thể thấy bờ môi khẽ mím và nét mặt gồng căng vì kiềm chế cảm xúc của Long Nghị.
Anh Long vẫn luôn là như thế.
Tần Thiên thầm nghĩ.
Luôn chôn chặt cảm xúc thật bản thân vào góc xó chẳng ai nhìn thấy, giấu thật sâu, lần nào cậu cũng phải tốn thật nhiều công sức mới có thể tìm ra một chút xíu.
Nhưng mà gần đầy, Tần Thiên cảm thấy không còn vất vả như trước nữa.
Cậu nhận ra khả năng đoán ý của mình tăng lên, như bây giờ chẳng hạn, cậu hoàn toàn có thể nhìn ra anh Long khẽ mím môi là sợ phát ra tiếng động gì; vội vã chau mày là vì thất vọng trước sự mất khống chế của cơ thể, kiềm nén hô hấp là vì khắc chế dục vọng của mình.
"Ngồi xuống."
Đang khi Tần Thiên nghĩ ngợi, người đàn ông nắm cổ tay cậu đặt lên đầu gối.
Cậu quay mặt nhìn màn ảnh thật to vài giây, chẳng thể hòa nhập vào tiếng cười rộn ràng xung quanh được nữa.
Tần Thiên đảo mắt quanh quất, phát hiện gần như mọi người đều đang tập trung theo dõi bộ phim, chỉ có một vài cặp đôi quay mặt vào nhau, hoặc xì xào bình luận hoặc vụng trộm trao nhau cái hôn lướt, nhưng không ai để ý.

Lòng cậu nảy ra một ý định, lại vì sự cả gan của ý định này mà trái tim kích thích đập thình thịch.
Cậu lần nữa nghiêng sang nhìn người đàn ông cạnh bên.
Long Nghị như đang cố gắng lắng lại dục vọng của mình, mắt chăm chăm vào màn ảnh, song dường như cả hai mắt đều không có tiêu điểm.
Tần Thiên liếm liếm môi.
Hai người ngồi kế bên nhau.

Cạnh Long Nghị là bức tường, mà cạnh Tần Thiên lại là lối đi, ghế ngồi khác nằm ở bên kia.

Mà cái rạp chiếu phim này thiết kế cũng tài tình lắm, hàng ghế sau cao hơn hàng ghế trước gần nửa mét, không chỉ không cản trở tầm mắt gây khó chịu mà đến cả đầu phía trước cũng không thấy đâu, hướng mắt nhìn tới chỉ thấy được chỗ dựa lưng.
Tay lại chìa sang bên cạnh.
Long Nghị hạ mắt, thấy bàn tay kia luôn vào hộp bắp rang bơ anh cầm mới dời mắt về màn hình.
Giờ phút này quá nửa sức lực anh có dồn cả vào việc bình ổn tâm trạng, nào có tâm trạng xem phim với ảnh.
Vừa được ăn mặn đây, anh không ngờ bản thân sẽ bị trêu ghẹo đến độ mất kiểm soát.
Bị đứa nhỏ vô thức sờ mấy lần đã không chịu nổi, không biết lựa tình hình mà chào cờ, đúng là giống hệt mấy đứa bé choai choai.
Nữ chính trên màn ảnh rộng đang giả bộ làm cô nàng tiếp rượu cứ muốn sấn tới giở trò với anh chàng nam chính.


Nhân vật nam chính hốt hoảng đặt mông ngồi trong bồn tắm, mặt mũi lem đầy bọt xà phòng trông như 囧, rạp phim lại ồ lên một tràng cười.

Đôi mắt Long Nghị xuyên qua màn hình, vô thức nhớ về khoảnh khắc bế đứa nhỏ tắm rửa trong nhà vệ sinh hôm ấy sau khi hành sự.
Đứa nhỏ mệt nhoài gục đầu lên vai anh gà gật mơ màng, nước nóng xối trên đầu cả hai ấm nóng mà dễ chịu.

Anh cầm xà phòng rảo qua cơ thể hai người, người trong vòng tay trơn mịn trắng bóc, ngooan ngoãn nghe lời anh cứ hết nâng tay lên rồi lại buông tay xuống, dáng vẻ dựa dẫm vâng lời đáng yêu hơn cả diễn viên màn bạc không biết là bao nhiêu.
Tần Thiên lại đưa tay thó một miếng bỏng ngô.
Miếng bắp trắng bung giòn cuốn vào khoang miệng nhấm nháp hồi lâu, thanh niên lại còn đưa ngón tay mút mút như chưa đã thèm.

Long Nghị không hề cố ý đưa mắt nhìn, chỉ là cậu ngồi ngay bên làm anh phân tâm mà thôi.
Mà suy nghĩ kéo dài sẽ luôn tuột khỏi vòng kiểm soát, lắm khi thâm tâm càng muốn kiềm chế, cơ thể lại càng được nước làm tới.
Thân dưới không có dấu hiệu dịu đi, Long Nghị buộc phải dịch hộp bắp rang bơ sang một bên.

Đang khi định đứng dậy vào nhà vệ sinh giải quyết, một bàn tay ấm áp dễ chịu bỗng đâu chui tọt vào hông, đầu ngón tay trơn tru tiến thẳng vào chỗ hiểm của anh.

"!"
Long Nghị hít sâu một hơi, anh nghiêng đầu, nhìn thanh niên to gan bên cạnh bằng ánh mắt nặng nề.
Sắc mặt anh vô cùng nghiêm trọng, thoạt trông còn tưởng là nổi giận.
Tần Thiên lại chẳng sợ sệt, trái lại còn sấn tới, đôi mắt sáng long lanh, thỏ thẻ bên tai Long Nghị với giọng điệu muốn vụng trộm làm điều xấu xa: "Anh ơi anh đừng nhúc nhích...!Em giúp anh."
...!Giúp cái gì? Giúp thế nào?
Mạch suy nghĩ của Long Nghị hiếm khi tạm ngừng, nhưng Tần Thiên không đợi anh trả lời, cứ thế nắm chặt dương v*t cứng ngắc giấu sau đũng quần.
Trong không gian tăm tối giam hãm này, bốn bề đều là người xa kẻ lạ, giác quan sẽ càng phóng đại đến vô hạn.
Long Nghị chỉ cảm giác được thứ cương cứng của mình được bàn tay có kỹ thuật nọ nhốt chặt quấn quýt, lòng bàn tay ma sát không ngơi trên đầu khấc nhạy cảm, móng tay cắt gọn ghẽ thỉnh thoảng lại khẽ khàng cọ lấy lỗ sáo, mà đốt ngón tay thon dài của thanh niên bao lấy phần thân chậm rãi lên xuống, sau khi khiến người ta sảng khoái lại không nhịn được nảy sinh cảm giác bất mãn.
Người làm trò xấu bao giờ cũng ngụy trang trong vô thức, mà dường như lại còn đúng hơn bao giờ hết khi làm trò giữa chốn thiên hạ này.
Tần Thiên luồn tay vào quần người đàn ông, ngoảnh mặt về màn ảnh rộng.

Người ngoài nhìn vào sẽ chỉ thấy một cậu thanh niên trẻ chăm chú thưởng thức bộ phim.
Long Nghị cũng vậy.

Chỉ có điều mặc dù anh hướng mặt về phía trước, song mắt phải lại không tự chủ được nghiêng về phía người bên cạnh, con mắt màu đen hạ xuống, lòng dạ không biết phiêu du đến phương nao rồi.
Dẫu Tần Thiên to gan một lần nhưng không dám hành động quá liều, cứ tuốt của người đàn ông như lúc mình tự giải quyết.

Cậu nhớ lại thói quen thường ngày của mình, ngón cái chầm chậm đảo quanh lỗ sáo đã ướt át, bốn ngón còn lại xuôi theo rãnh gân vuốt ve da thịt, không quên chăm sóc hai trái trứng nặng trịch.

Rõ ràng mới giải quyết cách đây có mấy ngày trước, bây giờ lại nhiều thế này...
Gương mặt trong bóng tối của Tần Thiên có phần khô nóng, cậu bắt đầu miên man lơ đãng.
Đầu óc phân tâm làm động tác cũng chậm chạp hẳn.

Tần Thiên bỗng cảm giác lưng quần kẹt trên cánh tay người đàn ông nới lỏng, sau đó mu bàn tay được lòng bàn tay lành lạnh bao trùm lấy, nương theo kẽ hở chồng trên bàn tay cậu, cùng cầm thứ vẫn đang cương cứng kia.
Như dạy đứa nhỏ viết chữ, Long Nghị cầm bàn tay của thanh niên, sục sạo lên xuống theo tần suất và sức lực mà anh muốn.

Tần Thiên bất đắc dĩ ngồi dựa về phía người đàn ông, cả cơ thể như vùi vào vai Long Nghị hệt như những đôi nam nữ thân mật kia.
May mà hàng ghế đủ cao, hành động của cả hai không thu hút ánh nhìn của bất cứ ai.
Cứ thế mười mấy phút, Tần Thiên cảm thấy tay mình tê hết cả rồi, cuối cùng Long Nghị ghì cậu tăng tốc.
Tần Thiên cảm giác tay mình như hun trong lửa, luồng hơi lạnh tràn vào bàn tay, rõ ràng bên tai là tiếng phim rạp ồn ào, nhưng màng chỉ cậu chỉ bắt được tiếng thở thô trầm mà nồng nặc ham muốn của người đàn ông.
Cùng lúc ấy, một tay Long Nghị bóp cằm Tần Thiên, ngấu nghiến lấy cánh môi nộn thịt trước ánh mắt kinh ngạc của thanh niên.
Cái lưỡi to mạnh mẽ xâm lấn đôi môi không hề phòng bị, rảo quét khắp khoang miệng mềm mại và chân răng, thậm chí cố tình không chạm tới đầu lưỡi non mềm của thanh niên, chỉ đăm đăm chui sâu vào tận yết hầu.
Như muốn dùng môi lưỡi giải tỏa hết mọi dục vọng còn tồn đọng, Long Nghị trừng phạt thanh niên bằng một nụ hôn sâu thô lỗ và hung hãn.

Giữa lúc bộ phim còn chưa đến hồi kết, anh đã nhanh chóng kết thúc trải nghiệm xem phim ngoài ý muốn nhưng kích thích này của hai người.
Edit: tokyo2soul.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.